Tuổi thanh xuân chôn dấu dưới bụi trần

Chương 3: Đã từng là bạn thanh mai trúc mã
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
1.
Long Vịnh Thanh có khả năng đặc biệt, có thể tự mình chỉnh sửa lại ký ức. Một việc cực kì đau khổ nhưng xuất hiện trước mặt cô sẽ trở nên vui vẻ, cô từng rất đắc ý vì việc này, nhưng tiểu quản gia của cô nói, “Đó chính là tự lừa dối mình, sự thật vẫn luôn là sự thật, cho dù có chỉnh sửa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thay đổi được bản chất.”
Nhiều khi anh nói chuyện sẽ thường xuyên nghiêm mặt lại, rõ ràng mới có mười mấy tuổi, nhưng lại cứ biến mình thành ông cụ non, ngũ quan tinh tế vùi đầu vào từng giá sách cũ kĩ trong thư viện trở nên sinh động chân thực biết bao.
“Không hiểu.” Cô nằm vật lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh, trước mặt dựng một quyển sách tham khảo, sau quyển sách tham khảo đó là một quyển truyện tranh, đó mới chính là thứ cô đang đọc. Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát, lại cúi đầu đọc truyện tranh, lắc đầu không quan tâm, “Em không hiểu anh nói gì cả? Có thể nói gì đơn giản dễ hiểu hơn chút nữa được không, ông cụ non?”
Anh cũng không bực mình, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đổi cách nói dễ hiểu hơn, “Sự thật giống như cơ thể của em, mà những ký ức đã được chỉnh sửa giống như áo quần, trên người mặc từng lớp quần áo, có thể một khoảng thời gian em sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, nhưng em không thể cứ mặc quần áo suốt được, khi tắm rửa phải làm thế nào?”
“Vậy thì em sẽ không tắm rửa.” Cô nghiến răng, không hiểu vì sao anh lại câu nệ việc này như vậy.
“Không thể nào, Vịnh Thanh.” Anh dựa đầu vào giá sách gỗ, mấy hạt bụi nhỏ ở tầng sách trên cao kia rơi xuống, trong ánh nắng đang chiếu rọi vào đây, vui vẻ nhảy nhót, “Cho dù em có chịu đựng được sự ngứa ngáy chất chồng theo từng ngày, những người xung quanh cũng có một ngày sẽ không thể nào chịu nổi, bởi vì mùi hôi của em sẽ bay đến mỗi người, mọi người bởi vì không chịu nổi nữa mà bỏ em ra đi. Cho nên, anh hy vọng em có thể nhớ những gì chân thực xung quanh em, từng người, từng chuyện, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, đừng nhắc đến khả năng đặc biệt gì gì đó nữa, cái kiểu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đó hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Này, Triệu Ngôn Thuyết, khó khăn lắm em mới có được một chuyện đắc ý, anh làm em mất hết cả hứng.” Cô hết kiên nhẫn vứt luôn quyển sách, tức giận đùng đùng liếc nhìn anh mấy cái.
Anh vẫn luôn như vậy, luôn có trí tuệ, sống lý trí hơn bạn bè cùng tuổi, ngũ quan tinh tế, chỉ có điều giống ông cụ non, lâu lâu lại nghiêm mặt giảng những đạo lý lớn lao nào đó, hoặc nếu như bị cô chọc tức đến chịu không nổi, sẽ nhíu mày, tức giận điên người quở trách cô một thôi một hồi.
Anh ấy tên là Triệu Ngôn Thuyết, một Ngôn Thuyết không thể nào không nhắc đến được, một Ngôn Thuyết không cách nào có thể kể hết được.

Long Vịnh Thanh nằm trên giường, nhớ lại những lời anh nói, không khỏi thấy bội phục sự nhìn xa trông rộng của anh. Có lẽ mười hai năm trước, anh đã biết được ngày hôm nay của cô, mặc từng lớp quần áo, sợ nhìn thấy bản thân mình. Rất nhiều năm qua cô sợ tắm rửa, rõ ràng là ngứa chịu không nổi, nhưng vẫn kiên quyết chống cự, mùi hôi trên cơ thể bay đến mọi người xung quanh, cuối cùng, đã có một người chịu đựng không nổi mà bỏ cô đi mất.
Trời nhá nhem tối, cô té ngã trên mặt đất, bắt đầu khóc, mà Triệu Ngôn Từ chỉ đứng bên cạnh cô một lúc, quay người lên xe rời đi.
Anh ấy nhất định rất hận cô.
Nhưng mà, cô thà rằng bị tất cả mọi người trên thế giới này căm hận, cũng không muốn tin rằng anh đã không còn ở trên thế gian này nữa, cho dù thế nào cũng không muốn tin.
Vịnh Lục chưa về trường, cô ngồi trên đầu giường, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Long Vịnh Thanh, khóe mắt lại có một giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống, tay đang bưng một cái bát rung lên một cái, những lời nói châm biếm đã chuẩn bị sẵn, không cách nào nói ra được.
Cô đúng là ghét Long Vịnh Thanh, nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Vịnh Thanh bây giờ. Mẹ Long nói đúng nhất định kiếp trước giữa hai chị em họ có thù oán gì đó, nếu không, kiếp này cũng không ghét Vịnh Thanh đến như vậy. Bình thường Vịnh Thanh vô tâm vô tư, điên dại yêu hết người này đến người khác, nhìn đã thấy ghét, bây giờ nhìn bộ dạng sống cũng như chết của cô còn đáng ghét hơn.
“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục nhìn cô, để cái bát trong tay lên chiếc kệ nhỏ đặt đầu giường, cô biết Vịnh Thanh đang tỉnh, “Chị đừng có giả ngốc nữa đi, em đã cảnh cáo chị rồi, anh Ngôn Từ không muốn gặp chị, chị còn cứ vác mặt đi gặp anh ấy. Giờ biến thành như thế này, đáng đời chị lắm.”
Long Vịnh Thanh vẫn nằm trên giường, không nói gì, cô thừa nhận, đúng là đáng đời cô, cô không có gì để thanh minh cả.
“Đương nhiên, chị cũng chẳng có tư cách gì để trách móc anh Ngôn Từ. Anh ấy mất phong độ như vậy, chẳng phải đều do chị hại cả sao?” Vịnh Lục nhắc đến Triệu Ngôn Từ, hơi có chút xúc động, âm thanh được kéo cao lên mấy nấc, “Em đúng là thích anh Triệu Ngôn Từ, việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, em cũng biết anh Ngôn Từ thích chị, nếu như chị thật lòng thích anh ấy, em cũng chẳng nói gì. Nhưng mà chị không yêu, người mà chị thích không phải là anh Ngôn Từ, chị lấy anh Ngôn Từ ra làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết, chị lừa dối tất cả mọi người. Chị diễn kịch giỏi thật đấy, giấu giếm cũng giỏi nữa, cho đến ba năm trước, mọi người mới biết chị và anh Ngôn Thuyết yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
“Em đừng nói nữa.” Long Vịnh Thanh đột nhiên thò tay từ trong chăn ra, nắm chặt lấy cổ tay của Vịnh Lục, mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng cầu xin, “Xin em, Vịnh Lục, đừng nói nữa.”
Cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua, cũng không dám nhớ lại, những chuyện vui cũng như chuyện buồn, đã từng bị cô chôn giấu vào tận sâu trong đáy lòng mình, cô cố làm mình trở thành người vô tâm vô tư, theo đuổi các chàng trai, chẳng qua cũng là vì muốn gây tê cho trái tim đã quá đau đớn của cô. Thậm chí cô còn nông cạn cho rằng, chỉ cần có người yêu cô, cô sẽ không còn day dứt với quá khứ, sẽ không nhớ bất cứ ai, bất kỳ việc gì, sau đó dần dần yêu một người nào đó, vui vẻ hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không làm được, cô nhớ từng câu nói mà tiểu quản gia của cô đã từng nói với cô, những việc đã làm cho cô, thích câu nói mà tiểu quản gia thích trong quyển “Người tình”: Tình yêu đối với tôi, không phải là va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.

Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
Vịnh Lục nói không sai, cô và Triệu Ngôn Thuyết quả thực yêu nhau từ lúc mười lăm tuổi. Lúc đó họ đang là học sinh lớp tám, tình yêu đầu tiên đúng như tên gọi của nó, vào những năm ấy tuyệt đối là điều cấm kỵ. Để không bị người lớn lấy làm ví dụ phản diện điển hình, để tránh những trận đòn roi của mẹ Long, họ lén lút yêu nhau, không cho ai biết. Nhưng trước khi hai người bắt đầu đến với nhau vẫn còn có rất nhiều sự kiện cần phải sắp xếp lại cho hoàn chỉnh. Thế là Long Vịnh Thanh mở mắt ra, quay đầu qua nhìn khuôn mặt của Vịnh Lục, hỏi: “Vịnh Lục, em còn nhớ chuyện chúng ta hồi còn nhỏ không?”
Vịnh Lục không lên tiếng, quay đầu đi, nhìn vào màn đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Long Vịnh Thanh biết, cô ấy cũng rất nhớ, đối với những năm tháng tuổi thơ vui vẻ đó, Vịnh Lục cho dù luôn là một người ưu tú, tính cách kiêu căng, khắt khe cũng sẽ rất hoài niệm.
Rất nhiều nhân tố có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời con người, đại khái có thể chia ra làm hai loại tiên thiên và hậu thiên. Sự ảnh hưởng của tiên thiên, ví dụ, bẩm sinh đã tàn tật, sinh ra đời đã bị truyền một loại bệnh tật nào đó, điều này không cách nào thay đổi được, suốt cuộc đời sẽ bị ảnh hưởng bởi nhân tố này; sự ảnh hưởng của hậu thiên, chỉ việc hình thành một thói quen không tốt hoặc là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, vân vân. Theo sự phân loại như vậy, cuộc đời kỳ lạ của Long Vịnh Thanh e rằng có thể được phân vào loại số trời đã định phải tạo nghiệt như vậy rồi.
Nghe bà đỡ nói, ngày chào đời của Long Vịnh Thanh là một quá trình rất không bình thường. Đó là ngày bảy tháng bảy âm lịch, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Sáng sớm đã có mưa phùn, khi loài quạ bắt đầu bắc cầu Ô Thước, nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ sắp lên cầu gặp nhau, Long Vịnh Thanh liền chui ra khỏi bụng mẹ Long, khóc ầm ĩ làm đàn quạ đang bắc cầu đó bay tán loạn. Ngưu Lang và Chức Nữ đành phải đứng hai bên bờ sông ngóng nhìn nhau, cuối cùng không được gặp mặt. Ngày đó mưa cũng oán thán mà rả rích suốt cả ngày trời.
Bà đỡ rất thích kể câu chuyện này. Mỗi lần kể, trong khu vườn nhỏ của bà sẽ có một đám con nít vây quanh bà, Long Vịnh Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, vô tội và áy náy quệt nước mắt.
“Cháu có cố ý khóc vào lúc đó đâu, cùng lắm cháu sẽ lại bắc cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.”
Mỗi lần nói đến đây, bọn trẻ con trong thôn sẽ cười ầm lên, Vịnh Lục sẽ chẳng thèm đoái hoài gì liền đả kích cô, “Vịnh Thanh, chị đừng ngốc nữa, môn khoa học tự nhiên cũng đã được học rồi, sông Ngân Hà nằm trên dải Ngân Hà, là do các vì sao trên trời tạo thành, cách trái đất chúng ta xa như vậy, chị làm sao mà bắc cầu. Bà đỡ lừa chị mà chị cũng tin, đồ ngốc.” Vịnh Lục là em sinh đôi với Vịnh Thanh, nghe nói chỉ chào đời sau Vịnh Thanh ba phút. Lúc chào đời, điềm đạm như trẻ sơ sinh, tóc vừa đen vừa dài, chỉ khóc tượng trưng vài tiếng, rồi nhìn mẹ Long nhoẻn miệng cười. Mọi người đều nói những đứa bé biết cười sớm sẽ rất thông minh, câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ Vịnh Lục đã thông minh hơn Vịnh Thanh, thành tích học tập tốt, lại rất xinh đẹp, là cán bộ của lớp, so với Long Vịnh Thanh suốt ngày đứng bét lớp thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Vịnh Thanh và Vịnh Lục học cấp một tại trường tiểu học duy nhất của thôn, mỗi ngày đều đi vào đi ra cùng nhau, mặc dù quan hệ giữa hai chị em không thật hòa hợp, nhưng cũng được coi là tạm ổn. Lâu lâu cũng cãi nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, không ảnh hưởng nhiều đến hòa khí. Lần đầu tiên hai người thực sự giận nhau, mà còn quên cả tính mạng lao vào đánh nhau trước mặt mẹ Long, chính là sau khi anh em gia đình nhà họ Triệu chuyển về đây ở.
Sức khỏe của ông nội gia đình nhà họ Triệu không tốt. Ba Triệu là một người con hiếu thảo, sửa sang lại căn nhà cũ, cải tạo thành căn nhà hai tầng nho nhỏ, để vợ đưa hai người con trai về thôn Long Sơn, chăm sóc và gần gũi với ông nội những năm cuối đời.

Anh em gia đình nhà họ Triệu cũng sinh đôi giống như Vịnh Thanh và Vịnh Lục, có điều hai em anh giống nhau như đúc, đều là những cậu bé trắng trẻo đẹp trai, cho nên vừa mới chuyển về đã lập tức trở thành cục cưng của cả thôn làng. Khi hai anh em chuyển đến trường tiểu học nơi Vịnh Thanh và Vịnh Lục đang học, cả trường được một phen náo loạn. Tất cả các bạn học sinh đều chạy đến xem mặt, Vịnh Thanh và Vịnh Lục cũng chen chúc trong đám đông đó, làm thầy cô giáo đau đầu chóng mặt, vừa dỗ vừa dọa, bận rộn gần cả buổi mới giải tán được đám đông. Khi phân lớp, thầy giáo thấy hai anh em quá giống nhau, cho nên tách hai anh em ra, cho học hai lớp khác nhau.
Anh trai Triệu Ngôn Thuyết học lớp năm A, cùng lớp với Long Vịnh Thanh, em trai Triệu Ngôn Từ học lớp năm C, cùng lớp với Long Vịnh Lục.
Anh lớp A, em lớp C, trong một khoảng thời gian sau đó, câu nói này, gần như trở thành câu nói cửa miệng của tất cả thầy cô giáo trong trường.
Trên lớp còn dễ nhận biết, chứ ra đường lại rất khó nhận ra. Long Vịnh Thanh mặc dù đầu óc không thông minh, thành tích học tập yếu kém, nhưng được cái chẳng để ý đến sĩ diện, ai cũng có thể làm quen rất tự nhiên, hơn nữa nhà trước nhà sau, cho nên chẳng mấy chốc đã chơi thân với hai anh em gia đình nhà họ Triệu, lúc đó cô tương đối thích Triệu Ngôn Từ, còn với Triệu Ngôn Thuyết thì có thể nói là căm ghét đến tột đỉnh.
Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết người trước kẻ sau, cô ngồi đằng sau, Triệu Ngôn Thuyết ngồi đằng trước, trong giờ học cô thường lấy cần câu cá, cần câu tôm hùm ra nghịch, không thì trốn sau quyển sách xâu giun, hoặc là lấy cần câu móc vào áo của Triệu Ngôn Thuyết, bởi vì đa số trẻ con nông thôn đều không ham học, trước đây cô cũng nghịch như vậy, nhưng cậu bạn béo mập ngồi trước cô ngày xưa cũng rất thích những trò nghịch ngợm này của cô nên thường xuyên phối hợp với cô, hai đứa thường nhân lúc thầy giáo quay lưng lên bảng viết bài để bày trò đùa nghịch, cậu ấy lấy đạn bắn cô, cô dùng móc câu cá móc vào áo cậu ấy. Nhưng lần này đến lượt Triệu Ngôn Thuyết, cô đã hoàn toàn thất bại, cô không thể nào ngờ, mà toàn thể thể các bạn trong lớp cũng không thể nào ngờ rằng, học sinh vừa mới chuyển trường đến lại đột nhiên giơ tay lên, ung dung từ tốn tố cáo với thầy giáo, “Thưa thầy, Long Vịnh Thanh lấy móc câu cá móc vào áo của em, em không muốn ngồi trước bạn ấy nữa, thầy có thể đổi chỗ cho em được không ạ?”
Đổi chỗ đương nhiên không phải nói đổi là đổi liền được, phải có người đồng ý đổi mới được, nhưng thầy giáo rất tức giận, không những tịch thu luôn cần câu tôm của Long Vịnh Thanh, còn tịch thu luôn cả chiếc lưới đánh cá nhỏ cô yêu thích nữa, cuối cùng phạt cô đứng ở góc lớp, đứng hai tiết liền.
Thảm hại nhất là, khi tan học, các bạn trong thôn đều tung tăng đeo cặp lên lưng chạy ra sau núi câu tôm hùm, cô đành phải đứng nhìn từ xa, sau đó bắt đầu chửi bới Triệu Ngôn Thuyết, chửi hắn là một kẻ tiểu nhân thích tố cáo người khác, trù ẻo hắn đi đường đạp phải bãi phân chó.
“Ê ê, họ chạy nhanh thế làm gì vậy? Trước đó có gì vui lắm à?”
Đúng lúc Long Vịnh Thanh đang chửi bới vui vẻ, đằng sau có người nhào lên nói chuyện với cô, ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô của kẻ thù, tự nhiên cơn giận không biết ở đâu kéo đến, lườm nguýt hắn một cái, “Không có mắt à? Tự đi mà xem.”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy hả? Tớ chọc giận cậu lúc nào?” Trên khuôn mặt hiện rõ sự khó hiểu, chạy lên trước vài bước, giơ hai tay đứng chắn đường của Long Vịnh Thanh, vẻ côn đồ chỉ vào Long Vịnh Thanh hét lên, “Ở trường học trước đây, tớ là đại ca đấy nhé, chưa ai dám nói chuyện với tớ kiểu đó, cậu... Ủa? Tớ biết cậu, cậu không phải là Long Vịnh Thanh ở trước nhà tớ đó sao? Long Vịnh Thanh học cùng lớp với anh trai tớ, là chị gái của Long Vịnh Lục.”
Long Vịnh Thanh giờ mới biết là mình nhìn nhầm người, đang nói chuyện với cô là Triệu Ngôn Từ. Mặc dù Triệu Ngôn Từ là em trai của kẻ thù, nhưng từ nhỏ Long Vịnh Thanh đã có giác ngộ về việc “người nào làm người ấy chịu” rồi, từ trước đến nay chưa hề liên lụy đến người vô tội. Mặc dù sự giác ngộ này dùng không đúng nơi đúng chỗ, nhưng cô biết sai là sửa ngay, cảm thấy phải xin lỗi vì những lời nói lúc nãy, rồi sau đó giải thích cặn kẽ về cái sự tinh túy của trò câu tôm hùm, một “hoạt động trên nước” đặc sắc ở đây, còn tỉ mỉ trình bày về những việc cần chú ý, ví dụ dùng mồi gì thì tôm hùm mới dễ mắc câu, hình dáng con tôm hùm từ trong hang ra, nếu không may bị con đỉa cắn thì phải làm sao, v.v...”
Triệu Ngôn Từ có vẻ rất hứng thú với trò này, hai người phối hợp rất ăn ý, quay về văn phòng của trường trộm về bộ đồ nghề thầy giáo tịch thu kia, chơi bên bờ sông đến tối mịt mới về nhà. Mặc dù chẳng câu được mấy con tôm hùm, nhưng hai người đã chơi rất vui vẻ, hẹn hò ngày mai chơi tiếp. Cứ như vậy lăn lóc hai ngày liền. Đến ngày thứ ba, hai người đã kề vai sát cánh, tự xưng huynh đệ. Sau đó ngồi câu không đã ghiền, Triệu Ngôn Từ bắt đầu sáng tạo ra “hạng mục” mới, ví dụ nhảy xuống sông, men theo bờ sông tìm hang tôm hùm, hang cua, sau đó chổng mông lên kiên trì mò từng hang một, cho đến khi bắt sống con vật trong hang ra mới chịu thôi. Sau đó cậu ấy nhiễm một tật xấu, thấy cái hang nào, cũng không chịu được thò tay vào mò lấy mò để.
Một thời gian dài sau đó, mỗi ngày Long Vịnh Thanh đều tụ tập với Triệu Ngôn Từ, không thèm qua lại với Triệu Ngôn Thuyết. Hai người gặp nhau, nhiều lắm chỉ ở cửa lớp, Ngôn Thuyết muốn đi vào, cô lại đang muốn đi ra, hai người không ai nhường ai, cuối cùng Long Vịnh Thanh hét lên: “Chó khôn không cản đường.” Mạnh bạo đẩy Ngôn Thuyết ra, chưa hết, còn giả vờ vô ý giẫm lên chân hắn ta. Thấy hắn ta đau đến nỗi cắn chặt môi lại, cô hân hoan huýt sáo, nghênh ngang đi ra khỏi lớp học. Mấy lần trước, Triệu Ngôn Thuyết đều nhẫn nhịn không thèm so đo với cô, bị ức hiếp nhiều nhất cũng chỉ là giận đỏ mặt rồi thôi. Nhiều lúc Ngôn Thuyết cũng đã tìm cách để khuyên cô đừng đối xử với bạn bè như vậy, nhưng càng khuyên, Long Vịnh Thanh lại càng nhớ đến lần cô bị tố cáo đó, hại cô bị phạt đứng hai tiết liền, cô lại càng tức hơn. Cuối cùng mâu thuẫn của hai người ngày càng không thể hòa giải, sau khi vô số lần bị Long Vịnh Thanh “vô ý” giẫm phải chân, cuối cùng không nhịn được, Triệu Ngôn Thuyết giẫm lại vào chân cô một cái. Cô phẫn nộ nhảy lên, xông vào đánh nhau với Ngôn Thuyết. Kết quả của việc đánh nhau là cả hai đều trở thành thương binh. Long Vịnh Thanh mặc dù nhanh nhẹn, nhưng xét cho cùng vẫn là con gái, đánh nhau với một người con trai đang điên lên vì bị cô chọc giận, không hề được nhân nhượng chút nào. Việc đánh nhau của hai người cuối cùng cũng làm kinh động đến thầy cô giáo, hai người bị gọi vào văn phòng, trận chiến này mới chính thức tuyên bố chấm dứt.

Sau khi tan học, mẹ Long và mẹ Triệu đều được mời đến trường học nhận con, trước mặt thầy giáo, mẹ Long tức giận tát luôn hai cái vào mặt Long Vịnh Thanh, mẹ Triệu có chết cũng không tin được Triệu Ngôn Thuyết biết đánh nhau, cứ hỏi thầy giáo có phải thầy nhầm người rồi hay không. “Nếu như nói Triệu Ngôn Từ đánh nhau, tôi mới tin. Ngôn Thuyết từ nhỏ đã rất biết điều, chưa từng cãi nhau với ai, chứ đừng nói đến đánh nhau.”
“Nếu như học sinh đứng đây là Triệu Ngôn Thuyết, thì quả thật không sai, chính tay tôi kéo hai đứa ra mà.” Thầy giáo đi đến trước mặt Triệu Ngôn Thuyết, lật cổ áo của Triệu Ngôn Thuyết lên, chỉ vào vết cào trên mặt, trên cổ, mệt mỏi đau đầu nói: “Tôi cũng không tin Triệu Ngôn Thuyết biết đánh nhau. Có điều, sự thật bày ra trước mắt, không tin được cũng phải tin thôi.”
Thực ra không cần lật cổ áo của Ngôn Thuyết ra, lúc này đây bộ dạng của Ngôn Thuyết cũng chẳng khá hơn Long Vịnh Thanh là mấy, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, cả người toàn đất, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ đó nơi thì trắng, nơi thì đỏ.
Mẹ Triệu nhìn thấy vết cào xước trên cổ đang rỉ máu của Ngôn Thuyết, liền bật khóc, “Việc này là thế nào? Một đứa bé ngoan như vậy, mới đến đây một tháng, sao mà đã học cách như hỏng nhanh như thế? Ngôn Thuyết, con nói ẹ biết, sao con lại đánh nhau? Ai ra tay trước?”
“Cái này mà còn cần phải hỏi à, chắc chắn là con bé nhà tôi ra tay trước.” Mẹ Long kéo tai Long Vịnh Thanh đến bên cạnh Triệu Ngôn Thuyết, gào lên, “Con bé chết tiệt này, đây là lần đánh nhau thứ bao nhiêu rồi hả? Con còn chút nữ tính nào của con gái không hả? Sau này ai còn dám lấy con về làm vợ nữa?”
Đương nhiên vào lúc này đây, ai mà còn tâm trạng để ý đến việc mai này có ai lấy Long Vịnh Thanh hay không, bởi vì khi mẹ Long giơ tay lên lần nữa, Triệu Ngôn Thuyết mở miệng nói, “Dì Long, dì đừng đánh bạn ấy nữa, là cháu không đúng, là cháu ra tay trước ạ.”
Cả văn phòng đột nhiên im lặng như tờ, đến cả Long Vịnh Thanh cũng cảm thấy kinh hoàng. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt đầy vết cào xước bị rỉ máu của Triệu Ngôn Thuyết, trong lòng bồn chồn mãi không thôi, rốt cuộc cũng không hiểu được, trong lòng của kẻ thù “không đội trời chung” đó đang nghĩ gì? Rõ ràng là cô chọc tức hắn, chọc cho hắn tức đến nỗi không chịu được mới đánh cô, bây giờ lại tự nhận là hắn ra tay trước, không biết có phải cái đầu của hắn bị đánh trọng thương rồi hay không nữa?
Cuối cùng thầy giáo cũng không nói gì, thả hai học sinh về. Trên đường về, mẹ Long trách mắng Long Vịnh Thanh suốt cả con đường, còn mẹ Triệu lại trầm mặc suốt cả đường đi, việc này, đến giờ này coi như được chấm dứt. Nhưng mà sau đó, Long Vịnh Thanh ngày càng cảm thấy bức bối trong lòng, luôn cảm thấy như mắc nợ Triệu Ngôn Thuyết cái gì đó. Cảm giác mắc nợ này quả thực khó chịu quá, thế là cô bắt đầu trăn trở xem nên làm thế nào mới trả được nợ này. Nếu như là người khác thì rất dễ giải quyết, cùng lắm thì giúp người ta đánh nhau, chịu tội thay, ăn trộm quả đào gì đó là được rồi, nhưng lần này là đứa trẻ có giáo dục tốt Triệu Ngôn Thuyết, cô quả thực không biết phải bắt đầu như thế nào, trăn trở liền mấy ngày, cuối cùng quyết định đi hỏi ý kiến của Triệu Ngôn Từ.
“Này, cậu có biết, anh cậu thích cái gì không hả” Hai người đang ở bên bờ sông, cởi giầy, thò chân trần xuống khua nước, nếu như thỉnh thoảng ngừng chân, sẽ có một đàn cá nhỏ xíu bơi đến vây quanh, gặm nhấm chân trần của họ, ngứa ngứa sao đó, cảm giác rất kì diệu.
Triệu Ngôn Từ cúi đầu chăm chú nhìn đàn cá nhỏ xíu đang gặm chân của mình, vừa phấn chấn vừa cảm thấy mới lạ cười to, “Ha ha ha, ngứa quá, mấy con cá nhỏ dễ thương quá... Hả? Cậu nói anh trai tớ à? Anh ấy thích đọc sách, thích cái gì gì... Ở trên cây ngắm sao... Ái chà, tớ cũng không hiểu nữa, những thứ anh ấy thích rất kì lạ...”
Triệu Ngôn Từ nói rồi cũng như không, chỉ số phiền muộn của Long Vịnh Thanh không những không xuống thấp, ngược lại càng lên cao, cao đến mức cô thực sự cảm thấy khó chịu. Cô đang chuẩn bị làm gì đó, mua sách thì cô không có tiền, ở trên cây ngắm sao, cô đã có cách.
Thế là, tối hôm đó, sau khi đợi ba mẹ Long và Vịnh Lục ngủ say, cô lén lút ra khỏi nhà, lẻn vào nhà họ Triệu từ bức tường đằng sau, nằm bò trên cửa sổ phòng Triệu Ngôn Thuyết, nhẹ nhàng gõ vào tấm cửa kính.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui