Tuổi Mới Lớn

Tôi vẫn nhớ , đó là một buổi chiều thu, tôi cùng bố mẹ ngồi trên ô tô nói chuyện vui vẻ , đằng sau xe chất một đống thứ lỉnh kỉnh . Tôi áp mặt vào cửa kính xe nhìn ra ngoài . Mọi thứ hiện lên trong mắt tôi là những tòa nhà cao tầng , con đường đầy những xe cộ ngược xuôi hối hả chạy đua cùng thời gian .
-Sắp tới nhà mới rồi , con vui không ?.-Bố tôi lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hỏi tôi , cười niềm nở .
-Không ạ , con chỉ muốn về nhà cũ thôi !.-Tôi buồn bã đáp lại bố.
-Con yêu , ở đó có những hàng xóm mới , bạn mới , mọi thứ đều mới cả mẹ chắc con sẽ thích thôi!.-Mẹ ôm tôi vào lòng . vuốt nhẹ mái tóc mà an ủi tôi .
-Tại sao chúng ta phải chuyển nhà , con thấy cuộc sống ở quê vui mà bố mẹ !.-Tôi vòng tay ôm mẹ ngước mắt lên nói .
-Bố mẹ chỉ muốn cho con một cuộc sống tốt hơn thôi . Ở đây con sẽ được học ở ngôi trường có giáo dục tốt hơn ở quê , con sẽ thấy thích nơi này mà con yêu.-Mẹ vẫn âu yếm ôm tôi và giải thích .
-Mẹ con nói đúng đấy .
-Nhưng...
-Tới nơi rồi , hai mẹ con xuống xe thôi !.-Bố nhắc hai mẹ con tôi rồi vòng ra sau xe gỡ đồ đạc .
Bước xuống xe mà hai chân tôi cứ run run vì ngồi quá lâu . Nhìn ngôi nhà trước mắt mà tôi cũng chẳng có cảm tình gì cả bởi tôi đâu có muốn chuyển đi . Chán nản nhìn bố mẹ tôi đang mải gỡ đồ và chuyển vào trong nhà, tôi bắt đầu đi lang thang quanh đây coi như đi thám thính tình hình quanh nơi tôi sắp ở. Tôi vừa đi vừa nghĩ về nhà cũ , tuy nó chỉ là một ngôi nhà cấp bốn nhưng nó có cái vườn rất rộng . Nơi đó trồng nhiều cây lắm đủ loại luôn , hôm nào rảnh hay nghỉ học tôi đều rủ mấy đứa bạn tới chơi . Tôi vẫn nhớ chứ nó rất vui , chúng tôi chơi đùa dưới tán cây , leo trèo như dân chuyên nghiệp à chỉ bọn bạn tôi thôi tôi không thể trèo vì tôi sợ ngã . Chúng tôi còn ngồi đó mà ăn những quả vừa hái được , xơi chén một cách ngon lành , tôi sao quên được những nụ cười hồn nhiên của bọn bạn mình , nó thật sự rất vui . Đâu chỉ có vậy , chúng tôi còn nhiều kỉ niệm khác nữa . Hồi đó tôi cùng bọn bạn thả diều này , chúng tôi trực tiếp nhảy xuống ruộng mà nghịch mặc cho bùn bắn hết lên quần áo , tôi vẫn nhớ mà mỗi lần nghịch như vậy người tôi trông y như con....( ờm bạn nghĩ thế nào cũng được , lúc đó quần áo thì dính đầy bùn , mặt thì nhem nhuốc ) sau mỗi lần đi chơi như vậy là y như rằng tôi lại bị bố mẹ mắng một trận tơi bời hoa lá . Không thì những lần cả lũ đi tắm ao nhà hàng xóm , nói thật nhìn bọn bạn tôi nô đùa thỏa thích dưới nước mà tôi chỉ muốn nhảy xuống cùng nhưng tiếc thay tôi không biết bơi , kết quả là tôi ngồi trên bờ ngắm bọn nó . Nhưng vậy cũng hay tại sau mấy lần như vậy thằng bạn của tôi lại rủ tôi ngồi lên cái bè tự chế để nó đủn tôi quanh cái ao , nghe buồn cười nhỉ nhưng tôi đã làm chuyện đó và suýt chút là chết đuối nhờ vụ đó mà tôi bị bố mẹ đánh , đau lắm cũng nhờ nó mà tôi trở nên nhút nhát hẳn đi.
-Au...đau dữ !.-Tôi xuýt xoa . Mải suy nghĩ mà tôi bị vấp ngã .
-Mà đây là đâu ?.-Tôi chợt nhìn cảnh vật xung quanh , bất giác lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui