Tuổi Thanh Xuân

Tống Hàng Hàng và Lý Hoa Hưởng cũng không đến phòng ăn của trường, Lý Hoa Hưởng đưa Tống Hàng Hàng vào một quán cơm nhỏ ngoài trường.

"Sao lại không ăn trong trường?"

Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, vẫn còn là học sinh, chi tiêu gì cũng là tiền của ba mẹ, không nên phung phí lung tung.

"Cái đó, cái đó, hôm nay, hôm nay dịp đặc biệt! Có chuyện muốn nói với bạn nên…"

Có chuyện gì cần long trọng như vậy? Trong lòng Tống Hàng Hàng cảm thấy kì quái, chợt vỡ lẽ, nhớ tới biểu hiện kì quái vừa rồi của Y Tuệ. Từ lúc nào Y Tuệ lại như thế? Còn nói với cô "Đi chơi vui vẻ" ? Chuyện này có gì đó không hợp lý!

Không phải là… đi!

Tống Hàng Hàng thấp thỏm, trong lòng thầm mắng cô sống nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra điều này, nhưng cô lại thầm nghĩ: điều này cũng không thể trách cô, dù sao kiếp trước cô chưa bao giờ được người khác tỏ tình!

Nhưng bây giờ nên làm gì? Tống Hàng Hàng luống cuống liếc trộm Lý Hoa Hưởng đối diện, cô nói chuyện với nam sinh này chưa quá năm câu, không thể “chơi” yêu sớm như vậy được! Huống chi trong mắt cô cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé! Cô không có sở thích luyến đồng (yêu trẻ con – thuộc kiểu tình yêu nam nữ)!

Dường như Lý Hoa Hưởng ngồi đối diện cũng cảm thấy không yên, mở miệng muốn nói chuyện.

"Khoan đã, khoan đã." Tống Hàng Hàng vội vàng ngăn cậu ta lại, "Cái đó, chúng ta dùng bữa trước, dùng bữa trước, đồ ăn để nguội sẽ không ngon! Đúng vậy, sẽ ăn không ngon!"

"À, được." Lý Hoa Hưởng đỏ mặt cầm đũa lên.

Chuyện này thật dọa người! Tống Hàng Hàng oán thầm, làm thiếu nữ xinh đẹp cũng không tốt!

Món ăn còn chưa đưa lên hết, hai đĩa ăn trên bàn trong nháy mắt đã gần hết, Tống Hàng Hàng thầm kêu không tốt ——

"Nhân viên phục vụ, chúng tôi còn mấy món ăn nữa đâu rồi, mau đem lên nhé!"

"Được rồi!" Phục vụ viên kia rất năng suất, lập tức đưa món ăn lên.

"Hàng Hàng, cái đó. . . . . ." Lý Hoa Hưởng lại lên tiếng.

Hỏng rồi hỏng rồi! Đã gọi “Hàng Hàng” rồi, vừa còn nói “bạn học Tống Hàng Hàng”! Tống Hàng Hàng cảm thấy máu xông lên não, nhất thời rơi vào ngõ cụt: ôi ôi, cô phải làm gì với thằng nhóc này đây!

"Hàng Hàng, mình muốn nói thẳng với cậu!"

"Khoan đã! Khoan đã! Lý Hoa Hưởng, tôi nói với cậu, tôi là một học sinh nghiêm túc, ban đầu cô giáo Nguyên Điền đã nói, đã nói, cái đó, tôi vẫn ghi nhớ đó!"

Lý Hoa Hưởng ngẩn người, giống như không kịp phản ứng, chốc lát lại hăng hái gật đầu, "Đúng! Đúng! Mình cũng rất nghiêm túc học tập! Lời của cô giáo, mình vẫn nhớ!"

Tống Hàng Hàngbuồn bực, vậy cậu còn tới tìm tôi làm gì! Ăn ở hai lòng? Muốn chuyện học tập và yêu sớm không liên quan đến nhau? Mơ tưởng! Chỉ có Tống Hàng Hàng cô loại người trâu bò mới làm được chuyện này, nói chi đến thằng nhóc Lý Hoa Hưởng, cô nhớ thành tích của cậu ta cũng không ra gì, lại muốn vừa học vừa yêu sớm, hai cái không can hệ đến nhau?

Cô đứng lên, “Đã vậy, ăn xong chưa? Tôi đi đây!”

Lý Hoa Hưởng rất kích động, trực tiếp đứng lên, thiếu chút nữa đẩy ngã cái ghế phía sau. “Ơ kìa, mình còn chưa nói sao bạn đã muốn đi rồi? Chẳng lẽ bạn đã biết mình muốn tìm bạn làm người phụ đạo bài tập? Bạn đồng ý?!”

“Nói nhảm, mọi chuyện rõ ràng như thế mà tôi còn không biết sao? Tôi cho cậu biết, tôi…” Tống Hàng Hàng chợt dừng lại, gì? Cô không nghe lầm chứ? Phụ đạo bài tập?

Ha ha ha! Cô thật muốn cười to!

“À, à, phụ đạo bài tập à, đương nhiên không có vấn đề gì, tôi đồng ý, đồng ý! Bạn cần tôi giúp đỡ thì trực tiếp tới chỗ ngồi tìm tôi không được sao, không cần phải hẹn tôi ăn cơm, ha ha, ha ha!”

Nhưng cô lại hơi nghi ngờ, “Vừa rồi, vừa rồi cậu nói ghi nhớ lời dặn của cô giáo Nguyên Điền? Cậu nhớ điều gì vậy?”

Lý Hoa Hưởng xoa xoa đầu, “Thắng không kiêu! Bại không nản! Không phải bạn cũng nhớ sao?”

“A đúng, đúng đúng đúng, thắng không kiêu! Bại không nản! Tôi nhớ, ha ha!” Tống Hàng Hàng vừa mới nhớ lại câu “Không cần ồn ào chuyện yêu sớm!”

Ha ha. Hiểu lầm lớn.

Ăn xong cơm tối, Tống Hàng Hàng nhìn đồng hồ, sáu giờ, cũng đã đến lúc trở về phòng tự học buổi tối rồi, vì vậy thu dọn cùng Lý Hoa chuẩn bị trở về. Lúc này cô cũng không giành nhau vụ trả tiền với Lý Hoa Hưởng, cô phải phụ đạo cho cậu ta kia mà, coi như là một bữa cơm mời phụ đạo!

Trên đường trở về trường, Tống Hàng Hàng cười ngây ngô một mình, nhưng vì còn có Lý Hoa Hưởng bên cạnh, cô chỉ có thể mím môi thật chặt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ cười ra tiếng, lại khiến càng lúc càng cảm thấy buồn cười, người đi đường thấy bộ dạng này đều cho rằng cô đang vụng trộm vui mừng!

Đến cửa phòng học, Lý Hoa Hưởng rất thành tâm thành ý đứng thẳng, lần nữa cúi đầu cảm ơn Tống Hàng Hàng, Tống Hàng Hàng hơi thất thần, cười ra tiếng, khiến Lý Hoa Hưởng cảm thấy không giải thích được, nghĩ thầm: chẳng lẽ bạn học Tống Hàng Hàng rất thích phụ đạo bài tập cho cậu?

Mới vừa vào phòng học, bạn học Y Tuệ đã chạy lại hóng chuyện, “Ai ôi, bạn học Tống Hàng Hàng, nhìn khuôn mặt xuân sắc của bạn kìa, có phải có “gì đó” hay không? Hì hì.”

Biết ngay Y Tuệ hiểu lầm, vấn đề này không phải của riêng Tống Hàng Hàng cô đâu! Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, véo véo hai má Y Tuệ, “Mình nói cho bạn biết, Y Tuệ, bạn đừng… Ôi! Người nào vậy… Cố Ngự Lâm, cậu kéo tôi làm gì, đừng kéo tôi! Cậu bị điên à!”

Kết quả là, bạn học Y Tuệ còn chưa hỏi thăm được chuyện bát quái cô muốn nghe, đã phải trơ mắt nhìn bạn học ngồi cùng bàn bị một nam sinh khác lôi đi, cô kinh ngạc che miệng. Đây đây đây! Chẳng lẽ trong vòng một ngày bạn học Tống Hàng Hàng đã nhận được hai hoa đào lớn (ý nói có hai người theo đuổi).

Y Tuệ bên này còn đang suy nghĩ lung tung, Tống Hàng Hàng bên kia bị Cố Ngự Lâm kéo mạnh đến phát đau, nhưng dường như bạn học Cố Ngự Lâm còn khó chịu hơn cô!

Mẹ ơi! Thằng nhóc chết tiệt này lại phát điên gì vậy!

Cố Ngự Lâm trực tiếp kéo Tống Hàng Hàng tới sườn đồi sau lớp học. Tống Hàng Hàng khó chịu nhìn bốn phía, đây chính là nơi khiến tôi đau lòng đó! Cố Ngự Lâm lại định làm gì??

Đứng vững, Cố Ngự Lâm buông tay cô ra, Tống Hàng Hàng xoay người muốn đi, cô không muốn tiếp tục đứng cùng thằng nhóc mặt lạnh đang phát điên này thêm chút nào nữa!

“Cô, cô đừng đi, được không?”

Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Cố Ngự Lâm, cậu đang trong giai đoạn thay giọng, âm sắc cũng không còn mềm mại dễ nghe như trước kia.

A? Tống Hàng Hàng hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ Cố Ngự Lâm chưa từng hạ giọng nói chuyện với cô như thế.

“Được rồi.” Tống Hàng Hàng quay đầu lại, “Cậu muốn nói gì, nhanh lên một chút, sắp đến giờ tự học rồi.”

“Tôi, cô…” Cố Ngự Lâm dừng lại.

“Cái gì tôi tôi cô cô? Có chuyện gì thì mau nói đi, sao cậu không nói thẳng?”

Yên lặng trong chốc lát, Cố Ngự Lâm lên tiếng. “Cô, cô ở cùng với Lý Hoa Hưởng?”

“Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối.”

Cố Ngự Lâm lặng lẽ cúi đầu.

Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, thằng nhóc này bị gì vậy? Bỗng nhận ra cậu ta lại cao lên…

“Ah? Cậu lại cao thêm rồi hả? Bây giờ cậu cao bao nhiêu rồi?”

“…”

“Không phải chứ, chiều cao mà cũng giữ bí mật à?”

“Tôi cao 1m67 rồi!”

Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, cậu nhóc thực cao, khi nào thì cô mới cao được như vậy?

Cậu nhóc Cố Ngự Lâm đáng thương đứng sau lưng cô, trong lòng hô to: cô đã từng ôm tôi! Cô đã ôm tôi! Cô đã ôm tôi!

(Tác giả: Lời thuyết minh: Haiz, thật ra đây là… rất kỳ cục)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui