Tuổi Trăng Rằm


Alice bế Rilloni đi tới phòng mình và đặt cô bé xuống giường, bà đứng đối diện một giá sách lớn trong phòng, lấy một chiếc chìa khóa được cất trong bìa một cuốn sách rồi đẩy giá sách qua một bên, tức thì một cầu thang dẫn xuống tầng hầm hiện ra.

Alice tới trước cánh cửa ở chân cầu thang, dùng chiếc chìa khóa mà bà vừa lấy ra trong sách và mở cửa rồi bế Rilloni xuống căn hầm đó.

Dù đó chỉ là một căn hầm, ánh nắng không thể chiếu xuống được, nhưng Alice dường như đã biết trước sẽ có ngày bà cần dùng tới nó, nên đã bố trí thành một căn phòng sạch sẽ với đầy đủ tiện nghi.

Bật đèn lên rồi nhẹ nhàng đặt con gái mình nằm trên giường, Alice đi lên nhà và cùng Kyle dọn lại phòng khách.

Xong xuôi đâu đấy, bà lại xuống tầng hầm.

Rilloni đã tỉnh dậy từ bao giờ, Alice ngồi xuống ngay cạnh con gái mình, vén tóc mái của cô qua một bên.
“Ah! Mẹ, đừng...”
“Không sao đâu Rill.

Từ giờ con không cần thiết phải che mắt trái đi nữa, và…Đừng ra khỏi căn phòng này, được chứ?”

“Nhưng tại sao thưa mẹ?”
“Hmm…Con không nhớ gì hết à?”
“Con không…Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Một chuyện không mấy tốt đẹp.

Mà giờ mẹ có việc rồi.

Con gái ngoan của mẹ ở lại đây nhé, cần gì cứ nói, nếu trong khả năng thì mẹ sẽ mua cho.”
Nói rồi Alice quay lưng rời đi, bỏ lại Rilloni một mình ở dưới căn hầm.

Bà lên nhà và ngay lập tức hỏi Kyle về việc hôm nay, rằng có phải cậu đã biết việc hôm nay sẽ xảy ra hay không.
“Vâng…Nhưng tại sao m...mẹ lại hỏi điều đó?”
“Còn dám hỏi lại mẹ? Vẻ mặt hoảng sợ của con lúc đó là sợ mẹ sẽ ra tay với em gái con khi con bé bắt đầu thức tỉnh bản năng, mẹ đoán đúng chứ? Nói mẹ nghe, vì sao con biết điều này?”
Alice nhìn thẳng mắt Kyle, đôi mắt xanh lam của bà như đáy biển sâu sẵn sàng nuốt chửng bất cứ thứ gì lọt vào.

Sau đó, Kyle không đành lòng mà kể lại những việc đã xảy ra, về khả năng hồi phục năm lên bảy của Rilloni, truyền thuyết về Quỷ phu nhân mà cậu được Janet kể lại, và về việc hôm nay của Rilloni.
“Haizz…Đáng ra con nên nói với mẹ ngay khi con bé có được khả năng hồi phục, chứ không phải trễ thế này.

Bảo sao mẹ đã không nhận thấy bất cứ sự thay đổi nào của con bé dù có giám sát kĩ tới đâu.

Thằng con trời đánh!”
Alice ngửa đầu ra sau ghế sofa, đưa tay che mặt và than thở.
“Con…Xin lỗi…Nhưng do thái độ của mẹ đối với phần quỷ bên trong Rilloni thực sự...Còn nữa, con bé là em gái con, con đã không thể ngăn mẹ trút giận lên nó thì đành giúp nó giấu những chuyện này khỏi mẹ.

Đó...là điều hiển nhiên mà!”
“Chứ chẳng lẽ nó không phải con gái tao?”
“…”

“Xuống bếp phụ mẹ nấu bữa tối!”
Alice lập tức đứng lên và đi xuống bếp, không quên ngoái đầu lại nói với Kyle.

Cậu nhanh chóng theo mẹ xuống bếp.

Bình thường, việc bếp núc trong nhà sẽ do Alice đảm nhận, đôi khi bà sẽ gọi Rilloni xuống giúp một chút việc vặt.

Nhưng giờ thì Rilloni không thể ở trên nhà, Alice thì đang mệt mỏi do cuộc họp và sự cố trong nhà hôm nay nên bà đành gọi Kyle xuống giúp.

Khi bữa tối được chuẩn bị xong, Alice đem một phần thức ăn xuống cho Rilloni, chúc cô bé ăn ngon miệng và hứa tối sẽ xuống ngủ với cô.

Rồi bà lên nhà và dùng bữa như thể không có chuyện gì xảy ra.

Khi đang ăn thì Alice nhớ tới việc Kyle được Janet kể cho nghe truyền thuyết về Quỷ phu nhân.
“Này, con bảo là đã hỏi ai về truyền thuyết Quỷ phu nhân cơ?”
“Dạ? Bạn của con, cô ấy tên là Janet.”
“Con biết tên đầy đủ của cô nhóc đó không?”
“Hả? À…Không…Sao mẹ đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Ờ.


Vậy từ giờ trở đi, đừng nhắc tới chuyện Quỷ phu nhân trước mặt cô bé đó nữa, được chứ? Nghe lời mẹ đi, không thừa đâu.”
Lặng đi một lúc, Alice kể lại rằng khi còn nhỏ, bà đã từng nghe một người họ hàng kể về truyền thuyết Quỷ phu nhân.

Nhưng năm đó, không ai tin truyền thuyết đó là thực, vì khi được tìm thấy với cơ thể đầy thương tích, người đó hoảng loạn kể rằng bà ta vừa thoát khỏi một sát nhân và sau đó đã được đưa đi điều trị tâm lí.

Không ai trong số họ tin lời nói của một người tâm thần cả, nhưng khi đó Alice còn nhỏ nên thường xuyên tin người một cách mù quáng, vậy nên bà mới có ấn tượng với truyền thuyết đó và nhớ lâu tới thế.

Nhân dịp này Alice cũng giải thích về cái tên bà đặt cho con gái mình.
“Vì ‘Rilloni’ có phiên âm tiếng Nhật là ‘Ri-ro-o-ni’.

‘Oni’ trong tiếng Nhật có nghĩa là ‘Quỷ’.”
Sau khi nghe mẹ mình giải thích về tên của em gái, Kyle đã hoàn toàn hiểu ra lí do vì sao mẹ mình lại chủ động đề nghị ly hôn với cha ruột của cậu, và cũng hiểu vì sao lúc Alice thấy cảnh tượng bừa bộn trong nhà lại bình tĩnh tới bất thường.
“Nhưng nếu thế, mẹ cũng biết sau này chắc chắn con bé sẽ giết cả nhà mình khi thức tỉnh toàn bộ bản năng…Mẹ…không sợ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận