- Từ lúc ban đầu tôi cứ nghĩ là chúng ta chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ nhoi nhưng bây giờ thì hoàn toàn thay đổi rồi Thiên Di à! Nếu cô đã coi đây là một trận chiến thì có lẽ đã đến lúc tôi đứng lên bảo vệ hạnh phúc của riêng mình rồi!
- Cứ bảo vệ cái niềm vui vẻ không đáng một xu của cô đi Lâm Y Nguyệt! Tận thưởng từng chút một vào, để khi mất hết chúng, cô mới hiểu được bị tổn thương nó đau như thế nào!
- Con người ai mà chẳng phải trải qua hạnh phúc và nếm mùi của thất bại, tổn thương.... Điều đó là quy luật sống còn của cuộc sống mà. Vì thế nên cả tôi và cô đều không nằm ngoại lệ đâu. Cô có thể làm bất kì điều gì cho dù nó xấu xa, thâm độc đến mức nào để thỏa mãn yêu cầu trả thù của riêng bản thân cô nhưng nên nhớ một điều rằng: Trong cuộc sống bao la và tàn khốc này, cái gì cũng có cái giá của nó. Thứ gì càng tàn ác thì cái giá của nó càng cao. Hãy suy nghĩ cẩn thận vào! Đừng để cơn tức giận chiếm đoạt trái tim, lí trí và sự tinh tế của bộ não trong con người cô - Vương Ngọc Thiên Di - nó bước ra khỏi lớp mặc cho Thiên Di đang nổi sát khí đùng đùng.
Trời bắt đầu trở nên xám xịt bởi những đám mây u ám đang bao phủ mọi thứ. Sấm nổi vang trời trong những cơn gió mạnh cứ vù vù thổi qua. Nó gắng sức chạy thật nhanh về công ty để tránh cơn mưa to sắp xảy ra.
Một giọt............hai giọt.........rồi ba giọt mưa.........từ từ rơi xuống mặt đất đang hấp hối hơi nóng. Một trận mưa như trút đổ ào ào xuống không thương tiếc. Khắp người nó ướt sũng không chỗ nào khô ráo cả.
- Đã thế thì tắm mưa luôn vậy! - nó tự nhủ
Nó bước đi nhẹ nhàng mặc kệ những giọt mưa liên tiếp rơi xuống. Trong lòng bắt đầu cảm thấy man mác buồn, những kí ức kia lại ùa về trong tâm trí khiến nó cảm thấy đau đớn tột cùng. Cố gắng trấn an bản thân lại, nó bước vội.
- Nguyệt Nguyệt! Đợi anh với!
Vương Tuấn Khải chạy đến chỗ nó đang đi. Anh cầm một chiếc ô to có màu trong suốt, trông thật đẹp. Thấy người nó ướt hết, anh vội cởi chiếc áo khoác bên ngoài, choàng vào người nó:
- Nguyệt Nguyệt à, mưa to như vậy sao lại đi người không thế này. Sẽ bị cảm đó, biết không?- anh ôn nhu
Nó không trả lời mà cứ im lặng bước tiếp. Hai người chẳng ai nói một lời nào, không khí dần trở nên buồn bã. Đến một góc phố nhỏ trên đường về công ty, chỉ có nó và anh. Không gian lại càng căng thẳng hơn. Anh cố tình huých nhẹ vào người nó, trêu đùa:
- Sao trông em thiếu sức sống quá vậy! Có cần anh sạc đầy năng lượng lại cho em không?
- Làm ơn thôi đi! - nó lạnh
- Em sao vậy?! Chỉ là trêu đùa.......
- Nếu bình thường, tại sao lại không trêu đùa đi! Mà tại sao lại là lúc này hả? Cái lúc mà tôi đang cảm thấy rất ghét anh!
- Em ghét anh?! - anh sững người
- Đúng vậy Vương Tuấn Khải! Tôi rất ghét anh, đồ đào hoa!
- Anh xin lỗi.........
- Đếm xem anh đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi! Hết lần này đến lần khác, anh làm tôi tổn thương....Lần này cũng thế! Tôi bị tổn thương nhiều như vậy, anh còn không vừa lòng sao?!
- Anh....................
- Anh quan tâm và bảo vệ cho những người con gái khác nhưng lại không bao giờ lắng nghe, tâm sự và bảo vệ cho tôi. Anh có biết khi anh làm như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy tổn thương như thế nào không? - nó khóc
- Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em........anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để em tha thứ! - anh ôm nó vào lòng
- Hãy đối xử với tôi giống như những người con gái khác có được không? Không cần hơn họ đâu....chỉ cần giống họ là được rồi
- Anh hiểu rồi.....Nguyệt Nguyệt ngoan, cho anh xin lỗi. Anh sẽ không như vậy nữa đâu............Anh sẽ không để em một mình như trước nữa. Xin lỗi Nguyệt Nguyệt
Nó tự động rời khỏi vòng tay ấm áp của anh. Lặng lẽ đi tiếp. Hai người cùng đi nhưng chẳng ai dám nói lời nói. Tình cờ bắt gặp, Thiên Tỉ đang cầm chiếc ô màu xanh nhạt, đi đến chỗ hai người nó:
- Sao lại ướt đẫm thế này! ai cho phép em đi mưa vậy hả, Nguyệt Nguyệt! - cậu quan tâm nó
- Em không sao mà, đừng lo lắng cho em! - nó mỉm cười
- Chúng ta về thôi! - cậu nắm tay nó, bỏ lại Tuấn Khải.
- Dịch Dương Thiên Tỉ! Ai cho cậu cái quyền kéo em ấy đi như thế! - anh tức giận
- Em ấy đi với anh thì đỡ hơn chắc! Đừng có cố chấp kiểu đó!
Tuấn Khải chạy lại, kéo tay Y Nguyệt về phía mình.
- Chính anh sẽ đưa em ấy về, đừng xen vào chuyện của người khác!
- Chuyện của Y Nguyệt cũng chính là chuyện của em! Em có đủ tư cách để kéo cô ấy ra khỏi cuộc đời anh đó Vương Tuấn Khải!
- Nói thử xem tư cách đó là cái kiểu tư cách gì? Cậu nghĩ mình là nhất sao mà lúc nào cũng như vậy!
- Tư cách của một người đơn phương! Vậy đủ chưa!
- Cậu yêu thầm Y Nguyệt?! - anh khó chịu nhìn cậu
- Đúng! Em thừa nhận! Nhưng đó chỉ là đơn phương, không phải là tình yêu thực sự! Nên đừng tỏ vẻ mặt ấy bởi vì anh không có thứ gì để khó chịu khi em yêu cô ấy cả!
- Nếu bây giờ anh nói rằng anh cũng yêu thầm Nguyệt Nguyệt thì cậu sẽ làm gì đây Dịch Dương Thiên Tỉ!
- Hai người thôi đi! Nên nhớ hai người là anh em thân thiết đấy! Đừng có cãi nhau như vậy.........đặc biệt khi chính tôi lại là nguyên nhân......
- Anh xin lỗi vì làm em đau lòng nhưng...............đó là sự thật. Em chính là trung tâm của mọi chuyện - Thiên Tỉ dứt khoát
- Làm ơn thôi cái kiểu trẻ con như vậy đi! Tôi không muốn quan hệ này trở nên tồi tệ nữa! Nó đã quá buồn bã rồi, các anh có hiểu không!
- Sẽ đến lúc, em phải đưa ra sự lựa chọn của chính mình thôi Y Nguyệt à. Giữa anh và Thiên Tỉ, em phải chọn một trong hai!
- Rốt cuộc cái quan hệ 3 người này được gọi tên là gì vậy hả! - nó khóc
- Anh xin lỗi - Tuấn Khải và Thiên Tỉ đồng thanh
Buổi chiều mưa hôm ấy, nó đã hiểu được mọi chuyện. Thiên Tỉ và Tuấn Khải dành cho nó một tình cảm đặc biệt riêng. Đã đến lúc nó phải thực sự mạnh mẽ để đi tìm lời giải cho mối quan hệ khó hiểu giữ nó, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.