Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Nhảy bốn bước xuống hết các bậc cầu thang, tôi đẩy cửa bước vào. Thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, tôi vội hỏi mẹ: "Mẹ, vừa rồi mẹ gọi con?"

"Không a!" Mẹ đang cắn hạt dưa, chẳng buồn nhìn lấy tôi: "Mẹ gọi con làm gì?"

"Con đã nói là không nghe thấy, Biên Nham cứ một mực nói là mẹ gọi con." Tôi tiện tay cầm lấy một quả quýt ở trên bàn trà, rồi xoay người vào phòng. Dùng một cánh tay chống người lên, phốc một cái đã yên vị ở trên giường.

Nằm ngửa trên giường, tôi nhìn trần nhà cười khúc khích một hồi rồi mới bình thường trở lại.

Thật là kỳ quái, rõ ràng tôi là người tặng quà, nhưng so với tất cả các thời điểm nhận được quà trước đó còn vui vẻ hơn.

Không biết Biên Nham có còn đang nhìn bức vẽ kia không? Hắn có vui vẻ giống như tôi lúc này không? Đoán không được, tôi thích hắn nhiều như vậy, nên cảm xúc cho dù chỉ nhỏ một chút xíu thôi cũng trở thành phóng đại.

Tôi đột nhiên cảm thấy chỉ cần tôi bảo trì mối quan hệ như thế này, thỉnh thoảng làm cho Biên Nham vui vẻ một chút. Như vậy, việc Biên Nham thích tôi có lẽ cũng có thể ở trong tầm tay?

Tôi nhớ tới một bài thuyết trình ở trước lớp trong môn Ngữ văn. Một người bạn cùng lớp đã nói rằng hệ thống giáo dục hiện tại được so sánh như nước ấm nấu ếch xanh(*). Đem sự ôn nhu ấm áp có quy luật mà bóp chết đi sự sáng tạo của học sinh, thuần hóa tất cả mọi người thành những người không có tư duy, ngàn người như một. Sau bài thuyết trình hùng hồn này, mặc dù giáo viên Ngữ văn đã khách quan đánh giá tỉ mỉ chi tiết về nội dung, nhưng trong lòng tôi cụm từ "nước ấm nấu ếch xanh" đã bị nhiễm một tầng sắc thái tàn nhẫn.

(*) Hiệu ứng nước ấm nấu ếch xanh: là một thành ngữ, dựa trên câu chuyện về con ếch bị nấu chín từ từ. Lập luận là nếu bạn cho một con ếch vào nước sôi, nó sẽ thấy nóng mà nhảy ra ngay. Nhưng nếu bạn cho nó vào nước lạnh và đun nóng từ từ, nó sẽ bị nấu đến chết mà không hề hay biết.

Bất quá hiện tại, tôi đột nhiên có một loại ý nghĩ. Tôi có thể đem Biên Nham trở thành ếch xanh nhỏ của tôi. Tôi ôn hòa, lặng lẽ mà đối tốt với hắn, sau đó đến lúc ếch xanh nhỏ đã bị nấu chín một nửa thì đem hắn vớt ra, nói cho hắn biết là tôi thích hắn. Nếu như hắn không đáp ứng, vậy thì cứ ném hắn vào trong nồi nấu thêm một lát, dù sao thì khi đó hắn cũng đã bị nấu đến mê man, dù có nghĩ thế nào cũng không có khí lực để chạy thoát a.

Tôi vì ý tưởng này của mình mà đắc chí một lúc lâu, cảm thấy tiền đồ trước mắt thật là tốt, thậm chí nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hai chúng tôi tay trong tay.

Nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ lúc hai chúng tôi còn bé, nước mũi còn lòng thòng, bước đi còn chập chững, nắm lấy tay nhau. Thì từ sau khi hiểu chuyện, tôi và Biên Nham chưa từng nắm tay nhau lần nào nữa. Năm ngón tay tôi mở ra, nhìn ánh mặt trời một hồi lâu, cân nhắc, không biết cùng Biên Nham nắm tay rốt cuộc sẽ là loại cảm giác như thế nào?

Thả tay xuống, tôi thầm nghĩ, nếu sau này chúng tôi có thể thật sự được tay trong tay. Khi đó tôi sẽ nói với hắn tại sao trong bức tranh ấy, tôi lại vẽ hắn ở tư thế đang ngoảnh đầu nhìn lại.

Tôi sẽ nói với hắn, có lẽ đó chỉ là tư thế quay đầu bình thường nhất trong vô số tư thế quay đầu trong cuộc đời hắn. Nhưng đối với tôi mà nói, cho dù có dùng thêm bao nhiêu ngôn từ hoa mỹ nhất để miêu tả khoảnh khắc ấy cũng sẽ không cảm thấy dư thừa.

- -

Nghỉ học chưa được mười ngày, tôi đang nằm dài trên bàn không ngừng chạy đua với mớ bài tập nghỉ đông, thì Lưu Dương đến nhà tìm.

Vừa nghe thấy thanh âm của Lưu Dương, tôi liền dịch ghế đứng lên bước ra mở cửa. Thấy hắn quấn một chiếc khăn quàng cổ thật lớn, đang chúc tết ba mẹ tôi, xong quay đầu lại nói với tôi: "Lư Phái, có muốn xuống dưới lầu đi dạo không?"

"A, được, cậu chờ tớ đi mặc thêm áo." Tôi xoay người trở vô phòng, cầm lấy nón lưỡi trai cùng với cái áo khoác ở trên giường, khoác lên người, theo hắn một trước một sau bước xuống cầu thang.

Ra khỏi hành lang, bị gió lạnh thổi qua, tôi nhất thời run rẩy, giơ tay lấy cái nón của cái áo khoác trùm lên đầu.

Dọc theo đường đi, hai chúng tôi vẫn nói chuyện như bình thường, hỏi đối phương tiến độ bài tập nghỉ đông đến đâu rồi, tán gẫu mấy ngày nay ở nhà đã làm gì.


Đi đến sân bóng rổ, Lưu Dương dựa vào thềm đá bên cạnh đó đứng lại, trầm mặc một hồi rồi hỏi tôi: "Biên Nham sao rồi? Cậu vẫn gặp cậu ấy mỗi ngày như trước đây à?"

"Vô nghĩa!" Tôi dựa lưng vào khung bóng rổ, "Coi cậu nói kìa, tớ là thích cậu ấy a, không phải là hận cậu ấy."

"Không phải, tớ không có ý này." Hắn sờ sờ cằm, tựa hồ đang lựa chọn từ ngữ một chút: "Để tớ suy nghĩ một chút, nếu như ở trước mặt bạn nữ mà tớ thích, tớ nhất định sẽ mất tự nhiên, cậu..."

"Là ai nha?" Tôi nhìn về phía hắn, tò mò hỏi: "Cậu thích ai vậy? Sao trước giờ lại không nghe cậu nói?"

"..." Hắn giơ tay đẩy tôi một cái: "Xùy xùy xùy, đừng đổi đề tài."

Tôi cười hai tiếng, thấy hắn một bộ dáng phòng bị, sợ tôi truy hỏi tiếp, nên tôi cũng không tiếp tục hỏi. Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Không có a, tớ không cảm thấy có gì mất tự nhiên. Ngược lại, tớ đặc biệt thích ở cùng một chỗ với cậu ấy. Mặc dù đôi lúc nói chuyện sẽ phải chú ý một chút, nhưng hầu hết thời gian chúng tớ vẫn nói chuyện với nhau như bình thường, không có gì khác a."

Hắn cau mày, bộ dạng có chút rối rắm: "Tớ, tớ vẫn không thể hiểu việc cậu thích Biên Nham. Mấy ngày nay tớ cứ suy nghĩ mãi, Biên Nham đúng là bộ dáng xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết là con trai a, hơn nữa tính cách cũng rất là con trai. Tớ thế nào cũng không tưởng tượng ra được thích anh em của mình là cảm giác như thế nào."

"Để cậu nghĩ ra thì thôi toi rồi, vậy hai chúng ta liền trở thành tình địch." Tôi cười nói: "Lưu Dương, cậu vẫn là đừng suy nghĩ lung tung, vạn nhất..."

"Vãi, tớ..." Hắn bị tôi chọc cười, ngước lên liếc tôi một cái: "... làm sao có thể!"

Đêm đó, hai chúng tôi đứng trong gió lạnh, bị gió thổi phần phật gần một tiếng. Cả khuôn mặt bị đông lạnh đến không còn tri giác, lúc cười lên toàn bộ cằm đều cứng đơ.

Nhưng khi nhớ lại, cảm giác lúc đó lại vô cùng ấm áp.

Có thể vì đó là lần đầu tiên tôi nói với người khác rằng tôi thích Biên Nham, hơn nữa còn đem những rối rắm cùng với phiền muộn trong lòng mà nói thẳng ra.

Lúc tôi nói những điều này, Lưu Dương đã lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi lại tôi một số câu. Tôi có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng hiểu cái cảm giác của tôi, thậm chí hắn cũng không khuyên tôi thử kết giao với các nữ sinh khác.

Nói một lúc lâu, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Tớ nói chứ đôi mắt của cậu cũng độc thật a, chỉ một biểu tình nhỏ mà cũng có thể nhìn ra tớ thích Biên Nham? Bộ tớ rõ ràng đến như vậy sao?"

"Không có!" Hắn lắc đầu: "Không phải tớ nhìn ra trước, cậu có còn nhớ nữ sinh có ý với cậu trong lớp của tớ không?"

"A?" Tôi giật mình: "Cậu ấy nhìn ra sao?"

"Cũng không tính là nhìn ra đi. Chính là ngày hôm đó cậu ấy hỏi tớ là cậu có thích nữ sinh nào trong lớp Nobel không. Vì có mấy lần cậu ấy đi ngang qua lớp Nobel, nhìn thấy cậu đang ở ngoài cửa chờ người, cảm thấy từ biểu tình của cậu chính là tuyệt đối đang thích một nữ sinh nào đó."

"Sau đó tớ ở dưới lầu chờ một hồi lâu cũng chưa thấy các cậu xuống. Tớ liền muốn đi lên nhìn xem các cậu đang làm gì, kết quả vừa nhìn theo phương hướng cậu đang nhìn chằm chằm, đó chẳng phải là vị trí của Biên Nham sao? Lúc đó mọi người trong lớp đều gần như rời đi gần hết nên không có khả năng tớ nhìn sai, cậu cũng đâu có thể nào nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh Biên Nham chứ, phải không? Hơn nữa nhìn biểu tình lúc ấy của cậu... Tớ cũng không nói được, chính là cái loại biểu tình đang nhìn người mình thích."

"Lúc đó, tớ ở bên cạnh nhìn cậu một hồi lâu như vậy mà cậu cũng không phát hiện, tớ càng nhìn càng giận, liền nghĩ rốt cuộc cậu nhìn Biên Nham làm cái quái gì a. Nhưng nghiêm túc mà nói, ngày hôm đó tớ đã có cảm giác rất mạnh. Nhưng nếu cậu chối, nói rằng cậu đang nhìn một nữ sinh nào khác, tớ chắc chắn sẽ không nói hai lời mà tin tưởng cậu. Nhưng cậu a, trực tiếp nổi giận đùng đùng còn tự mình thừa nhận. Tớ căn bản còn chưa chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng tiếp nhận đâu. Cũng không biết lúc đó tớ đang nghĩ cái quái gì, bị cậu kích thích lập tức máu liền dồn lên não, thật vất vả lắm mới nhịn xuống được mà không đập cậu một trận."


Tôi không nhịn được, cười thành tiếng: "Nghiêm túc mà nói, lúc đó tớ cũng nhịn xuống nên mới không đánh cậu một trận a."

"Tớ đệt, cậu đánh tớ làm cái quái gì?"

"...... Không biết nữa!" Tôi gãi đầu: "Có thể là... trong tiềm thức không nghĩ là cậu sẽ nhìn tớ với thái độ như vậy? Ài, là lỗi của tớ, lỗi của tớ a."

(Bạn đang đọc truyện trên https://.wattpad.com/user/Amy-Chau)

"A, đúng rồi." Trầm mặc trong chốc lát, Lưu Dương hưng trí bừng bừng mà dò hỏi: "Lúc ấy cậu chạy tám ngàn mét, liều mạng như vậy chính là vì Biên Nham a?"

"Ừm." Tôi hơi xấu hổ mà trả lời.

"Ài? Vậy cậu đi đi về về cũng là vì Biên Nham a?" Hắn mở to mắt hỏi tôi.

Tôi đưa tay lên vịn trán nói: "Có thể đừng nói đến chuyện này không? Ngu không chịu được..."

Hắn không chút che giấu mà cười rộ lên: "Sau này, sau này tớ tuyệt đối phải nói cho Biên Nham biết."

"Cậu đừng a!" Tôi cuống quít ngăn cản, vội vàng nói: "Có thể để cho hình tượng của tớ ở trong lòng Biên Nham đẹp đẽ một chút được không a?"

Hắn càng cười lớn hơn. Cười được một lúc hắn mới dừng lại, ánh mắt hắn nhìn về nơi xa: "Điều này cũng rất tốt, có một chút không giống với tớ nghĩ."

"Cậu nghĩ cái gì mà không giống?" Tôi tò mò.

Hắn không trả lời, quay đầu lại nhìn tôi: "Nhưng nè Lư Phái, tớ cảm thấy hiện tại bây giờ tốt hơn hết là cậu vẫn khoan nói với Biên Nham."

"Tớ biết mà, tớ cũng không có ý định nói cho cậu ấy biết vào lúc này." Tôi rũ mắt, nhìn xuống mặt đất tối tăm.

Lưu Dương nghiêm túc giúp tôi phân tích: "Tớ suy nghĩ một chút, nếu cậu thích chính là tớ..."

"Ai ai ai, đừng tự mình đa tình a." Tôi trêu chọc Lưu Dương.

"Tớ cứ như vậy liền cư nhiên thoải mái mà tiếp nhận ư?" Hắn bất đắc dĩ nói, nhìn thấy tôi đang nói giỡn nên cũng không so đo nhiều, hắn lại nói tiếp: "Vậy tớ nhất định sẽ không được tự nhiên. Đương nhiên, tớ khẳng định vẫn coi cậu là anh em tốt, có chuyện gì không nói hai lời liền hỗ trợ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cái loại phương thức ở chung như trước."

Tôi gật đầu: "Tớ biết."


"Hơn nữa, ngày đó tớ còn chưa biểu hiện ra phản cảm gì, cậu đã là cái loại tư thế muốn cùng tớ đập nhau một trận, điều này chứng tỏ cậu kỳ thật vẫn rất sợ tớ không thể tiếp nhận được, đúng chứ? Cậu nếu đã sợ tớ không thể tiếp nhận được, vậy khẳng định cậu càng sợ Biên Nham không thể tiếp nhận được đi."

Tôi nghĩ Lưu Dương thật sự nên đi học tâm lý học gì đó đi, chỉ vài câu ngắn ngủi đã giải thích rõ ràng cơn giận của tôi lúc đó, hơn nữa mỗi một câu hắn nói ra đều vừa vặn đánh vào tim tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy lúc đó xúc động cũng là một loại lựa chọn chính xác.

Nhưng không biết vì sao, tôi thủy chung cũng không nói cho Lưu Dương biết chuyện Biên Nham có thể thích Kiều Dịch Hạ. Có thể là xuất phát từ mức độ tự tôn nào đó, hoặc là tôi không muốn đặt Lưu Dương vào tình huống khó xử hơn nữa.

Trước khi rời đi, Lưu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nói với tôi: "Đúng rồi, sau đó Biên Nham có đến tìm tớ hỏi, lúc đó tớ gọi cậu xuống lầu là có chuyện gì, cậu nói xem có phải cậu ấy nhận ra được cái gì không?"

"Hả? Vậy cậu đã nói gì?"

"Tớ nói theo lời cậu ấy, tớ nói tớ thi không tốt, nên muốn tìm cậu trao đổi vài câu..."

"..." Tôi vỗ đầu một cái, cảm thấy đại sự không tốt.

"Làm sao vậy?"

"...... Không có gì, cậu ấy còn nói cái gì nữa?"

"Cậu ấy còn hỏi tớ có biết bạn cùng bàn của cậu hay không, tớ nói không biết. Cậu nói xem, cậu ấy hỏi cái này để làm gì?"

"Ặc..." Tôi ấp úng nói: "Chắc là... tùy tiện hỏi thôi?"

Mấy lời nói cuối cùng này của Lưu Dương, làm cho đại não của tôi thả lỏng cả đêm giờ lại vận hành với vận tốc cao.

Lúc ấy Biên Nham nói tôi nói dối, tôi thật sự nên một mực phủ nhận, như vậy còn có thể chó ngáp phải ruồi mà khớp với Lưu Dương. Nhưng tôi tự cho là mình thông minh lại nói dối lần nữa, lần này thì tốt rồi, tự chứng thực luôn là hôm đó tôi đã nói dối.

Bất quá, tại sao Biên Nham lại chạy đi hỏi Lưu Dương chứ? Chẳng lẽ Biên Nham thực sự nhận ra tôi thích hắn? Nhưng thái độ của hắn lại tựa hồ không nhìn ra biến hóa gì.

Tôi không nhìn ra được đầu mối, dứt khoát lên lầu gõ cửa nhà Biên Nham.

Hắn đang ở trong phòng của mình đọc sách. Thấy tôi đi vào, liền đóng sách lại rồi hỏi tôi: "Vừa rồi Lưu Dương tìm cậu làm gì?"

"..." Chiêu này của hắn thật đúng là đánh đòn phủ đầu, tôi chớp chớp mắt: "Cậu nhìn thấy à?"

"Ừm." Hắn chỉ tay ra ngoài: "Hai cậu vừa nãy ngồi ở đó."

"Ừm... chính là thảo luận, thảo luận các bài tập nghỉ đông."

Hắn nằm ngửa xuống, đôi mắt của hắn nghiêng qua nhìn tôi. Đôi môi mở ra, tựa hồ như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại khép lại.

Tôi có chút chột dạ, ngồi xuống bàn học của hắn lật xem cuốn sách hắn vừa đọc. Trên bàn chất đống đủ các loại sách và đề, nhưng lại không nhìn thấy ống tranh tôi đưa cho hắn lần trước.

Tôi có chút mất mát nghĩ, sẽ không bị hắn nhét xuống dưới gầm giường để mặc cho bụi phủ chứ?


"Lư Phái!" Hắn sột sột soạt soạt mà nghiêng sang một bên, chân còn đặt trên mặt đất, nhìn tôi hỏi: "Bài tập về nhà của cậu thế nào rồi?"

"Còn rất nhiều." Tôi ngồi xoay người lại, đôi mắt đảo qua, nhìn thấy chiếc ống mà tôi đã chọn trong một thời gian dài đang nằm trên bàn, bên cạnh giường ngủ.

Tâm trạng vừa mất mát lập tức trở nên nhảy nhót, tôi đặt cằm lên lưng ghế hỏi hắn: "Bức tranh lần trước, có thích không?"

Tóc hắn cọ vào ra giường, chăm chú nhìn tôi mà gật đầu hai cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, vẻ mặt thoạt nhìn còn có một tia nghiêm túc.

Hắn thật đúng là đẹp mắt, cho dù là tùy ý nằm nghiêng như vậy, tóc còn bị cọ đến loạn cả lên.

Bất quá, so với mấy đêm trước, hắn tựa hồ nói ít đi rất nhiều. Lấy kinh nghiệm của tôi ra mà nói, lúc hắn nói ít, chứng tỏ hắn không quá vui vẻ.

Ài, đáng hận tôi không thể xuyên thấu lòng người, để nhìn rõ vì sao hắn lại không vui vẻ.

Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn muốn xem hắn như con ếch nhỏ của mình, thỉnh thoảng làm cho hắn vui vẻ một chút, chậm rãi đem hắn nấu chín. Nhưng thật sự đến lúc tâm tình hắn không tốt, tôi lại vụng về không biết nói cái gì làm cái gì mới được đây.

——

Học kỳ tiếp theo lại bắt đầu, trường cao trung số tám quy định tất cả học sinh lớp mười một phải đến lớp trước sáu giờ rưỡi sáng, buổi tối tất cả phải ở lại tự học. Trong lúc nhất thời số lượng học sinh ở lại trường tăng lên đáng kể. Tôi, Lưu Dương cùng Phương Khiếu cũng chính thức bắt đầu cuộc sống ở trường.

Nhưng không giống với Biên Nham, chúng tôi sống trong ký túc xá của học sinh, trong khi lớp học của bọn hắn vẫn ở trong ký túc xá của giáo viên.

Tiếng thảo luận trong phòng tranh dần dần trở nên thay đổi, có người quyết định đi tập huấn ở thành phố A, có người quyết định ở lại thành phố B, còn có một số người còn đang do dự, chờ xem tình hình của nửa học kỳ sau.

Nhỏ cùng bàn cùng với Thôi Phóng hỏi tôi dự tính như thế nào, tôi đều trả lời nói là chắc sẽ đi thành phố A.

Tôi biết nếu như không có gì bất ngờ, Biên Nham nhất định là muốn đi A Đại (*), hắn không chỉ một lần lộ ra khát vọng của mình đối với Đại học A đâu.

(*) Đại học A.

Vì vậy, trong mắt tôi, thành phố A đã trở thành nơi chứa đựng tương lai của tôi với Biên Nham, không có lúc nào mà không tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Vì thế, chỉ cần nghe các bạn cùng lớp thảo luận về đại học A, tôi sẽ vô thức dựng tai lên mà tập trung lắng nghe.

Nhỏ ngồi cùng bàn với tôi là Phương Tịnh, là một cô gái tràn đầy năng lượng. Mỗi lần hai mắt mệt mỏi đến mơ màng là lại lập tức trừng lên, dùng sức lắc lắc đầu vài cái tự thôi miên chính mình: "Tớ nhất định phải đi Y Mỹ(*)!"

(*) Đại học Mỹ thuật Y.

Tôi tưởng tượng, hay là bắt chước nàng ấy, hai mắt cũng tỏa sáng mà nói "Tớ chắc chắn phải đi A Đại" nhưng lời vừa đến bên miệng đã bị chính mình nuốt trở lại vào trong bụng.

Trong những ngày tháng bị bao phủ bởi những đề thi và bài tập, nhìn thấy tương lai cũng giống như nhìn thấy Biên Nham vậy, vừa đẹp đẽ như kẹo, vừa đầy cám dỗ, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy bất an lo lắng vì không cách nào có thể nắm bắt được.

Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận