Tuổi Thanh Xuân Của Riêng Tôi (Tfboys Version)

Y Nguyệt đuổi theo Thiên Tỉ nhưng không kịp, lại còn xui xẻo đâm thẳng vào một nam sinh có dáng người cao lớn.
- Thực sự xin lỗi! - nói rồi nó chạy đi
- Xin lỗi là xong à? - Cậu nam sinh đó giữ tay nó lại
- Ê ê! Người gì mà kì tính! Ô! Chẳng phải là bạn cùng bàn đây sao? - nó bất ngờ
- Nói thử tên nghe coi!
- Hàn..............................Lâm Vũ....Đúng rồi! Hàn Lâm Vũ! Không sai chứ?
- Trí nhớ cũng tốt ghê hen!
- Quá khen!
- Chuyện ở căng-tin vừa lúc nãy, gần như toàn trường biết hết rồi đấy!
- Tôi không quan tâm đến nó đâu!
- Cậu đang dần trở thành điểm mấu chốt của sự việc rồi đó Lâm Y Nguyệt!
- Điểm mấu chốt?! Giải thích giùm cái đi!
- Sự việc sẽ chỉ là bình thường khi cậu không lên tiếng bênh vực Thiên Tỉ. Nhưng đây thì lại...........
- Nếu cậu là tôi thì chắc chắn còn khủng khiếp hơn cả những lời nói bênh vực đó nữa đấy! - nó bước đi
'' Lâm Y Nguyệt! Cậu còn quá vô tư với miệng đời rồi!'' - Lâm Vũ nhìn theo bóng nó xa dần, lòng thầm nghĩ
Trong lớp giờ thật ồn ào bởi những lời bàn tán đầy tiêu cực của đám học sinh. Nó từ tốn bước vào khiến cả lớp được một phen im hơi lặng tượng, miệng ngậm như hến. Nó đi qua người nào, người nấy cũng chỉ trỏ, thì thầm trao đổi làm nó cảm thấy rất khó chịu. Thiên Di cầm một chai nước lạnh bước tới gần bàn nó, cô giả vờ ngã xuống, đổ nước vào người Y Nguyệt. Nó giật mình khi hứng một tràng nước lạnh ập vào người, ánh mắt có chút bực bội nhìn Thiên Di:
- Xin lỗi Y Nguyệt! Mình không cố ý đâu! Chỉ là trơn quá nên mình mới vấp ngã như vậy.
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi rồi. Làm ơn tránh sang một bên được không? - nó lạnh lùng bỏ đi
- Oa Thiên Di à, cậu tài thiệt nha! Con nhỏ đó nhìn mà ngứa mắt à! - Hạ Băng nhanh chóng cười tươi đứng cạnh Thiên Di
- Một khi mình còn ở trong cái lớp học này thì Lâm Y Nguyệt còn phải chịu khổ dài dài. Can tội giành Tuấn Khải của mình làm chi! - Thiên Di cười gian
Về phần nó thì đã bây giờ đã thành một con chuột lột ướt nhẹp. Nó vội vàng chạy đến tủ đồ học sinh, lấy bộ đồng phục thể dục mặc đỡ. Hôm nay không có tiết Thể Dục mà lại đi mặc bộ trang phục này, thảo nào cũng bị phạt. Nhưng thôi đành bắt buộc phải chấp nhập vậy. Chứ không nó có thể mặc cái gì nữa chứ! Nó đi vào lớp với bao ánh nhìn đầy ngạc nhiên của tất cả mọi người. Nó gục đầu xuống bàn, chờ đợi đến giờ vào lớp.
- Ê! Sao lại đi mặc bộ đồ thể dục?! - Lâm Vũ ngồi cạnh
- Đồng phục của tôi bị ướt hết rồi! Đành mặc tạm thôi!
- Sao nó lại ướt?
- Hỏi nhiều thế để làm gì! Tò mò không tốt đâu!
- Thiên Di hả?!
- Sao lại nghi ngờ Thiên Di?
- Chẳng phải chuyện ở căng-tin cũng liên quan đến Thiên Di đó còn gì!
- Thiên Di.........cô ấy vô ý thôi! - nó cười nhếch miệng
- Chuẩn bị có trò vui rồi đây!
Trống vào lớp. Học sinh đã tập trung đầy đủ. Giảng viên Âm nhạc bước vào, mỉm cười:
- Xin chào cả lớp.
Toàn bộ lớp đều đồng loạt đứng dậy, cúi đầu chào.
- Ô! Em nữ kia! Tại sao lại mặc đồ thể dục?! - cô nhìn nó, có chút khó chịu
Cả lớp hướng mắt vào nhìn nó. Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải cũng không ngoại lệ
- Cô cho em xin lỗi vì bộ trang phục này. Hôm nay có bạn mắt bị cận nặng nhưng lại không đeo kính nên đã vô tình đổ cốc nước vào người em...
- Lớp trưởng! Bạn gái đó nói có đúng không? - Cô quay ra chỗ Thiên Di
- Thưa cô là trong lớp mình chỉ có 2 bạn mắt bị cận thôi ạ! Nhưng em thấy hai bạn ấy đều nghỉ phép hết mà.
- Em dám nói dối tôi sao? - cô giáo tức giận nhìn nó
- Ý em về người lỡ tay đổ nước là Thiên Di đó ạ!
- Có đúng vậy không, lớp trưởng?
- Chắc chắn là không phải đâu thưa cô.
- Đừng có chối nữa Thiên Di! - nó liếc
- Nếu không thì cô hãy thử hỏi vài bạn trong lớp đi ạ!
- Được! Cô hỏi cả lớp, giờ nghỉ vừa rồi, có ai thấy Thiên Di lỡ tay đổ nước vào Y Nguyệt không vậy?
- Làm gì có chuyện đó ạ! - Hạ Băng lên tiếng
- Đúng rồi đó cô! Thiên Di không hậu đậu như vậy đâu ạ! - Nhóm bạn vào bênh vực
- Lâm Y Nguyệt!!! Đã nói dối giáo viên rồi mà còn đổ lỗi cho người khác như vậy hả?! Thật không ra làm sao! Tôi phạt em ở lại trực nhật lớp cuối giờ hôm nay! Từ lần sau nếu còn tiếp diễn thì đừng trách tôi!
- Nhưng thưa cô..............................
- Em còn muốn cãi đến bao giờ nữa! Sự thật không phải đã quá rõ ràng rồi sao?!
- Hình như cô nói sai rồi thì phải! Cái đấy làm gì mà được gọi là sự thật ạ - Lâm Vũ đứng dậy
- Hàn Lâm Vũ!!!! Em muốn cãi lại tôi?!
- Em không có ý đó. Chỉ là em không thể chấp nhận được lời nói dối nuốt không nổi của Thiên Di mà thôi thưa cô!
- Ý em là gì? Hãy giải thích cho cả lớp biết!
- Em đã nhìn thấy Thiên Di đổ nước vào người Y Nguyệt!
- Cậu lấy bằng chứng ở đâu ra? - Thiên Di cãi
- Bức ảnh này đủ chứng minh mọi chuyện được không ạ? - Lâm Vũ đưa tấm ảnh cho cô giáo
- Vương Ngọc Thiên Di! Là em đã nói dối chứ không phải Y Nguyệt sao?! Thay Y Nguyệt dọn vệ sinh lớp đi!
- Cô à.......em......em
- Cô không muốn nghe em giải thích!
- Y Nguyệt! Cho cô xin lỗi - cô giáo nhìn nó
- Không sao hết ạ - nó ngồi xuống ghế
- Cảm ơn cậu! - nó quay ra chỗ Lâm Vũ
- Tôi là người tốt mà! haha - hắn cười nhẹ
Cuối cùng thì cũng đã đến giờ tan học. Theo như lời cô giáo, Thiên Di sẽ ở lại lớp để trực nhật. Vì thế mà nó đã bảo Thảo Vy, Lâm Vũ và TFBOYS về trước, nó muốn ở lại vì có chút việc cần giải quyết:
- Vương Ngọc Thiên Di! Đừng vì ghen ghét mà trở nên xấu xa! Giờ vẫn còn sớm, hãy thay đổi đi.
- Trong từ điển của Thiên Di này không có hai từ ''quay đầu'' đâu! Đừng cố tỏ ra thân thiện!
- Cái gì không phải của mình thì cho dù có cố gắng bao nhiêu, mãi mãi cũng sẽ không phải của mình! Tôi chỉ muốn đưa ra lời khuyên như vậy dành cho cô! Mong rằng một ngày nào đó chúng sẽ có ích
- Tôi không cần Lâm Y Nguyệt phải dạy đời giúp tôi đâu! Hãy chờ xem tôi có thể làm được những gì nhé!
- Nước biển bình thường rất yên bình, lẳng lặng sóng nhỏ nhưng mỗi khi có gió bão thì lại trở nên rất giận dữ, ai ở gần đều không thể chống đỡ nổi! Vì vậy, tôi khuyên cô nên cẩn thận.
- Cùng chờ xem! Trong trận đấu này, ai thắng ai thua! - Thiên Di cười đểu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui