“Chị không cần can thiệp vào chuyện này, đây là chuyện của riêng tôi, một mình tôi sẽ giải quyết.”
“Được.
Nhưng nếu cậu lâm nguy, tôi sẽ giúp cậu.
Dù gì thì chính cậu cũng là người mời tôi hợp tác.”
Âm thanh cuộc nói chuyện giữa Kyle và Harpy ở bàn ăn đã vô tình lọt vào tai Tristan, cô bé đang bị dây xích trói chặt tay và chân ở trên giường.
Âm thanh “lách cách” từ những mắt xích va vào nhau vang lên trong khoảng lặng.
Tác dụng của Chloroform đã hết khiến Tristan lấy lại ý thức.
Nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong lúc đi săn, Tristan nhận ra bản thân đã bị anh trai của Rilloni bắt cóc, và còn một người nữa cũng hỗ trợ anh ta trong vụ này.
Tiếng bước chân từ từ tiến lại gần căn phòng, Kyle bước vào vì âm thanh phát ra từ phòng ngủ.
Cậu ngồi trên một cái ghế ở cuối giường, đối diện Tristan.
“Tên, tuổi của mày?”
Kyle khi bước vào phòng đã không đeo mặt nạ, tóc cũng không buộc lên, cậu mặc áo thun đen với quần tây cũng màu đen nốt, ngồi đó và nhìn thẳng mặt Tristan, hỏi một câu cộc lốc dù biết rõ câu trả lời.
Vẻ mặt cậu dường như khá thờ ơ khi đối diện với Tristan.
“Tristan Keller, mười lăm tuổi.
Bắt tao làm gì? Cùng là sát nhân cả mà?”
Tristan ngẩng mặt lên, ngồi trên giường, nhìn thẳng mặt Kyle.
Cô hơi nghiêng đầu, lườm cậu như thể đang khiêu khích.
Kyle vẫn không thay đổi sắc mặt sau khi chứng kiến thái độ của đối phương.
Cậu khẽ gật đầu, hỏi tiếp:
“Mười lăm? Còn trẻ quá nhỉ? Mày đi theo chị mày bao lâu rồi?”
Kyle dùng giọng trầm thấp đều đều mà hỏi Tristan với hy vọng đứa trẻ ấy sẽ bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên hai người có thể trực tiếp nói chuyện với nhau.
Qua lời kể đêm đó của Rilloni, cậu cũng đoán ra đôi chút về tính cách của đứa trẻ xa lạ này.
Đồng thời, Kyle cũng thừa biết đáp án cho những câu hỏi ấy, nhưng vì cậu chắc chắn rằng sau này hai người sẽ còn gặp lại.
Có lẽ do Kyle không muốn lần gặp mặt tiếp theo sẽ lại là một cuộc rượt đuổi như đêm đó nữa.
Cậu bất giác đảo mắt về phía tay phải, nơi có vết thương đã liền sẹo cách đây không lâu.
“Tao hỏi mày bắt tao để làm gì, mượn mày hỏi ngược lại tao à thằng…”
Tristan mất bình tĩnh quát lên, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị Kyle bước đến bịt chặt miệng.
Sắc mặt Kyle tối sầm lại khiến cô nhóc cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng lớn tỏa ra trên người cậu.
“Câm ngay trước khi tao giết mày!”
Kyle kề lưỡi dao lên cổ Tristan, khiến cô nhóc tạm thời im lặng được một chút.
“Đừng hét lên như vậy nếu không muốn cả ba đều bị tóm.
Tao không có ý định hại mày, nhưng khi nào mày về lại với Rilloni, đừng quá thân thiết với nó.
Con bé không như mày nghĩ đâu.”
Rồi Kyle buông tay, để cho miệng của Tristan được tự do, thu con dao lại và ra khỏi phòng.
“Thằng chó, thả tao ra mau! Này…”
Tristan vùng vẫy trên giường trong vô vọng.
Cô nhóc gọi với theo khi thấy Kyle bước ra khỏi phòng.
“Muốn thoát ra thì tự phá xích! Cần gì cứ gọi tao!”
Kyle quăng lại cho Tristan câu nói đó rồi tắt đèn, rời khỏi phòng ngủ, để lại một mình Tristan ngồi trên giường với tay chân bị dây xích khống chế.
Tiếng những mắt xích va vào nhau tạo ra âm thanh “lách cách” khi Tristan cố gắng muốn thoát khỏi chúng, nhưng vô vọng.
“Thằng điên! Làm sao hắn có thể nghĩ mình sẽ tự thoát khỏi mớ dây xích này vậy chứ? Mà… Chị ta không như nghĩ sao? Nghĩa là sao chứ? Nhưng cũng có thể hắn ta chỉ dọa mình vì nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ…”
“Trời sắp sáng rồi, sao con bé vẫn chưa về? Hay là đã gặp chuyện gì rồi?”
Ở ngôi nhà hoang trong khu rừng phía Tây ngoại ô thành phố, Rilloni khi nhìn lên đồng hồ ở đầu giường thấy đã hơn bốn giờ sáng.
Bình thường vào giờ này, nếu đêm đó Tristan có đi săn thì cũng đã về nhà và chìm vào giấc ngủ, nhưng vì bị Kyle bắt nên Tristan không thể về nhà, khiến Rilloni vô cùng lo lắng.
Ngay khi bình minh vừa ló rạng, Rilloni đã tức tốc mặc một chiếc áo khoác len trắng, đội nón rộng vành trắng cùng mái tóc búi thấp, đeo kính đen để che đi con mắt khác lạ và ra ngoài để tìm em gái mình.
Cô băng qua các con phố với bước chân gấp gáp, không ngừng ngó ngang ngó dọc.
Rilloni đi hết con đường này tới con đường khác.
Cô không dám hỏi người đi đường vì cả cô và Tristan đều là sát nhân hàng loạt, rất có thể trong những lần gây án trước đó đã bị phía cảnh sát tra ra thông tin và đã có lệnh truy nã rồi cũng nên.
Rất nhanh, hoàng hôn đã đến.
Rilloni nhìn lên trời, ánh hoàng hôn nhuộm cả một vùng trời thành màu vàng cam ấm áp.
Rilloni không cam tâm mà quay về.
Nếu chỉ có một mình, cô chắc chắn sẽ tiếp tục việc tìm kiếm.
Đối với một sát nhân hàng loạt như họ, ban đêm chính là thời điểm thích hợp nhất để hoạt động, vì lúc đó là thời điểm mà vạn vật đều chìm vào giấc ngủ.
“Tristan?”
Chập tối, khi Rilloni trở lại khu rừng, cô thấy một dáng người quen thuộc đang lặng lẽ đi vào sâu trong rừng.
Ngay khi lại gần thì Rilloni thấy đó đúng là Tristan, cô bé vẫn cầm trên tay con dao tích điện như thường ngày, vẫn mặc bộ trang phục đó và vẫn dùng một sợi dây nơ đỏ buộc một phần tóc lên.
“Mày đã đi đâu cả đêm qua vậy hả? Tao đã rất lo lắng cho mày…”
Rilloni chạy lại và ôm chầm lấy Tristan từ phía sau, khiến Tristan có chút giật mình, cô bé không đáp lại chị mình lời nào, chỉ lẳng lặng nắm tay Rilloni và đi thẳng về nhà.
“Này, trả lời tao đi chứ? Mày đã ở đâu vào đêm qua? Sao lại không về nhà? Tristan, trả lời tao, tao hỏi mà mày không trả lời à?”
Dường như không chịu nổi trước sự ồn ào của cô chị mình, Tristan đành quay đầu lại, không mấy để ý tới vẻ ngoài có chút khác lạ của đối phương.
Tristan quát to:
“Bị thằng anh của cô bắt cóc, mới được thả về! Sao? Còn muốn hỏi gì nữa không? Câm cái mõm chó đó lại cho tôi ngay!”
Bàn tay nhỏ bé của Tristan siết chặt lấy tay Rilloni khiến bàn tay của cô bị tụ máu và hiện lên những vết bầm.
“Con bé đang giận sao?” Nghĩ rồi Rillloni cũng không hỏi Tristan thêm điều gì, chỉ im lặng và đi cùng em gái mình về nhà.
“Ta muốn thấy những gì đã xảy ra với em vào tối hôm qua.”.