Tuổi Thanh Xuân

Nhưng trước khi ra cửa, anh nghe thấy giọng nói của cô.

“Hứa Nghiêu Thực, anh đối với em thật tốt, anh làm anh trai của em nhé.”

Trong nháy mắt kia, cô nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, tiếng thìa sứ rơi xuống, đập vào bình giữ ấm inox tạo ra âm thanh thanh thúy.

Sau đó, yên lặng thật lâu, thật lâu

Cho đến khi cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, một cơn gió phất qua trước mặt cô. Cô giật mình, sau đó cúi đầu xuống.

Đêm hôm đó, yên tĩnh mà mát mẻ, nửa vầng trăng nửa ẩn nửa hiện sau đám mấy đen.

Thật lâu sau đó, cô xuất viện, Hứa Nghiêu Thực mới nói cho cô biết, cuối cùng anh đã giúp cô làm thủ tục nghỉ học một năm, lý do với trường học là sau khi bị tai nạn, mắt mù, cần nghỉ ngơi một năm.

Những người khác cũng không biết, nguyên nhân thực sự trong chuyện này rốt cuộc là gì.

Tống Hàng Hàng yên lặng một lát, không phản đối Hứa Nghiêu Thực tự mình quyết định đổi nghỉ học hoàn toàn thành tạm nghỉ học, dù sao chuyện tình một năm sau, không có người nào có thể nói rõ.

Giống như một năm trước, chính cô cũng sẽ không ngờ tới sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay.

Bên phía ba mẹ, Tống Hàng Hàng cũng không muốn giấu giếm, nhưng lại sợ bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ nổi chuyện cô đồng thời bị tai nạn xe và mang thai.

Suy tư thật lâu, cô gọi điện thoại về nhà, khai báo chuyện tình mình tạm nghỉ học một năm, nhưng lại gạt bọn họ, nói là bởi vì “Nghệ Tâm” đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, mình không cách nào sắp xếp ổn thỏa hai việc học tập và công việc cùng một lúc.

Ba mẹ đều là người tương đối sáng suốt, nếu không ban đầu cũng sẽ không giao tiền trong nhà cho cô, để cô đầu tư gây dựng sự nghiệp rồi.

Sau này, phường thủ công “Nghệ Tâm” phát triển, bọn họ ít nhiều cũng biết một chút. Một năm này, học phí cùng sinh hoạt phí của Tống Hàng Hàng đều là tự cô lo liệu, còn thường gửi tiền về nhà, bọn họ cũng thừa nhận con đường sự nghiệp của con gái.

Cộng thêm Hứa Nghiêu Thực lấy thân phận giáo sư, hàn huyên qua điện thoại với họ một lát, hai người cũng đón nhận lý do như vậy, thậm chí còn bày tỏ toàn lực ủng hộ công việc của con gái.

Khi để điện thoại xuống, Tống Hàng Hàng thở dài một tiếng, trong lòng khổ sở, không biết cô còn phải nói dối bao nhiêu lần, có thể

giấu giếm được bao lâu

Nhưng, mặt kệ như thế nào, đây chính là lựa chọn của cô.

Tống Hàng Hàng đưa một tay, nhè nhẹ đặt lên bụng mình, ba tháng, bụng đã có dấu hiệu nhô lên, ít ngày trước, Đổng Nhạc Mai cùng mấy bạn học khác đặc biệt đến thăm cô, cô không thể không giả bộ nằm ở trên giường, dùng chăn che mình đến gió thổi không lọt, sợ bị người khác nhìn ra chút đầu mối

Mặc dù quyết định sinh con nhưng cô còn chưa đủ lạc quan. Cô không cách nào tưởng tượng khi người khác hỏi cô rằng cha nó là ai, đang ở đâu thì cô phải trả lời như thế nào.

Có lẽ, phải đợi đến một ngày, khi cô chân chính đủ kiên cường.

Tuần trước vừa mới kiểm tra, nghe Hứa Nghiêu Thực nói, bây giờ đứa bé còn rất nhỏ, thậm chí chỉ nhỏ như quả lê.

Đáng tiếc cô lại không thấy được hình ảnh siêu âm chỉ có thể tưởng tượng trong đầu đứa bé vừa đáng yêu lại nhỏ đến thương cảm như thế.

Bác sĩ nói, đứa bé ba tháng mới vừa thành hình, mặc dù có thể đưa tay nhấc chân, nhưng bởi vì động tác quá nhỏ, tạm thời cô chưa thể cảm thụ đến máy thai, không khỏi có chút tiếc nuối.

Nhưng, mặc kệ đứa bé nhỏ ra sao, cũng là sinh mạng của cô và Cố Ngự Lâm, sao cô có thể ghẻ lạnh nó.

Trước khi trùng sinh, Tống Hàng Hàng là rất thích trẻ em, nhưng đều không có cơ hội tự mình nuôi một đứa.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tưởng tượng nhìn thấy đứa con... Bác sĩ nói, chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, đứa bé sẽ lớn hơn một chút, khi đó bé có thể duỗi duỗi cái chân nhỏ, cô có thể cảm nhận được bé đang đá cô.... Đây là chuyện thần kỳ nhường nào.

Không có thị lực, trời cao liền ban cho cô một đứa con, thật ra thì, cô phải nên cảm kích chứ?

Trong khoảng thời gian này, Tống Hàng Hàng vẫn ở trong phòng trọ cạnh phường thủ công "Nghệ Tâm" ngoại trừ hộ lý chuyên nghiệp đặc biệt, hầu như mỗi ngày Hứa Nghiêu Thực đều tới đây, có lúc hỏi cô mắt thế nào, có lúc hỏi cô muốn ăn gì.

Coi nhưng không có chuyện tình gì đặc biệt, anh cũng sẽ tới đây tâm sự với cô, hàn huyên một chút chuyện "Nghệ Tâm", hàn huyên một chút chuyện Đại học A, thậm chí hàn huyên một chút tin tức chính trị kinh tế gần đây của Thành phố K. Cô biết anh sợ cô nhàm chán, trong lòng rất cảm kích.

Hứa Nghiêu Thực còn đặc biệt nghĩ cho cô mà mua một radio cùng một bộ sách nghe, một vài băng nhạc hoặc CD âm nhạc, còn có một ít CD dưỡng thai.

Vì vậy, mỗi ngày khi mặt trời lên, lúc cô rời giường, nghe tin báo từ radio, ban ngày khi Hứa Nghiêu Thực chưa đến thì nghe các loại sách cùng băng đĩa CD, có lúc dưới sự giúp đỡ của hộ lý xuống tản bộ bên ngoài, làm chút vận động sau đó khi đêm xuống thì lên giường nghỉ ngơi. Cuộc sống của cô, đã thật lâu không quy luật như vậy.

Hơn chín tháng mang thai này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng Tống Hàng Hàng trải qua, giống như kéo dài tới chín năm, cô nghe rất nhiều sách, rất nhiều tin tức, còn có rất nhiều âm nhạc dưỡng thai. Ngày ngày buông xuống cuộc sống phù hoa mà sống an nhàn lắng đọng, trong cuộc sống đó, cô cần lực lượng cùng dũng khí không nhỏ.

Những ngày yên ả mà có phần buồn chán, trong lòng cô lại phong phú trước nay chưa có.

Dự tính một ngày trước ngày sinh, Tống Hàng Hàng đang trong phòng ngủ, tự tay chuẩn bị quần áo nhỏ cho đứa bé, chợt một hồi đau bụng đánh úp lại, ngay sau đó bên dưới dần dần có cảm giác ấm áp lại ướt nhẹp.

Đã thấy không ít phụ nữ có thai, Tống Hàng Hàng trấn định giơ tay, nhấn xuống nút thông báo bên giường, gọi hộ lý đang nấu bữa tối trong phòng bếp đến, thậm chí còn chỉ huy cô gái đang hoảng loạn kia.

Hộ lý vội vã chạy tới gọi điện thoại cho Hứa Nghiêu Thực, ba người ngồi xe của anh đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi vẻ mặt Tống Hàng Hàng rất bình tĩnh, chỉ có bàn tay đang nắm chặt hộ lý tiết lộ kích động của cô.

Mặc dù đến trước một ngày, nhưng sinh đứa bé cũng không có gì ngoài ý muốn, sinh ở bệnh viện, thuận sản, âm thanh đứa bé oa oa khóc truyền tới bên ngoài Hứa Nghiêu Thực hốt hoảng chạy lại cửa phòng sinh.

Không bao lâu sau, bác sĩ mở cửa, khuôn mặt còn nở nụ cười.

"Là một bé trai", bác sĩ nói với Hứa Nghiêu Thực: "Bảy cân hai lạng (*3,6 - 3,7kg [1 cân = 0,5kg]), chiều cao 50cm, một bé trai hết sức khỏe mạnh."

Ánh đèn có chút chói mắt.

Khi Hứa Nghiêu Thực đi vào phòng bệnh, Tống Hàng Hàng suy yếu nằm trên giường muốn ngồi dậy, lại bị anh hốt hoảng đỡ nằm xuống.

Hứa Nghiêu Thực đã gần ba mươi, lúc này lại xúc động như đứa bé, bộ dáng khiêm tốn ngày thường bị vứt đến chân trời.

Tống Hàng Hàng không khỏi buồn cười, trong lòng lại mơ hồ lo lắng.

Sau khi đỡ cô nằm lại lên giường, Hứa Nghiêu Thực lo lắng ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, hai người trầm mặc.

Cho đến khi Tống Hàng Hàng ngượng ngùng mở miệng nói: "Hứa Nghiêu Thực, cái đó, em đói bụng...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui