Tuổi Thanh Xuân

Dựa theo giấy thông báo, tám giờ sáng ngày hôm sau cô tới lễ đường trong trường học tập hợp, đại hội chào mừng tân sinh viên.

Tống Hàng Hàng thật vất vả bò xuống giường trước tám giờ, trong sân trường dùng tiếng Quảng Đông kém cỏi hỏi đông hỏi tây, cuối cùng cũng tìm đến được lễ đường.

Trước lễ đường treo một bảng thông báo lớn, đánh dấu chỗ ngồi các khu, Tống Hàng Hàng là học viên khoa Kinh tế mậu dịch Quốc tế, tìm một chỗ ngồi ở giữa, ngồi xuống.

Chưa quen cuộc sống nơi đây, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là như thục nữ thứ thiệt ngồi thẳng, một phong cách thanh tao lịch sự, tóc dài MM (muội muội) ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt, nề hà hỏi thăm như thế nào cũng không biết, ai bảo cô không quen ngôn ngữ ở đây, lại “trạch” năm ngày mới ra cửa.

Người ngồi bên cạnh Tống Hàng Hàng là người hoạt bát, lập tức chủ động tiến lên hỏi thăm.

"Bạn cũng học khoa Kinh Tế?"

Cô ấy nói tiếng Quảng Đông, Tống Hàng Hàng mơ hồ đoán, không ngờ lại đoán trúng.

"Đúng vậy." Cô cũng dùng tiếng Quảng Đông, coi như luyện tập khẩu ngữ thôi.

"Ha ha!" Nữ sinh kia cười, vội vàng dùng tiếng phổ thông nói, "Bạn cũng không phải là thành phố K phải không? Ha ha, mình cũng không phải."

Khó có dịp gặp gỡ một người nói tiếng phổ thông, Tống Hàng Hàng rất vui mừng.

"Nhưng tiếng Quảng Đông lại rất tốt."

"Mình là người Quảng Tây, người Quảng Tây cũng nói vậy đó."

"A…, mấy ngày mình nán lại trong túc xá, thấy rất nhiều tiếng Quảng Đông, nhưng tiếng Quảng Đông lại là nửa chín nửa sống, thực đáng ghét."

"Hoá ra là như vậy, mình còn nhớ, ngày hôm qua cùng ngày hôm trước, trong học viện có rất nhiều hoạt động, cũng chưa từng thấy qua bạn, thì ra là bạn đang học thêm tiếng Quảng Đông, không có việc gì, chỉ cần bạn nói nhiều, trao đổi nhiều, rất nhanh sẽ quen.."

"Ừ, cám ơn bạn…"

Nữ sinh kia đảo mắt một vòng, đưa một bàn tay ra, "Mình còn chưa tự giới thiệu đâu, tên mình là tên là Đổng Nhạc Mai, ban một Kinh tế học, rất hân hạnh được biết bạn."

"Mình cũng vậy." Tống Hàng Hàng vội vươn tay, "Mình là Tống Hàng Hàng, kinh tế học… À? Chia lớp rồi hả?"

Đổng Nhạc Mai "Hì hì" một tiếng cười nói, "Bạn xem bạn đi, thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều đấy."

Cô cong người xuống lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra, tìm chốc lát, kéo Tống Hàng Hàng tới trước mặt, "Nè, đây là số điện thoại của phụ đạo viên, bạn nhanh lưu lại đi, hỏi anh ấy lại xem, không chừng anh ấy quên gửi tin nhắn cho bạn! "

"Nhưng mình, mình không có điện thoại di động." Tống Hàng Hàng chợt nhớ tới biểu đơn ghi danh khi mới vào trường học, lúc ấy thấy ô ghi số điện thoại di động, cô nghĩ mình còn chưa mua nên cũng không để ý, không ngờ phụ đạo viên lại thông báo qua nhắn tin điện thoại, không phải cô đã bỏ qua chuyện quan trọng gì chứ.

Đổng Nhạc Mai lộ ra nét mặt đại nhân, "Chẳng trách, chẳng trách bạn không biết mình ở ban mấy, buổi chiều không có việc gì, mình đi cùng bạn mua điện thoại di động đi, nếu không sau này sao phụ đạo viên liên lạc với bạn được?"

"Tốt quá, vậy cám ơn bạn nhé."

"Cám ơn cái gì chứ, ha ha, đều là bằng hữu."

Hai người trò chuyện với nhau, rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Về phần Đại hội chào mừng tân sinh viên, Tống Hàng Hàng cũng không chú ý lắng nghe, nhưng thường thì mấy loại đại hội này cũng không có bao nhiêu nội dung hữu ích, Tống Hàng Hàng cũng không sợ sẽ bỏ qua chuyện gì.

Hội nghị kết thúc, nhóm sinh viên đang muốn tản đi, một người ngồi phía trước đứng lên, giơ loa hô tới phía sau: “Các bạn học viên ngàng Kinh tế mậu dịch Quốc tế! Xin lưu lại, hội nghị riêng chuẩn bị khai mạc!”

Tống Hàng Hàng cảm thấy giọng nói này thật quen tai, nhưng quá xa, lại bị một đám người che khuất, không thấy rõ chủ nhân của giọng nói.

Đổng Nhạc Mai vốn đang kéo Tống Hàng Hàng muốn rời khỏi, nghe thấy

thông báo không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nhưng vẻ mặt rất kỳ quái, hình như, có chút mong đợi, có chút hưng phấn.

"Sao vậy Nhạc Mai?"

"Phụ đạo viên của chúng ta sắp lên đài rồi."

"Phụ đạo viên lên đài?" Cùng hiệu trưởng lên đài có gì bất đồng ư?

"Cũng chỉ có bạn không biết đi!" Đổng Nhạc Mai cúi đầu xuống nhẹ nói, "Phụ đạo viên của chúng ta, là một đại suất ca! Siêu cấp có mị lực!"

Thật? Sau khi gặp chàng trai yêu nghiệt kia, Tống Hàng Hàng cũng có chút mong đợi, dường như trường Đại học này có rất nhiều đại suất ca.

Trong đầu chợt xuất hiện một giọng nói: "Nhiều cũng không phải chuyện của mày! Đừng quên mày còn có một Cố Ngự Lâm!"

Cũng đúng...

Tống Hàng Hàng nhất thời mất hứng, lại cảm thấy hả hê không hiểu. Độc thoại tâm hồn lại nói vọng ra: Hắc hắc, mày đã là người "có gia đình", tuy nói đã bỏ qua cả một rừng rậm... nhưng với trai đẹp, có thể tùy tiện ôm ấp, còn một lòng say mê mày... Vạn vạn cái đại xuất ca cũng chẳng bằng anh, ha ha...

"Hàng Hàng, trên khán đài! Mình không lừa cậu chứ!"

Tống Hàng Hàng vội giương mắt, bóng dáng người ngồi trên đài cũng rất nhỏ, từ đây cô không thể nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng trên màn ảnh lại hiện ra khuôn mặt của "suất ca", đặc biệt rõ ràng, nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc trang trọng trước mặt, Tống Hàng Hàng im lặng.

Chẳng trách anh ta một câu có thể nói ra tên của cô, chẳng trách anh ta có chìa khóa phòng ký túc, chẳng trách anh ta lại chỉ trích cô không chú ý an toàn trong ký túc xá, tối hôm qua sau khi lấy lại tinh thần cô cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại biết anh ta là phụ đạo viên của cô, đây là lời giải thích tốt nhất.

Nhưng, hình ảnh kích tình nóng bỏng tối hôm qua vẫn lượn lờ trong đầu cô hồi lâu không tiêu tan, cô vốn tưởng rằng là sinh viên trong hội, hôm nay... cư nhiên... thật sự là phá hỏng phong cảnh!

"Nhạc Mai, có vài người ra vẻ đạo mạo, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, bạn cũng phải cẩn thận đó!"

"A?" Đổng Nhược Mai như tên hòa thượng mười thước (* câu nói bỏ lửng, không rõ xảy ra chuyện gì), sửng sốt hồi lâu thấy cô không nói gì nữa, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn suất ca của mình.

Ai! Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là yên lặng than thở, lại một thiếu nữ đàng hoàng luân lạc ma trảo rồi...!

...

Tống Hàng Hàng giơ tay lên xem đồng hồ, sắp mười hai giờ, nhìn bộ dạng nói chuyện của "phụ đạo viên" kia, đại khái sắp kết thúc rồi chứ?"

Cô đang suy nghĩ, đã nghe thấy "Phụ đạo viên" nói:

"Được rồi, cũng đã đến thời gian cơm trưa, tất cả mọi người đói bụng không? Có hẹn với bạn học thì có thể rời đi, không có hẹn bạn học, buổi trưa hôm nay Cố Nghiêu Thực tôi mời khách, mọi người đến Phù Dung Cư dùng bữa!"

Mời khách? Còn Phù Dung Cư?

Gần trăm người đó. "Phụ đạo viên" này vung tay thật mạnh!

Không đúng! Giống như... Hình như... Có chỗ nào...

Không đúng! Có chỗ nào không đúng!

???

!!!

Cố Nghiêu Thực?

Trùng tên trùng họ?

....

Cặp mày này, cái kia là... Đã quên....

Cặp mắt xếch này, cái kia là... Đã quên....

Cô nhớ người kia vẫn mang một cái gọng kính đen, hơn nữa bộ dáng luôn rất nghiêm túc, làm sao dám cẩn thận mà xem xét chứ?

Cặp môi mỏng này, cái đó phải là... Hình như là, giống như không phải...

Nhưng người kia là "Diệt tuyệt đạo trưởng" mà? Vừa nghĩ tới tối hôm qua người này dùng cặp môi mỏng đó ~~~ lên người cô gái kia, ặc, đánh chết cô cũng không tin sẽ là cùng một người!

Làn da rất tốt, ít nhất cũng trắng bằng cô, cái đó.... Hình như có chút đen thôi...

Đúng đúng đúng, đơn thuần nhìn làn da, xác định làn da, Tống Hàng Hàng cô tuyệt đối không tin tưởng hai người này là một!

Cố Nghiêu Thực vẫn còn ở trường Cao Trung Trường Thanh trông nom kỷ luật mà, hừ hừ, lại nói, nếu như thực sự là cùng một người, sao Cố Ngự Lâm lại không nói với cô? Đúng đúng đúng, Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, nhất định là trùng tên trùng họ, nhất định là vậy!

Nhưng trong lòng cô thật không nỡ, cô vừa bị Đổng Nhạc Mai kéo đi, vừa nhìn lên, nhìn lần hai, lần ba, trời ạ, sao càng nhìn càng giống?!

Ah? Đây là nơi nào? Phù Dung Cư? Sao cô lại tới nơi này!

Đứng ở cửa lớn Phù Dung Cư, Tống Hàng Hàng nhất thời sợ hãi: tôi không muốn! Tôi mới không cần vào nơi này! Tôi không muốn đâu! Tôi không muốn cùng nhau ăn cơm với "phụ đạo viên háo sắc"! Tôi lại càng không muốn ăn cơm cùng "Diệt tuyệt đạo trưởng"!

"Hàng Hàng, Hàng Hàng bạn làm gì đấy! Nhanh vào, mình muốn chiếm chỗ trước, nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"

Cứ như vậy, cô đánh không lại móng vuốt vô địch của Đổng Nhạc Mai, cứ như vậy bị kéo vào Phù Dung cư!

Sau khi cô ngồi xuống, Cố Nghiêu Thực mới chậm rãi đi vào, lúc đi qua chỗ cô ngồi thì "đinh đương" một tiếng giống như rớt thứ gì đó, anh cúi người xuống nhặt lên chìa khóa, lúc đứng lên dùng âm lượng chỉ có Tống Hàng Hàng có thể nghe được nói:

"Thế nào, kỹ thuật hóa trang không tệ đi, "cháu ngoại dâu" thân ái?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui