Tối hôm nay e type hơi trễ tại gấu bắt qua nhà nó xem Man xanh với đá, em cũng định không type rồi cơ mà xem xong hiệp 1 thì 0-4 cmnr, thôi type luôn. Hơi trễ tí, mong các thím thông cmn cảm.
_Ơ, vậy là...Tiên cứu Thăng hả ?
_Thì trong lúc đi chợ Tiên thấy Thăng bị đám người đó đuổi, lựa lúc Thăng chạy đến kéo vào góc tối thôi, hình như kiệt sức nhẹ thôi, nằm nghĩ tí đi.
_À, ừm....cảm ơn.
_Hihi, Thăng cũng cứu Tiên một lần rồi mà.
_Thăng bất tỉnh lâu chưa ? mà đây là đâu vậy ?
_Ừm, cũng 2 tiếng rồi, đây là nhà lúc trước khi bố mẹ Tiên còn sống chung, giờ Tiên không ở đây nữa, chỉ có CN là về quét dọn thôi, ăn cháo đi.
Định cầm muỗng lên đễ ăn rồi, ai ngờ Tiên đút em ăn luôn, sao cái cảm giác nó khác thể nhỉ, ở cạnh nhỏ ấm áp lắm, cảm giác nhỏ chăm sóc em khác hẳn với nhỏ Hằng, một cảm giác thật khó để diễn tả, giống như em chỉ muốn nhỏ ở bên cạnh mình mãi vậy, cảm giác này không đơn thuần là một cơn cảm nắng bình thường... em yêu rồi sao ? Bỗng giọng hát của Thùy Chi cắt ngang giòng suy nghĩ của em, là điện thoại đổ chuông :
_Alô, Thăng nghe.
_Hu..hu..hic....sao em gọi anh không..hic..nghe máy..hic...biết em lo lắng lắm không hả đồ khốn..hic...
Là giọng nhỏ Hằng, giọng nói đó mang đầy nỗi đau thương, bây giờ biết phải đối xử với nhỏ như thế nào khi cảm giác của em đối với nhỏ khác hẳn với từ...yêu. Ở nhỏ chỉ có 2 từ thôi đó là BẠN THÂN, tất cả mọi thứ từ quan tâm chắm sóc đến vui chơi ở bên nhỏ chỉ ở mức bạn thân mà thôi, một người bạn thân khác giới đúng nghĩa, nhưng ở bên Tiên lại khác, dù chưa biết chắc là em đã yêu Tiên chưa, có thế lúc đó em chưa chấp nhận một tình yêu sét đánh đến với mình nhanh như vậy, chỉ sợ một cảm giác đột ngột rồi bỗng vụt tắt khiến em phải hối hận. Nhưng bây giờ em chưa đủ cam đảm để làm tổn thương nhỏ Hằng, chưa đủ nước mắt để chứng kiến nhỏ đau khổ, lại tự trách mình hèn nhát vậy :
_Anh...xin lỗi...tại anh chở thằng Hoàng về nên mẹ nó mời ở lại ăn cơm thôi, anh không sao, em nín đi, tí anh về mà, ngoan.
_Có thật...hic..hic thật không, anh không bị sao đấy chứ ?
_Ngốc à, anh bị làm sao thì ai nói chuyện với em hả, thôi nín đi, anh cúp đây.
_Vâng...hic.. làm ơn...đừng biến mất khỏi em..hic...em sợ lắm..hic.
Lời nói đó của nhỏ như cưa đứt con tim em vậy, mình quan trọng đến mức đó sao, chắc em đã gây ra một lỗi lầm rất lớn rồi các thím à :
_Bạn...bạn gái Thăng hả ?
Quả thật lúc đó em rất muốn nói đó là em gái, hay chỉ là một từ bạn thôi nhưng sao khó quá, lương tâm em không cho phép mình lừa dối Hằng :
_À...ừ
_Cũng phải, chỉ tại mình ngốc nên......_Mặt nhỏ hiện lên rỏ hai chử thất vọng
Không lẻ Tiên cũng thích em, cũng cảm nắng em như chính em cảm nắng cô ấy, sao...sao mà nó éo le vậy. thật sự lúc đó em rất muốn giải thích hoặc chỉ nói một câu không phải như Tiên nghĩ đâu, nhưng cổ họng em lại cứng ngắt, hình ảnh nhỏ Hằng lại hiện lên. Hai đứa im lặng, không gian như dừng lại vậy, em đưa mắt nhìn nhỏ Tiên, gương mặt thờ ơ, bất động. Bỗng nhỏ không nói gì bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa em có liếc qua thấy đôi vai nhỏ rung rung, chậc, thế là em lại làm thêm một người con gái nữa khóc vì mình rồi. Nhiều người bảo có hai ngươi con gái khóc vì mình là một điều may mắn nhưng đối với em đó lại là sự dằn vặt bản thân khi làm họ phải tổn thương bởi một thằng không ra gì như mình. Ngồi một lúc thì em cũng cử động được, bước ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách thì thấy mẫu giấy " Tiên về cô nhi viện trước đây, xin lỗi " Tại sao phải xin lỗi chứ khi em là người làm nhỏ khóc, trên mảnh giấy còn vài chổ bị nhòe, chắc nhỏ...đau lắm.
Trên đường về em chả biết làm gì ngoài nhìn về phía trước bất động, đến trước nhà thì thấy nhỏ Hằng ở trước cổng rồi :
_Thế mà bảo về sớm, làm người ta đứng mỏi cả chân.
_À...ừm, anh xin lỗi, thôi vào nhà đi.
Vào nhà em cũng chả biết làm gì, nằm trên giường suy nghĩ về hai người con gái kia, nhỏ Hằng thì chắc đi nấu cơm tối rồi, lan mang thế nào em ngủ bà nó luôn, trong giấc mơ em thấy nhỏ Tiên đứng trước mặt mình :
_Thăng ở bên người con gái khác chắc vui lắm phải không.
_Tiên, nghe Thăng giải thích, một lần thôi.
_Không, Tiên hiểu mà, mình đến sau, tạm biệt.
Em choàng tỉnh giấc, người lấm tấm mồ hôi, có phải em vừa trải qua một cơn ác mộng không, tắm rửa xong thì mùi đồ ăn thơm phúc vơi bớt đi phần nào nỗi lo lắng :
_Wow, em nấu hết đó sao.
_Hihi, em phải nấu ăn thật ngon để anh không thể đến với người con gái khác được.
Câu nói đó làm em chột dạ :
_Thôi, em ăn đi, dạo này ốm quá, ôm chả sướng gì cả.
_Xí, đã thế ăn thành heo cho anh khỏi ôm luôn
Trong lúc ăn nhỏ gấp cho em nhiều lắm :
_Này, em lo ăn đi gấp cho anh hết là thế nào.
_Không , nhìn anh ăn những món do chính tay em làm cũng thấy no rồi. hihi.
_Xạo, chắc đọc trên mạng được ba cái câu ngọt sớt này chứ gì, thôi ăn hộ tui cái, bệnh lại khổ.
_Thế em bệnh anh có chăm sóc em không ?
_Ơ... tất nhiên là có rồi_Nói xong em sờ má nhỏ, chậc, má gì sờ đã thế không biết.
Bỗng nhỏ chỗm dậy kề sát vào mặt em, khoảnh khắc của cái hôn đầu đời, phải, nhỏ đang hôn em, lúc đó em có biết đá lưỡi đồ gì đâu, cứ để im vậy thôi, trong sáng lắm các thím à. Lúc đó em như bất động trước cái đê mê mà môi nhỏ truyền vào môi em, hôn chừng 5p thì nhỏ cũng rời xa môi của em, nhỏ chắc ngượng quá nên tót vào nhà vệ sinh luôn, hên là lúc đó vừa nuốt xong miếng cơm, không thì có mà móm. Lúc bước ra trông nhỏ có vẻ ngượng ngùng, cũng phải thôi, nhỏ chủ động hôn em mà, lại còn first kiss nữa, em chạy lại ôm nhỏ xong thì thầm vào tai :
_Môi em...ngọt lắm
_Anh...đang ghét_Nhỏ cười khúc khích
Ăn xong em với nhỏ lên lầu làm vài ván LOL luôn, cứ em sp nhỏ ad mà chơi thôi, đánh chán chê thì nhỏ cũng về, lúc về còn ôm em chằm chằm, chậc, cặp vếu muôn năm. Lúc ngủ em cũng suy nghĩ nhiều lắm, có lẻ nhỏ Hằng sẽ là liều thuốc giúp em quên đi Tiên, người con gái em đã cảm nắng.
P/S: Nhiều bạn bảo mình post hình mặt của Hằng lên, em đang phân vân không biết có nên không, sợ các thím biết mặt rồi lùng info ảnh hưởng đến cuộc sống của em hiện tại, chậc, thôi mong các thím cho em ý kiến, còn hình nhỏ Tiên là avatar của em chắc các thím cũng biết rồi, chúng các đồng dâm ngủ méo ngon
From f17 with love
~