Chương 11: Anh mãi mãi sẽ không nói cho em biết, anh yêu em đến nhường nào
Em không cần phải quên anh ấy, cũng giống như việc anh tuyệt đối sẽ không nói cho em biết anh yêu em đến nhường nào.
1.
Vụ án về Lâm Quốc Đống, người sáng lập khách sạn Tinh Hoa nhảy lầu tự tử, làm thành phố K được một phen sục sôi. Những khách mời có mặt đều bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn, Long Vịnh Thanh, Quan Vi Trần, còn có cả Triệu Ngôn Từ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra mối ân oán giữa họ và Lâm Quốc Đống, lật lại hồ sơ bản án cũ của Triệu Ngôn Thuyết mấy năm về trước, một giai đoạn nghi ngờ cái chết của Lâm Quốc Đống là do bị mưu sát, nhưng tất cả những khách mời có mặt đều có thể làm chứng, khi Lâm Quốc Đống nhảy lầu, không có ai ở bên cạnh ông. Cho dù Long Vịnh Thanh là người đứng gần ông nhất, lúc đó cũng phải cách ông ít nhất hai mét, căn bản không có khả năng đẩy Lâm Quốc Đống xuống lầu. Là một bác sĩ tâm lý, Quan Vi Trần cung cấp hồ sơ bệnh án của Lâm Quốc Đống, chứng minh ông bị trầm cảm nặng, có khuynh hướng tự tử, hơn nữa cũng đã nhiều lần xảy ra hành vi muốn tự sát. Cảnh sát lại liên hệ với những bác sĩ tâm thần trước đây của Lâm Quốc Đống và cả những trung tâm chẩn đoán tâm lý mà ông từng đến khám, những lời làm chứng của các vị bác sĩ khác đã chứng minh cho những lời nói của Quan Vi Trần, cuối cùng, vụ án nhảy lầu ồn ào đó đã được cảnh sát kết luận là tự tử, tuyên bố chấm dứt điều tra vụ án.
Tất cả mọi người đều được thả về, khách sạn Tinh Hoa thay ông chủ mới, tiếp tục khai trương, con người vốn hay quên, e rằng không bao lâu nữa, chắc chắn không có người nào nhắc đến vụ án tự tử kỳ lạ này nữa.
Chỉ có Long Vịnh Thanh là nhớ mãi không quên, có nhiều chi tiết cô thực sự không hiểu lắm, ví dụ như, Quan Vi Trần rốt cuộc vì sao lại điều trị tâm lý cho Lâm Quốc Đống, còn cái ngày mà Lâm Quốc Đống nhảy lầu chính là ngày khai trương của khách sạn, gia đình nhà họ Lâm và gia đình nhà họ Triệu từ xưa đến nay đã như chó với mèo, tuyệt đối sẽ không mời Triệu Ngôn Từ đến dự, Triệu Ngôn Từ tại sao lại tự nhiên chạy đến đó? Cô nhớ rằng, khi Ngôn Từ vừa nhìn thấy cô, đã hỏi ngay Vi Trần: “Cậu gọi anh đến làm gì? Cái gì mà bảo cô ấy xảy ra chuyện, không phải cô ấy đứng sờ sờ ra đấy ư?” Là Quan Vi Trần gọi anh ấy đến? Vì sao lại như vậy?
Từ đồn cảnh sát đi ra, Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Triệu Ngôn Từ, Triệu Ngôn Từ mặc dù vẫn không thèm để ý đến cô, nhưng mà cuối cùng cũng quẳng lại cho cô một câu, “Là Quan Quan đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, bảo cô xảy ra chuyện, tôi mới chạy đến đó. Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi lo lắng cho cô, mà là muốn xem rốt cuộc cô bị gì, đến đó mới phát hiện ra cô chẳng bị làm sao. Có điều, mà thôi, được tận mắt chứng kiến lão già Lâm Quốc Đống khốn nạn kia nhảy lầu, mất công cũng đáng.”
“Ngôn Từ, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi, bây giờ cuối cùng em mới có thể lấy lại cân bằng để nói ra câu này. Xin lỗi, anh Ngôn Từ, em đã phản bội lại lời thề ngày nhỏ của chúng ta.” Long Vịnh Thanh đứng ở phía sau Triệu Ngôn Từ, nhìn thấy anh mở cửa xe, đột nhiên hét lên với anh một câu như vậy.
Động tác lên xe của Triệu Ngôn Từ ngừng lại một chút, trên khuôn mặt tinh tế đó hiện lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng lạnh nhạt cười một tiếng, quay đầu nhìn cô, “Bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
“Em biết.” Long Vịnh Thanh gật đầu, nhưng mà cũng nở một nụ cười, “Cả đời này, anh ghét nhất là bị người khác phản bội.”
“Biết thì tốt. Sau này kết bạn, tôi sẽ để ý một chút, sẽ không bao giờ gặp phải người như cô nữa.” Triệu Ngôn Từ lạnh lùng nhìn cô, lên xe rời đi.
Ngày chủ nhật, Long Vịnh Thanh trốn tránh ánh mắt của gia định nhà họ Triệu, âm thầm đi đến trước mộ của Triệu Ngôn Thuyết, vừa khéo gặp Quan Vi Trần ở đó, Quan Vi Trần ôm một bó hoa cúc trắng, nhìn cô cười, sau đó cúi người xuống, đặt bó hoa lên trước một, sờ vào dòng chữ khắc trên mộ, nói với cô: “Loài hoa mà anh Ngôn Thuyết thích nhất hính là hoa cúc trắng. Ngày còn nhỏ, em đã từng nghe anh ấy kể một câu chuyện về các loài hoa cỏ. Anh nói, so với các loài hoa rực rỡ như hoa hồng, hoa mẫu đơn, thì anh ấy thích hoa cúc trắng hơn, bởi vì loài hoa cúc trắng này thích sự ấm áp, thích môi trường có ánh nắng chan hòa rực rỡ, thấp bé nhưng rất mạnh mẽ, chịu được lạnh, cũng chịu được bóng râm, thích hợp sinh sống trên loại đất màu mỡ, tơi xốp, thoát nước tốt, cây nở hoa rất nhanh, thời gian hoa nở cũng được rất lâu, trồng thành từng vùng sẽ rất bắt mắt, anh ấy nói, những đặc tính này đều rất giống em. Nhưng mà, đương nhiên anh cũng không nói với anh ấy, thực ra hoa cúc trắng cũng chính là loài hoa mà anh yêu thích nhất.”
Long Vịnh Thanh ôm một bó hoa cúc vàng, đứng bên cạnh không nói tiếng nào, đợi đến khi anh nói xong mới tự cười nhạo mình, “Hóa ra là như vậy, em quả nhiên ngốc đến nỗi chẳng hề phát giác.”
Từ trong nghĩa trang đi ra, Long Vịnh Thanh quay về công ty tăng ca, Quan Vi Trần quay trở về căn hộ của mình, họ đi hai hướng khác nhau, đi được vài bước, Long Vịnh Thanh đột nhiên gọi anh lại.
“Quan Quan, ngày anh tiếp nhận bệnh nhân Lâm Quốc Đống, là anh đã đoán ra kết cục của ngày hôm nay phải không? Ngay từ lúc đó anh đã đoán trước được rằng ông ta sẽ tự sát, mới chịu khám bệnh cho ông ta, phải không?”
Quan Vi Trần dừng hẳn bước chân lại, trên khuôn mặt hiện lên nét u sầu, vẫn đứng quay lưng với Long Vịnh Thanh, nhưng khi quay đầu lại đã kịp đổi thành một nụ cười ấm áp, “Làm sao có thể như vậy được? Vịnh Thanh, anh có phải thần tiên đâu.”
“Ngày hôm đó, anh cố ý gọi Triệu Ngôn Từ đến tầng mười tám của khách sạn Tinh Hoa, là bởi vì anh đã nắm chắc trong tay, tinh thần của Lâm Quốc Đống đã rất hoảng loạn, trong khoảng thời gian này, anh hoàn toàn không hề điều trị cho ông ta, anh gặp ông ta, chẳng qua để muốn nắm rõ hơn về tình trạng tâm lý của ông ta, anh biết rõ rằng, ông ta đã hoàn toàn không thể chịu đựng thêm bất kỳ cơn kích động nào nữa, mới cố ý để em vào giờ phút đó đi tìm gặp ông ta, kích thích ông ta hồi tưởng lại tình cảnh khi kéo Triệu Ngôn Thuyết xuống vách núi, hơn nữa, còn để ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ, khuôn mặt giống như đúc với Triệu Ngôn Thuyết, cho nên ông ấy như phát điên lên mới nhảy xuống tự sát.” Họ đứng cách nhau vài mét, giọng nói của Long Vịnh Thanh không to lắm, nhưng mà mỗi một từ nói ra đều rất khó khăn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt có thể rớt xuống bất kì lúc nào, “Quan Quan, anh ngăn cản em, ngăn cản anh Ngôn Từ, nhưng tại sao lại đi gánh cái tội đồ nặng nề này lên người mình vậy?”
Quan Vi Trần nhìn cô, một cơn gió thổi đến, thổi tung lên mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của anh, cười nói, “Vịnh Thanh, em nói như vậy, sẽ hại anh mất đi công việc này đó. Anh là một bác sĩ tâm lý rất xuất sắc, anh sẽ chịu trách nhiệm với mỗi bệnh nhân của mình, chỉ có điều, với mỗi bệnh nhân, anh sẽ dùng một cách điều trị riêng, anh vẫn luôn điều trị cho ông ấy đấy chứ.”
“Quan Quan...” Cô gọi tên anh lần cuối cùng, nước mắt cũng theo đó mà rớt xuống, “Em sẽ không bao giờ quên anh ấy, cả đời này sẽ không bao giờ quên.”
“Ờ.” Anh gật đầu, “Anh hiểu, trước đây anh luôn cho rằng, chỉ cần em quên hết quá khứ mới có thể sống tốt hơn một chút, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không cần phải như vậy, em không cần phải quên anh ấy, cũng như anh tuyệt đối sẽ không nói với em rằng anh yêu em nhiều đến nhường nào.”
2.
Đó là lần nói chuyện cuối cùng của hai người. Sau đó, Long Vịnh Thanh bận rộn với bản thiết kế của địa điểm trồng hoa và cây cảnh, bản thiết kế sau khi đã giao nộp xong, bộ phận thiết kế sân vườn được rảnh rỗi một thời gian, sau đó phải bắt tay vào làm các công việc khác, Long Vịnh Thanh và Lý Tịch hàng ngày đều phải tiếp xúc với đủ loại khách hàng kì cục, cho nên cô cũng ít khi quay về thôn Long Sơn xem như thế nào. Mãi cho đến cuối năm, khi gia đình nhà họ Long và những gia đình khác ở trong thôn cùng chuyển vào ở trong những căn nhà mới, cô mới quay về một lần, cô cùng ba Long và mẹ Long mua rất nhiều pháo, đốt liền cả tiếng đồng hồ ở cổng của khu nhà ở mới này.
Sau khi ăn tối xong, Vịnh Lục gọi riêng cô đi ra ngoài, dẫn cô đến bên bờ tường sắp thi công xong của cơ sở gieo trồng hoa cỏ kia, chỉ vào bên trong, nói với cô, “Cây đó vẫn còn ở kia, không xê dịch đi một tấc nào. Khi tháo dỡ nhà cửa, cậu ta có đặc biệt dặn dò công nhân, hình như vì cái đó mà phải chỉnh sửa rất nhiều so với bản thiết kết gốc. Em vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng chị cứ căng thẳng với chuyện gốc cây như thế, cho nên em nghĩ phải nói với chị một chút.”
Long Vịnh Thanh biết, cậu ta mà Vịnh Lục vừa nhắc đến chính là Quan Vi Trần, nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ được rằng, Quan Vi Trần đã vì cô mà giữ lại gốc cây ngân hạnh đó, cô ngẩng đầu nhìn vào bên trong bờ tường đó, nhưng bờ tường cao quá, cuối cùng vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Mặc dù như vậy, cô cũng đã cảm thấy rất hài lòng, cúi đầu xuống cười với Vịnh Lục, “Cảm ơn em, Vịnh Lục.”
“Không cần phải cảm ơn em, thực ra cho dù em không nói với chị, ba mẹ cũng sẽ nói với chị.” Vịnh Lục quay đầu đi, vuốt lại mái tóc mình trong trời đêm. Mái tóc cô rất dài, đen nhánh và bóng mượt đến tận thắt lưng, trông giống như một chiếc nơ màu đen, “Chị như thế nào cũng không liên quan đến em, nhưng mà em không muốn vì chị cứ suốt ngày mặt mày rầu rĩ, làm ba mẹ lo lắng mà thôi.”
“Ừ.” Long Vịnh Thanh gật đầu, “Chị sẽ không bao giờ ủ rũ mặt mày nữa đâu, bởi vì chị đã biết được, con đường trước mắt sẽ phải đi như thế nào rồi.”
“Em sẽ không bỏ qua anh Ngôn Từ đâu, hy vọng từ nay về sau chị đừng quấy rối anh ấy nữa.” Vịnh Lục quẳng lại một câu cuối cùng, quay người đi về nhà.
Long Vịnh Thanh nhìn vào bóng lưng của cô, mỉm cười nói: “Chị sẽ chúc phúc cho hai em.”
3.
Khi tất cả những thiết kế cơ bản của địa điểm trồng hoa và cây cảnh hoàn thành, Long Vịnh Thanh có gặp Quan Vi Trần một lần cuối cùng, là trong buổi tiệc chúc mừng sự thành công của lứa hoa cỏ đầu tiên ở địa điểm trồng hoa và cây cảnh được trồng thành công, Long Vịnh Thanh đứng từ xa nhìn thấy Quan Vi Trần, họ đứng cách xa nhau mấy bàn tiệc, nâng ly lên, mỉm cười, sau đó đi theo dòng người, mỗi người đi về một hướng.
Sau đó Quan Vi Trần quay lại thành phố S, tiếp tục với phòng khám của mình, cần mẫn làm một bác sĩ tâm lý. Long Vịnh Thanh ngẫu nhiên nghe được một vài tin tức của anh qua những câu chuyện kể của mẹ Long, cũng có được số điện thoại mới của anh nhưng cô chưa từng gọi một lần nào, Quan Vi Trần cũng vậy, chưa gọi cho cô lấy một lần.
Mùa xuân này trôi qua rất vui vẻ và dễ chịu, Long Vịnh Thanh đôi lúc cũng cùng Lý Tịch đi theo sếp Hồ đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh thị sát tình hình. Từng vạt hoa cỏ mênh mông đang đâm chổi nảy lộc ở đó, làm lòng Long Vịnh Thanh cảm thấy hứng khởi, đến không khí cũng tỏa ra hương thơm, mỗi lần cô đến đây, là một lần cô tin tưởng rằng, thôn Long Sơn không bị phá nát, mà tạm thời chỉ bị bó buộc lại trong cái kén, nó đang từng bước, từng bước phá vỡ cái kén của mình để tái sinh, biến thành con bướm xinh đẹp nhất.”
4.
Một ngày nào đó của tháng năm, Long Vịnh Thanh đang ở văn phòng loay hoay với các bản thiết kế, điện thoại ở bàn cô đột nhiên đổ chuông, vừa nhấc điện thoại lên liền nghe các cô gái ở trung tâm chăm sóc hoa ở địa điểm trồng hoa và cây đồng thanh hét vào trong điện thoai, “Chị Vịnh Thanh, chị đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh nhanh lên, sự kiện lớn, một sự kiến lớn cực kỳ chấn động.”
“Việc gì mà chấn động dữ vậy?”
Long Vịnh Thanh cảm thấy kỳ lạ, lúc này điện thoại trên bàn của Lý Tịch cũng đổ chuông, Lý Tịch nghe xong điện thoại, quẳng luôn bản vẽ, đẩy ghế ra, không thèm xin phép, kéo Long Vịnh Thanh chạy luôn.
Lý Tịch đưa Long Vịnh Thanh đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh, xe chạy như bay suốt cả đường đi, từ đằng xa đã nhìn thấy mấy cô gái ở trung tâm chăm sóc hoa đang vẫy tay với họ. Không đợi họ xuống xe, liền vây quanh lấy họ chí chóe ầm ĩ cả lên, “Chị Lý Tịch, chị Vịnh Thanh, choáng ngợp, thực sự choáng ngợp, hoặc có thể nói là kỳ tích của tình yêu, mau đến đây với chúng em, đặc biệt là chị Vịnh Thanh, chị phải chuẩn bị tâm lý cho thật kỹ đấy.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Mọi người trồng ra được vàng rồi hả?” Long Vịnh Thanh bị họ làm cho rối tinh lên, càng lúc càng khó hiểu, đành phải đi theo họ.
Địa điểm trồng hoa và cây cảnh chiếm diện tích rất lớn, vừa vào trong cổng chính là cảnh quan với đủ loại cây được thiết kế đặc sắc, đi tiếp vào trong nữa là cánh đồng hoa oải hương. Vào thời điểm này, mới là tháng năm, hoa oải hương vừa mới nhú những chuỗi nụ hoa màu tím nhạt, chưa nở bung ra, đi tiếp vào trong nữa, lần lượt là cánh đồng hoa mẫu đơn, hoa ly, hồ hoa súng của vùng ôn đới...
Phía trong cùng là một vùng đất trống trồng toàn hoa cúc trắng, mùa này đang là mùa của hoa cúc trắng. Một rừng hoa trắng đong đưa theo gió, cảnh tượng đẹp mê hồn đó làm người ta quên cả hít thở, bước đến gần hơn chút nữa còn có thể thấy được thấp thoáng giữa vườn hoa cúc trắng đó xen lẫn những bông hoa màu vàng, hình như là hoa cúc vàng. Chỉ có điều rất kỳ lạ là, hai loại hoa có màu sắc khác nhau này hình như đều phải trồng riêng ra, cho dù có trồng chung thì cũng không không thể nào trồng một cách lộn xộn, trong vạt hoa trắng trồng chen vào hoa vàng được. Đi đến gần hơn nữa, đổi một vị trí khác, những bông hoa màu vàng đó hình như tạo thành một dòng chữ gì đó, Lý Tịch sốt ruột chạy lên đằng trước, nhìn thấy dòng chữ đó trước cô, trước hết là thở hắt ra một luồng hơi lạnh, ngay sau đó liền hưng phấn vẫy tay với cô, “Vịnh Thanh, mau đến đây, mau lên.”
Cô bắt đầu chạy, nhịp tim cũng vô cớ đập nhanh hơn. Càng đến gần rừng hoa đó, hàng chữ được trồng bằng hoa cũng ngày càng rõ hơn, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng, ba chữ, mặc dù có một số bông vẫn còn chưa nở, chưa hề hoàn mỹ, nhưng nó vẫn cứ đập vào đáy mắt cô rất rõ ràng: Yêu suốt đời[1].
[1] Yêu suốt đời: âm Hán Việt của câu này là “Ái vĩnh sinh”, lợi dụng sự đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hán, “vĩnh sinh” đồng âm với “Vịnh Thanh”, cho nên mọi người đều hiểu câu này là “Yêu Vịnh Thanh”, vừa có nghĩa yêu Vịnh Thanh, vừa có nghĩa yêu suốt đời.
Yêu Vịnh Thanh!
“Tổ trưởng Quan trồng cả đấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cả một biển hoa cúc trắng rộng lớn như thế này đều do một mình Quan tổ trưởng trồng đấy, bọn em định giúp đỡ, nhưng anh ấy nói không cần giúp.”
“Hóa ra là có âm mưu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khi hoa mới bắt đầu nở, bọn em nhìn thấy rất kỳ lạ, cho rằng anh ấy không biết trồng, trồng nhầm hai loại này với nhau, đợi cho đến khi nở hết làm cho bọn em đều hết cả hồn...”
Các cô gái ở trung tâm chăm sóc hoa lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Kiểu này cũng quá ư lãng mạn.” Lý Tịch giơ tay che miệng, vừa cười, vừa thô bạo húc vào vai của Long Vịnh Thanh, “Ghen tỵ với cậu chết đi được.”
Long Vịnh Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ngắm rừng hoa đó, nở một nụ cười. Cô còn nhớ anh từng nói với cô, anh tuyệt đối sẽ không nói cho em biết, anh yêu em đến nhường nào. Anh không nói với cô, nhưng lại gieo hết tình yêu vào trong mảnh đất này, đợi chúng hấp thu đủ dưỡng chất, lớn dần lên từng chút một, cuối cùng nở ra những bông hoa đẹp đẽ nhất.
Nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mảnh đất dưới chân, Long Vịnh Thanh giơ tay ôm lấy mặt đột nhiên bật khóc to lên. Lý Tịch nhảy qua ôm lấy vai cô hỏi: “Cậu sẽ đi tìm anh ấy chứ? Thành phố S cách đây cũng không xa lắm.”
“Không biết nữa...” Long Vịnh Thanh vừa khóc vừa nức nở trả lời, “Trước lúc đó, tớ cần phải cố gắng hơn nữa đã, tớ phải sống tốt hơn một chút nữa mới được.”
“Vì sao?” Lý Tịch cảm thấy kỳ cục.
Long Vịnh Thanh ôm lấy mặt, từng cơn gió ấm áp thổi qua trước mặt, cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nở ra một nụ cười, nhưng mà cuối cùng vẫn không cười được, nước mắt lại tí tách chảy ra.
“Bởi vì, thật sự là tớ đã không còn đường lùi nào nữa rồi.”
Hoàn