Vì giãy giụa và kêu gào thực sự quá mất sức, nên cả người cô đều đau đớn, Long Vịnh Thanh cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm kêu tên của rất nhiều người: Quan Quan… Ngôn Thuyết… Ngôn Từ… ba… mẹ… Vịnh Lục… đến cứu con, cầu xin mọi người mau đến đây cứu con…
Câu cầu cứu cuối cùng này, cô hét to lên trong lòng, dùng âm thanh tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, nhưng thực ra nó không hề phát ra thành tiếng. Có lẽ là ông trời thương xót cô, trước khi cô bất tỉnh, cô thật sự nhìn thấy có người vừa gọi tên cô, vừa chạy về phía cô bên này, sau đó đẩy mạnh Lâm Quốc Đống ra.
Tiếp theo đó cô được người ta ôm lấy, có người cố gắng dùng sức lay mạnh vai cô, cô mới có thể dần dần hít thở lại được, mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Ngôn Thuyết, giống như bản thân mình được nhìn thấy thiên sứ, bất lực nhoài người vào lòng anh, khóc ầm lên.
“Vịnh Thanh, Vịnh Thanh, em không sao chứ? Anh đã nói là để anh đi cùng em…” Triệu Ngôn Thuyết đau lòng ôm lấy cô, cẩn thận lấy đi những cọng cỏ đang bám vào đầu cô, cởi áo đang mặc trên người ra choàng lên người cô, “Đừng khóc nữa, không sao nữa đâu, anh sẽ bảo vệ cho em, em đừng sợ.”
“Ngôn Thuyết…” Long Vịnh Thanh khóc sụt sùi, “Ngôn Thuyết, em không phải là con gái của ông ta, em không phải họ Lâm, tốt quá, em không phải là kẻ thù của nhà anh. Chỉ cần em cố gắng, một ngày nào đó, mẹ Triệu sẽ chấp nhận em… Chúng ta đừng cãi nhau nữa… em cũng sẽ không giận anh nữa đâu, chúng ta lại có thể ở bên nhau được rồi, Ngôn Thuyết…”
Trong đầu cô cứ ong ong, chỉ biết vừa khóc vừa nói, những lời cô nói ra cũng bị ngắt quãng, thực ra, cô cũng không hề biết bản thân đang nói những gì.
Triệu Ngôn Thuyết ôm cô, lo lắng kiểm tra những vết thương trên người cô, có điều cũng may là tất cả đều là vết thương ngoài da, cho dù cô nói gì, anh cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng đúng vào lúc này, Lâm Quốc Đống gần như đã trở nên điên điên khùng khùng đó nhảy ập đến, anh đành phải bỏ Long Vịnh Thanh ra, quay qua đối phó với Lâm Quốc Đống. Mặc dù Lâm Quốc Đống đang ở độ tuổi có sức khỏe, nhưng trong người đang có bệnh, nên khi giằng co với người mảnh khảnh như Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề thấy có lợi thế hơn là mấy, ngược lại càng ngày càng đuối sức. Cuối cùng, Triệu Ngôn Thuyết giơ một nằm đấm lên, đấm cho ông ta nằm lăn ra đất, tưởng chừng như sắp chế ngự được ông ta, không ngờ ông ta ngẩng khuôn mặt đầy vết thương lên, hằn học nhìn Long Vịnh Thanh cười một cách gian trá, “Người tình của cô đến cứu cô rồi đấy, tôi sẽ không làm cho cô được toại nguyện đâu, cho dù có chết, tôi cũng phải kéo theo hắn ta, sẽ không làm cho cô được thỏa lòng mong ước đâu.”
Liền ngay sau đó, ông ta bất ngờ lấy hết sức nhảy bổ về phía Triệu Ngôn Thuyết, bất ngờ ôm lấy anh nhảy ngay xuống vực núi trước mặt…
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không hề cho người ta bất kỳ một cơ hội phản ứng nào. Không những Long Vịnh Thanh, có lẽ ngay đến cả bản thân Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề ngờ rằng, sự việc lại đột nhiên biến thành như thế này, vào giây phút trước khi anh rơi xuống vực đó, anh còn mở to mắt ra, nhìn về phía của Long Vịnh Thanh, cánh tay vẫy vẫy trong không trung, mấp máy môi, hình như là nói gì đó. Long Vịnh Thanh phát điên lên bò về phía có anh bên đó, cô chỉ lo bò về phía trước, còn không kịp đứng dậy, chỉ muốn nhanh hơn một chút để có thể nắm lấy cánh tay đang vẫy vẫy của anh. Nhưng mà cuối cùng vẫn là quá muộn, khi cô bò đến bên bờ vực, tận mắt chứng kiến cánh tay đó rơi xuống ngay trước mặt mình.
Những sự việc sau đó cô không còn nhớ rõ nữa, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng, mình đã vừa bò, vừa lăn, vừa chạy xuống núi, cũng không biết đã gặp được người đầu tiên trong thôn là ai, dù sao cô cũng chỉ nói một câu, Ngôn Thuyết rơi xuống vực núi, cứu mạng, sau đó ngất luôn. Đợi đến lúc cô tỉnh dậy ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Quan Quan đã ngồi bên cạnh giường của cô. Bên ngoài hành lang của phòng bệnh, có người đang gào khóc thảm thiết gọi tên của Triệu Ngôn Thuyết, cô nghe ra đó là giọng của mẹ Triệu, cô không thèm để ý đến sự đau đớn trên cơ thể mình, gắng gượng ngồi dậy hỏi Quan Quan, “Sao thế em? Triệu Ngôn Thuyết bị làm sao thế? Anh ấy không sao chứ? Vực núi đó rất thấp, rớt xuống đó cũng không thể nào chết được…”
Quan Quan vừa từ Nhật Bản trở về, ba lô còn đeo trên vai, đứng dậy giúp cô rót một cốc nước, cố ý trốn tránh câu hỏi của cô: “Chị có chỗ nào không khỏe không? Vừa mới tỉnh dậy đừng có động đậy lung tung, bác sĩ nói vết thương ngoài da của chị rất nghiêm trọng, không chăm sóc kĩ, có khả năng sẽ để lại sẹo.”
Long Vịnh Thanh không muốn nghe anh lải nhải nữa, sốt ruột không chịu được nên vội vàng bò xuống giường, bước thấp bước cao tìm về hướng phát ra tiếng khóc, cô nhìn thấy mẹ Triệu đang quì trên nền nhà ôm lấy chân bác sĩ, đau khổ van xin: “Bác sĩ ơi, bác sĩ đi khám lại cho con tôi với, nó chưa chết, nó chưa chết, nhất định sẽ cứu sống được nó… Cho dù tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận… Cầu xin bác sĩ đi khám lại cho nó một lần…”
Bác sĩ đứng thẳng tắp, khuôn mặt hiện lên vẻ thương tiếc và áy náy, xin lỗi và nói một câu mà thường nghe thấy ở trong những bộ phim truyền hình: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Người vậy quanh đó rất đông, ba Triệu và Triệu Ngôn Từ lôi mẹ Triệu, muốn kéo bà đứng dậy, nhưng mẹ Triệu sống chết cũng quỳ trên nền nhà. Hai người đàn ông to lớn mà cũng không kéo nổi mẹ Triệu dậy, còn có cả ba Long mẹ Long và Vịnh Lục, mọi người đều có mặt ở đó, tất cả mọi người đều lặng lẽ lau nước mắt.
Cô lảo đảo đi về phía đó, cô đứng ở phía ngoài đám đông, nhìn thấy bên trong phòng bệnh đang mở cửa ấy, có một người nằm ở đó, trên đầu có đắp một cái ga giường màu trắng, căn bản là không nhìn thấy rõ là ai, lúc đó cô chỉ cảm thấy nực cười, trong lòng còn nghĩ, những người này có phải là điên hết rồi hay không, Triệu Ngôn Thuyết làm sao mà có thể chết được, rớt xuống từ vách núi đó không thể nào mà chết được, cô bước vào bên trong, giơ tay kéo tấm ga giường màu trắng ở trên đầu của người đang nằm trên giường bệnh đó ra. Lúc này, mẹ Triệu xông vào, hằn học đẩy cô ra, gào thét, khóc lóc ầm ĩ lên với cô.
“Đừng đụng vào Ngôn Thuyết của tôi, đều là do cô hại nó cả, là do cô hại nó chết đấy, cái con bé khắc tinh này, từ nhỏ đã bắt đầu làm hại Ngôn Thuyết, tại sao cố không tránh xa gia đình tôi ra một chút hả?”
Cả người cô đều bị thương, bị mẹ Triệu xô một cái như thế, đầu cô va chạm mạnh vào tường, đầu như bị nổ tung ra, rồi không cách nào đứng dậy được nữa. Ba Long và mẹ Long hoảng hốt chạy qua đỡ lấy Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh lại đẩy tay của ba Long và mẹ Long ra, hai môi nhợt nhạt còn nở ra một nụ cười với mẹ Triệu, “Bác Triệu, bác đang nói gì đấy ạ? Ngôn Thuyết không chết, Ngôn Thuyết đang đùa với cháu đấy mà, nếu không tin, để cháu đến gọi anh ấy, cháu mà gọi anh ấy, anh ấy sẽ dậy ngay, chúng cháu trước đây cũng thường chơi đùa như vậy mà…”
“Cút ngay, cô chính là mầm sống gây tai họa, hồi nhỏ đã dạy Ngôn Thuyết trèo cây, dạy cho nó toàn cái xấu, đáng nhẽ ra tôi phải đưa nó về thành phố sớm hơn một chút, đáng nhẽ phải cho nó tránh xa cô ra sớm hơn… Trước khi quen cô, Ngôn Thuyết của tôi rất biết vâng lời, lần này nó lại dám lén lút chạy một mình từ Mỹ về đây, chắc chắn là tại cô xúi giục nó, chắc chắn là cô, cô đã hại chết nó, cô còn còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa hả… Cái đồ con hoang nhà họ Lâm này, cô mau cút ngay cho khuất mắt tôi…” Mẹ Triệu bị sốc mạnh, đầu tóc rối tung lên, trong mắt hằn lên những tia máu, gần như là phát điên lên, nói xong đột nhiên vớ lấy phích nước sôi bên cạnh đập vào người Long Vịnh Thanh.
Quan Quan đứng một bên đột nhiên xông vào, đứng che trước mặt Long Vịnh Thanh, phích nước sôi giáng mạnh lên người anh. Cũng may là trong phích không có nước sôi, có điều, ruột phích bị va chạm mạnh, vỡ tan, phát ra những tiếng nổ nhẹ. Long Vịnh Thanh co quắp trong lòng Quan Quan, quên mất cả khóc, nhỏ giọng thì thào: “Cháu không phải người nhà họ Lâm, cháu không phải, báo cáo giám định cha con đã có rồi, cháu không phải người nhà họ Lâm…”
Mẹ Long từ nãy đến giờ đang cố nhín nhịn không nói gì, bây giờ thì bà không chịu được nữa, đau lòng xoa đầu của Long Vịnh Thanh, hét lên với mẹ Triệu: “Ngôn Thuyết xảy ra việc ngoài ý muốn như thế, mọi người đều rất buồn, nhưng tại sao chị lại có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi được? Nó không phải người họ Lâm, cũng không hại chết Ngôn Thuyết, người hại chết Ngôn Thuyết là cái tên giết người Lâm Quốc Đống kia kìa, chị đi mà lý lẽ với hắn, đừng có trút cơn giận lên người con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi.”
Rốt cuộc mẹ Long vẫn cứ bảo vệ cho Long Vịnh Thanh, xét cho cùng, đứa con do mình nuôi nấng từ nhỏ, trong mắt người mẹ, con ruột hay không phải con ruột không hề quan trọng, những lời nói của bà động chạm đến nỗi đau của mẹ Triệu, có lẽ là để trút ra sự đau khổ trong lòng, hai người đàn bà từ xưa đến nay vốn chơi thân với nhau như hai chị em đứng cãi nhau đến long trời lở đất trong phòng bệnh, hơn nữa còn ra tay đánh nhau, cuối cùng hai người đàn ông được coi là tỉnh táo hơn một chút phải kéo hai người phụ nữ đó ra, cuộc chiến này mới ngưng lại được.
Người lành chết sớm, kẻ ác sống lâu, câu nói từ ngàn xưa quá đúng với trường hợp này, Triệu Ngôn Thuyết và Lâm Quốc Đống cùng rơi xuống vự sâu, Triệu Ngôn Thuyết chết, Lâm Quốc Đống lại giữ được mạng sống. Hai người bọn họ làm sao mà lại rơi xuống vực? Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng không người nào biết được, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì sau khi chuyện đó xảy ra, nhân chứng duy nhất là Long Vịnh Thanh lại trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô thường ngồi ngẩn ngơ cả ngày nhìn sững vào một nơi nào đó, nói những lời chẳng ai hiểu được. Có một lần, cô bỗng nhiên một mình chạy lên trên núi, định nhảy từ trên núi xuống, may mà Quan Quan lúc nào cũng bên cạnh cô, giây phút cô định nhảy xuống vực đó, anh ôm lấy eo của cô, kéo cô quay lại. Bác sĩ nói, cô sốc nặng nên bộ não của cô bị ảnh hưởng, phải qua một thời gian nữa mới có thể hồi phục trở lại, Quan Quan dời lại thời gian học đại học, ở lại bên cô ở trong bệnh viện, nghe cô cứ lảm nhảm suốt một câu: “Tôi phải trả thù, là Lâm Quốc Đống đẩy Triệu Ngôn Thuyết xuống vực núi, ông ta muốn kéo Triệu Ngôn Thuyết chết cùng, tôi phải trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta cho bằng được.”
Gia đình nhà họ Triệu báo công an, công an tiến hành điều tra một thời gian cũng không đưa ra được kết luận gì, bởi vì người sống sót là Lâm Quốc Đống thì thần kinh hình như cũng có vấn đề, chỉ biết lảm nhảm suốt mấy câu, Ngô Mỹ Vân, đồ đê tiện… Những câu mà không ai hiểu gì cả, hơn nữa trên người cũng có mấy chỗ bị gãy xương, ngay sau đó đã chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, có ông bố là chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố che chở cho, nên công an cũng không dám tra hỏi gì nhiều.
Long Vịnh Thanh mặc dù ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng khi công an tra hỏi, cũng đã kể một mạch diễn biến của sự việc, nói rằng Lâm Quốc Đống đột nhiên nổi điên lên tấn công cô, Ngôn Thuyết đến cứu cô, nhưng bị ông ta đẩy xuống vực núi. Chỉ tiếc là, trên quyển sổ khám bệnh bác sĩ chẩn đoán, bởi vì chịu sự đả kích quá mạnh nên thần kinh của cô có vấn đề, nên căn bản không có ai tin tưởng lời nói của cô, cũng không có ai kiên nhẫn ngồi nghe cô nói. Chỉ có Quan Quan, mỗi ngày đều nắm lấy tay cô khuyên nhủ: “Chị Vịnh Thanh, chị phải nhanh chóng khỏe lên, để ra toà làm chứng ọi tội lỗi của Lâm Quốc Đống.”
Vụ án này cuối cùng rồi cũng kết thúc như vậy, gia đình họ Triệu vẫn cứ kiên trì kháng án, cũng làm ầm ĩ lên không biết bao nhiêu lâu. Trên thị trấn dần dần xuất hiện những tin đồn như, người bố làm chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố của Lâm Quốc Đống đó có mối quan hệ rất tốt với mấy cán bộ cấp cao của ngành công an, ba Triệu ở thành phố K cũng là nhân vật có tầm cỡ, lãnh đạo của thành phố cho rằng, việc này nếu cứ tiếp tục làm ầm ĩ lên như thế, sẽ có ảnh hưởng rất xấu, nên đã mời hai gia đình đến ăn một bữa cơm. Ăn cơm xong đó, vụ án này từ đó trờ đi, không ai còn nhắc đến nữa.
Mẹ Triệu xem như là đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhà họ Long, đặc biệt là cực kì ghét Long Vịnh Thanh, nhưng mà ba Triệu có chút lý trí hơn, những khi buồn bã, ông đều đến tìm ba Long uống rượu, sau khi uống say đều đau khổ bật khóc ngay trên bàn rượu, vừa khóc vừa ném cái ly rượu xuống nền nhà, “Làm quan to đều bức ép dân đi vào chỗ chết, chúng ta không có quyền lực, lại không có chứng cứ, chỉ căn cứ vào những câu nói không tỉnh táo đó của Long Vịnh Thanh, không thể nào đi tố cáo được, căn bản là không thể nào đi tố cáo được.”
Long Vịnh Thanh ngồi trong phòng, hai mắt đờ dẫn nhìn về phía trước, lặp đi lặp lại mỗi một câu, “Không ai tin lời tôi, tôi phải tự mình đi trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta, nhất định phải giết ông cho bằng được..."
Ngày đưa tang của Triệu Ngôn Thuyết, Long Vịnh Thanh lén lút chạy trốn ra khỏi nhà, một mình chạy đến nghĩa trang của thành phố K, lấy tiền tiêu vặt còn lại trên người mua một bó hoa cúc trắng, dự định đặt trước ngôi mộ của Triệu Ngôn Thuyết, nhưng khi cô đứng chen vào trong đoàn người đến đưa tang, cô bị mẹ Triệu phát hiện ra ngay, cho người đến đuổi cô ngay lập tức, cô khóc to ôm lấy bó cúc trắng đó, rồi bị hai người đàn ông lôi ra khỏi nghĩa trang.
Khi Quan Quan và Vịnh Lục hốt hoảng tìm đến, Long Vịnh Thanh đang ngồi ngẩn người ở bờ sông cạnh nghĩa trang, bứt từng cánh hoa cúc trắng ra, thả từng cánh, từng cánh vào trong dòng sông, buổi sáng ngày hôm đó, có một trận mưa nhỏ, mặt đường rất trơn, rêu xanh phủ đầy bên hai bờ sông, cô đứng bên bờ sông ướt át, trơn trượt đó, nhìn cánh hoa cuối cùng rơi xuống dòng sông, lưu giữ hình ảnh trước mắt vào trong tim mãi mãi, giống như một chiếc đồng hồ bị hỏng, kêu lên một tiếng “tích tắc" thật to cuối cùng, sau đó, rơi vào một khoảng không yên tĩnh không bến bờ.