Tuổi Trăng Rằm


Tầm một tuần sau, khoảng mười giờ tối, Tristan chuẩn bị vũ khí đi săn.

Trước khi đi, cô nhóc có bị Rilloni cản lại với lí do vết thương vẫn chưa lành hẳn.
“Nhưng rõ là nó đã đỡ hơn nhiều rồi mà? Hôm nay tôi muốn đi săn, tiện thể đem thêm một số dụng cụ y tế và thuốc về để bù vào chỗ đã bị hao hụt kia.”
Tristan đứng trước mặt Rilloni ở phòng khách, vừa nói vừa hướng mặt về phía hộp cứu thương ở nhà.

Sau khi dùng để xử lí vết thương cho Tristan vào đêm đó, trong hộp cứu thương đã không còn lại nhiều băng gạc.

Thuốc giảm đau cùng thuốc mỡ và thuốc sát trùng cũng gần như đã hết.
“Vậy để tao đi đem về không được à?”
Rilloni cau mày, cô khó chịu hỏi lại em gái mình, một mực muốn Tristan ở nhà.
“Chị có phân biệt được các loại băng gạc và thuốc sát trùng không mà đòi đi hả?!”
Tristan quát lại chị nuôi của mình.

Thông thường, những lúc hòa thuận, Tristan luôn xưng hô cộc lốc với Rilloni, bất chấp việc Rilloni là chị gái nuôi của mình và đã từng bảo vệ, thậm chí là cứu mạng mình nhiều lần.


Còn trong những khi cãi nhau thì khỏi nói, Tristan lắm lúc cầm cả dao lên đòi “xiên” cả Rilloni, thậm chí đôi lúc vì không kiềm chế được mà đã chọc thẳng lưỡi dao vào bụng chị gái mình.

Những lúc như thế, Tristan thường bị Rilloni vả cho vài bạt tai hoặc là bị đánh ngất.

Nhưng lần này lại không như thế, Tristan không những không bị Rilloni vả, mà còn được chị mình cho phép ra ngoài đi săn.

Tristan sau khi rời khỏi nhà đã đi thẳng tới phía ngoại ô thành phố, mục đích chính là để lấy thêm dụng cụ y tế và những loại thuốc cần thiết, và cũng tiện thể giải tỏa cơn khát máu suốt mấy ngày qua.

Khác với Rilloni, Tristan dường như không thể chịu được khi không tạo ra những cái chết mang đầy đau đớn và sự lo sợ, hoang mang tột cùng cho những người xung quanh.

Từ khi trở thành sát nhân, Tristan như đã hoàn toàn mất đi nhân tính, cô bé như một cỗ máy được lập trình để tạo ra những vụ giết người liên hoàn.

“Hy vọng con bé không xảy ra chuyện gì.” Rilloni ngồi ở bàn ăn, vừa nhâm nhi chút rượu vang đỏ vừa nghĩ ngợi.

Trong lòng Rilloni lúc này thật sự rất bất an, bản thân cô cũng không biết vì sao lại cảm thấy như thế.
Cũng trong đêm nay, ở một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, không quá xa bìa rừng, đó vốn là nhà của một thường dân đã mất tích cách đây khoảng vài ngày.
“Cậu có nghĩ đêm nay con bé sẽ tới đây không? Tôi mong sẽ sớm gặp được nạn nhân này của cậu.

Mà, nếu hôm nay con bé không tới nữa, tôi sẽ đi tìm cái khác để thế cho cái đó nhé?”
Harpy đứng ở cửa, cô quay đầu qua hỏi Kyle khi trên tay đang cầm một lọ đựng một loại chất lỏng không màu.

Kyle đứng cạnh cửa sổ, bên cạnh cậu là một cái xác người được dây cước dựng lên, trông nó như một con rối.

Khi nghe Harpy hỏi thì Kyle quay mặt lại, đáp lời người yêu mình:
“Vâng, tùy ý chị.”
Rồi Kyle lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ rất giống những khi cậu chờ “con mồi” sa bẫy.

Thông thường khi đi săn, Kyle sẽ không chọn bừa một nạn nhân như cách Harpy hay Rilloni thường làm, cậu luôn tìm hiểu kĩ về nạn nhân trước khi quyết định chọn họ, vì mục tiêu cậu nhắm đến là những nạn nhân đã bị Rilloni thay đổi ký ức trước đó.

Kyle không muốn sát hại những người vô tội, chỉ là khi chọn nạn nhân, cậu dù có tìm hiểu kĩ thế nào cũng không thể biết Rilloni đã thay đổi những gì trong trí nhớ của nạn nhân.


Theo truyền truyết, chỉ những người có quan hệ huyết thống với Quỷ phu nhân như là cha mẹ hay anh chị em ruột mới nhận biết được những nạn nhân bị nữ bán quỷ đó thay đổi kí ức.

Bỗng dưng Kyle cười, một nụ cười nham hiểm mỗi khi mục tiêu đã vào tầm ngắm.
“Con bé tới rồi, mau chuẩn bị thôi!”
Tristan khi tiến vào ngoại ô thành phố, cô bé có đi ngang qua một con đường, trên đường có một căn nhà nhỏ ở gần hẻm, vắng người và rất tối tăm.

Bên trong căn nhà le lói một ánh đèn lờ mờ ở gần cửa sổ.

Tristan trước đây có đi ngang qua nơi này mấy lần, nhưng vì căn nhà đó không có điểm gì đủ để thu hút cô bé nên đã không bị chọn làm mục tiêu.

Bất chợt sau cửa sổ có một bóng người lướt qua.

“Khoan…Cái bóng… Căn nhà đó có bác sĩ sống à?” Ý nghĩ đó vụt qua đầu Tristan khi cô bé nhận ra trang phục của cái bóng đó có nét giống áo blouse mà các bác sĩ hay mặc.

Tristan ngay sau đó nở một nụ cười méo mó như một ác quỷ và không suy nghĩ gì thêm, cô bé đã đi vào trong căn nhà.

Vì cửa nhà không khóa nên việc đột nhập vô cùng thuận lợi, căn nhà khá tối vì đèn chỉ được mở ở một phòng.

Tristan dò dẫm trong bóng tối ở phòng khách, bất chợt cô bé cảm thấy chóng mặt.


“Tiêu rồi…Là Chloroform…Đây là một cái bẫy!” Khi Tristan cảm thấy những biểu hiện bất thường trong cơ thể, nhờ kinh nghiệm từ trong quá khứ mà đã nhận ra trong nhà có rỉ khí Chloroform.
“Muộn rồi, nữ sát nhân trẻ tuổi.”
Kyle từ cửa bước tới gần Tristan, chặn đường khi cô bé định chạy ra khỏi nhà.

Thấy Tristan sắp ngất vì tác dụng của Chloroform mà Harpy đã bố trí sẵn ở phòng khách, Kyle vội đỡ lấy cô bé, không để cơ thể ấy ngã xuống.

Ngay sau đó, cơ thể của thiếu nữ mới lớn ấy dần lịm đi trong vòng tay cậu.
“Vậy bây giờ tôi đem con bé về nhà, cậu chịu khó đi bộ nhé?”
Harpy bay từ nóc nhà xuống, hỏi một câu chiếu lệ rồi dùng móng vuốt cắp vào hai cánh tay Tristan và bay về.

Kyle thay chiếc mặt nạ trên mặt thành một chiếc khẩu trang đen.

Cậu cất vào túi áo con dao gập dùng để phòng thân rồi nhặt lên con dao điện cùng mấy cây kim tiêm của Tristan.

Theo hướng Harpy rời đi, Kyle sải bước về nhà, để lại trong ngôi nhà đó một “con rối y sĩ” đang dần bị phân hủy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận