Sau bữa ăn , tôi đi rửa bát còn mẹ và bố ngồi gọt hoa quả . Cả nhà ngồi ăn hoa quả và có nói về chuyện học hành của tôi . Một lúc sau tôi lên phòng bố thì đi làm còn mẹ dọn dẹp một chút dưới phòng khách và cũng ra quán luôn .
Nằm trên giường , tôi lăn qua lăn lại lên kế hoạch cho buổi chiều : Đầu tiên là học bài , dọn dẹp nhà cửa nếu còn thời gian sẽ ra quán giúp mẹ . Nhưng ngay lúc này việc quan trọng nhất vẫn là ... Đi ngủ . Thế là tôi lăn ra ngủ .
Thức giấc , nhìn đồng hồ :
-1h24' dậy làm bài thôi nhỉ .- Tôi tự nói bản thân.
Nhưng hình như cái thân này không chịu nghe lời tôi thì phải . Mặc dù tôi rất muốn dậy nhưng toàn thân rã rời tinh thần rũ rượi , không thể dậy được . Vậy là cái thân lười này cứ nằm dài trên giường , tôi tự nhủ đúng 1 rưỡi sẽ dậy không ườn oài nữa .
5'...15'...20'...30'....
Vâng , tình hình hiện nay của tôi là vẫn chưa ra khỏi giường mặc dù đã gần 2h chiều , tôi vẫn ôm đống chăn gối thân thương , luyến tiếc không rời .
-Ôi , cái đầu tôi !.-Tôi than thở .- Má ơi ! con chưa chép phạt xong !!!
Tôi chợt nhớ ra , nhảy vội xuống giường mặc kệ đầu tóc ra sao tôi phóng tới bàn học và chăm chỉ chép phạt :
-Chết tiệt , tự nhiên phải chép phạt ! My , tại mày hết . Còn Mai nữa quá đáng vừa chứ . Chó Phong , dám cười mình ! Á á á á ... Tao hận bọn mày !!!
Tôi cứ vừa làm vừa chửi thầm bọn nó .
Mất hơn 1 tiếng tôi mới chép phạt và hoàn thiện xong bài tập về nhà . Thở dài một tiếng , nhìn đống sách vở nằm ngổn ngang trên bàn , tôi cất chúng vào cặp . Đứng dậy bước xuống lầu , tôi xắn ống tay áo lên cầm chổi chuẩn bị dọn nhà . Tay cầm chổi , tay cầm giẻ lau nhà , tôi xông xáo lao đầu vào dọn nhà .
Lau hết mọi đồ đạc trong nhà , cầm chổi quét từ tầng 3 xuống tầng 1 rồi bắt đầu lau nhà . Vật lộn với ngôi nhà mất thêm tiếng rưỡi , tôi thở phào nhẹ nhõm khi xong việc . Nhìn một lượt thành quả của mình mà tôi tự hào kinh khủng , nằm dài ra sàn nhà và thở , giờ tôi thấy rất mệt .
- Hơn 4h , ra quán giúp mẹ thôi !
Nhìn đồng hồ , tôi lại lật đật bò dậy , thay cái áo phông màu đen có hình mặt con mèo , tôi mặc chiếc quần cũng màu đen cá tính vì có vài chỗ được xẻ rách , buộc cao tóc lên tôi tự tin ra khỏi nhà .
Mẹ tôi mở một tiệm bán hoa kiêm luôn bán bánh nên quán đẹp lắm . Nó được trang trí bằng hoa coi như quảng cáo để bán luôn , những bộ bàn ghế ghỗ kê ở ngoài để khách vào ăn bánh , uống trà . Vừa ăn vừa ngắm hoa không tuyệt sao !
Mất hơn 10' đi bộ để tới nơi . Đi qua vài cái bàn và đi thẳng vào trong cửa hàng .
-Cảm ơn đã mua hoa của chúng tôi , lần sau chị lại ghé qua nhé !.- Mẹ cúi đầu chào khách .
Tôi lướt qua người phụ nữ đó nở một nụ cười nhẹ thay lời chào hỏi.
-Hình như măm đang thiếu người nhỉ ? Để con giúp mẹ nhé !.-Tôi cười nói .
-Con học xong rồi à ?
-Vâng ! Con qua phụ chị Liên đây !.-Tôi nói , tiện tay vơ luôn cái tạp dề đeo vào , đi ra chỗ chị Liên là người làm của mẹ . Tôi hay ra giúp mẹ bưng bê đồ phục vụ khách , đó là điều tôi có thể làm .
-Không cần cố quá đâu con , nếu mệt thì cứ về nhà mà nghỉ !.-Mẹ nói to.
-Con ổn , không sao đâu ạ !.-Tôi nghe mẹ nói mà ấm lòng .