Tuổi Trăng Rằm


Rilloni đánh hăng tới mức Tristan đứng ở một bên cảm thấy như chị mình đã mất hoàn toàn ý thức và giờ chỉ còn là một con ác quỷ chỉ biết giết chóc.

Nhưng sau khi trận chiến kết thúc, Rilloni lại bình tĩnh bước tới gần cậu bé bị chọn làm nạn nhân và kiểm tra xem cậu nhóc ấy còn sống không.
“Mày ra tay hơi nhẹ đó, Tristan.

Thằng nhóc này vẫn còn hấp hối.”
Nói rồi cô thọc tay vào lồng ngực đứa trẻ đáng thương đó và lấy trái tim của cậu bé đó ra, hấp thụ nó như những gì cô thường làm mỗi khi dùng năng lực của ác quỷ để khiến máu ở trên con mắt trái ngừng chảy.

Sau đó cô trở về hình hài con người.
“Cơ mà…Gặp cớm lúc đi săn với tao là do mày xui thôi nhóc à!”
Rilloni ngoảnh mặt lại, cười và nói với Tristan rồi ngay sau đó lại quay mặt đi, sải bước về phía khu rừng.
“Khuya rồi, giết người đủ rồi.

Hai đứa mình mau về nhà nghỉ ngơi thôi!”
Vừa dứt câu, Rilloni đột nhiên cảm nhận được một sức nặng ở lưng, kéo cô về phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Tristan đã đu lên lưng mình.


Toàn thân Tristan dính đầy máu, của cả những cảnh sát, nạn nhân và cả máu từ những vết thương trên cơ thể Tristan.

Rilloni khó chịu hỏi:
“Bộ chân mày bị què rồi à mà lại đu lên người tao? Cút xuống ngay!”
Tristan càng đu cao lên lưng Rilloni.

Cô vùi đầu vào gáy chị gái mình, cười khúc khích:
“Đúng.

Chân của tôi bị bọn cớm bắn trúng rồi, cả hai chân luôn nên hai chịu khó cõng tôi về, nha?”
Tristan vừa cười nói, vừa nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt màu lục sáng nhìn thẳng vào đôi mắt hai màu nửa người nửa quỷ của Rilloni.

Một lần nữa trái tim Rilloni lại loạn nhịp và lần này Tristan cũng cảm nhận được điều đó.
“Sao thế? Mệt rồi à? Tim chị đập nhanh quá đó.

À…Tôi nói dối đấy, chỉ một chân bị thương thôi, để tôi tự đi về nhà cũng được.”
Ngay sau đó, khi Tristan định xuống khỏi lưng Rilloni thì cô bé bị chị mình bắt lấy ngang eo và chuyển hướng ra đằng trước.

Rilloni bế em gái mình như một nàng công chúa.

Dù có hơi ngạc nhiên về hành động kì lạ này của Rilloni nhưng Tristan lại không hỏi lời nào, cô bé vòng tay qua ôm cổ Rilloni và yên lặng để chị mình bế về nhà.

Cả hai im lặng suốt chặng đường.

Khi đã về tới nhà, Rilloni lại không thả Tristan xuống mà vẫn bế cô bé chạy thẳng tới hộp sơ cứu và bắt đầu giúp Tristan gắp đạn ra, sát trùng và băng vết thương lại.

Đang làm thì Rilloni bỗng thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.


Đúng, vì khoảng một năm trước, khi Rilloni đưa Tristan về ngôi nhà này, cô bé cũng bị thương nặng và được Rilloni giúp đỡ như thế này.
“A, đau quá! Chị đang nghĩ cái đéo gì thế hả? Không tập trung được thì để tôi làm một mình!”
Thấy Rilloni đang băng vết thương cho mình nhưng lại có vẻ không tập trung khiến những miếng băng gạc không chặt quá thì cũng quá lỏng lẻo, Tristan lên tiếng và rồi gạt tay của Rilloni ra, vẻ mặt khó chịu.
“Mà hôm nay chị bị sao vậy? Lúc tôi muốn đi giết người chung thì do dự như không muốn đi; lúc tôi muốn được chị cõng về, thấy chị có vẻ do dự và tim đập nhanh, nghĩ chị đã mệt nên tự đi về, mà chị lại bế tôi về suốt cả chặng đường; lúc băng vết thương cho tôi thì chị lại không tập trung như đang nghĩ ngợi gì đó…Này, có khi nào chị…”
Tristan như quên đi cơn đau ở những vết thương, cười khúc khích và nói tiếp bằng một giọng như đang trêu đùa:
“Để ý đến ai rồi à?”
Rilloni hơi khựng lại vài giây khi nghe Tristan nói vậy, rồi cô thở dài, vẻ mặt khó chịu đáp lại:
“Hả…? Mấy cái mà mày vừa nói không hề liên quan gì tới chuyện tao có thích ai hay không, mà nếu có thì cũng đã sao chứ? Mày nghĩ một con quỷ như tao nếu yêu ai có thể được đáp lại à?”
Rilloni vừa dứt câu, bất giác nhớ về hai lần trái tim cô trở nên loạn nhịp khi tiếp xúc gần với Tristan, cô thở dài, bảo em gái mình khi đã băng vết thương xong rồi thì dọn dẹp dụng cụ y tế rồi lên phòng.

Tristan nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ răm rắp làm theo lời Rilloni rồi lên phòng, ngả lưng lên giường và thiếp đi.

Rilloni ngồi một mình dưới phòng khách, cô nghĩ kĩ lại về những cảm giác đó, một lần nữa tự hỏi đó là gì, vì từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ cô trải qua cảm giác kì lạ như thế.

Bỗng một giọng nói trầm, khàn lại vang lên trong đầu Rilloni:
“Ta thật không thể ngờ nàng lại rung động trước con bé đó.

Ngay từ đầu đã vậy rồi sao? Trái tim nàng tới bây giờ, sau hàng thế kỉ đã không chỉ chứa một mình ta.


Tại sao thế? Sao nàng lại yêu em gái nuôi của mình? Đứa trẻ mang danh ‘em gái của Quỷ phu nhân’ đó có điểm gì nổi bật mà lại có thể khiến nàng yêu nó từ cái nhìn đầu tiên cơ chứ?”
Mặt Rilloni bỗng biến sắc, cô hỏi lại giọng nói kia:
“Raflar…Ngươi thật sự nghĩ ta đang yêu con bé đó à? Không, đó không phải ‘yêu’, chỉ là phản ứng của cơ thể trước và sau khi gặp nguy hiểm thôi.

Ta với nó vẫn chỉ là chị em gái nuôi của nhau thôi mà?”
Ngay sau khi Rilloni dứt câu, giọng nói tên “Raflar” kia cười, vang vọng trong đầu Rilloni những âm thanh quỷ dị, đáp lại cô:
“Ta nói rồi, đó là yêu, là rung động.

Nàng vẫn không hiểu sao? Tại sao chỉ khi ở gần đứa trẻ đó, nàng mới có những hành động kì lạ như thế? Chấp nhận đi, rằng nàng đã yêu nó rồi.

Trái tim hai ta cùng chung nhịp đập, ta cảm nhận rất rõ hai lần trái tim nàng loạn nhịp vì con bé đó.”
Và rồi giọng nói đó biến mất, để lại Rilloni hoàn toàn cô đơn ở phòng khách của ngôi nhà biệt lập giữa cánh rừng hoang vu, tối tăm.
“Yêu? Không khác gì mật trong bẫy lắm nhỉ? Đành vậy…”
Rilloni ngả lưng xuống ghế sofa, nghĩ trong đầu về một số kế hoạch trong tương lai, cô dự định sẽ để Tristan sống với mình một cách an toàn và có những ngày tháng vô lo vô nghĩ cho tới khi cô bé qua đời, vì theo như truyền thuyết, Quỷ phu nhân là nữ bán quỷ tồn tại trăm năm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận