Tại một căn nhà nhỏ, nằm ở một góc phía Nam ngoại ô thành phố, trông vẻ ngoài có vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ và tiện nghi như luôn có người dọn dẹp.
Và đúng như vậy, bởi nơi này là nơi cư ngụ của hai sát nhân khác, một trong số đó là một cô gái có nét mặt như thiếu nữ tuổi mười lăm, cao khoảng gần một mét chín; với phần cẳng chân trở xuống là cẳng chân và móng vuốt của một loài chim, có màu chì; hai cánh tay lại chính là đôi cánh lớn, to và rộng.
Đôi cánh ấy có cùng màu với tóc; ở khớp khuỷu cánh lấp ló một đôi bàn tay người, lúc ẩn lúc hiện trong lớp lông tơ dày.
Cô gái ấy ngồi trong phòng ngủ, con mắt trắng vô hồn nhìn vào tờ báo trên bàn.
Nội dung tờ báo là thông tin về vụ giết người xảy ra đêm vừa rồi.
Trầm ngâm một lúc, cô gái ấy để yên tờ báo trên bàn rồi đi xuống bếp, mở tủ lấy một số nguyên liệu và bắt đầu nấu ăn.
Tuy có chút khó khăn vì cố gắng để lông cánh tránh lửa và cử động của đôi cánh tay phụ thuộc hoàn toàn vào khớp xương cánh, nhưng cuối cùng bữa ăn cũng đã sẵn sàng.
Cô gái ấy nhìn lên đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều.
Đúng lúc này cửa sau căn nhà bật mở, một người với mái tóc dài, trắng được búi cao trên đầu, có nét đẹp thanh tú cùng đôi mắt đỏ - dấu hiệu của bệnh bạch tạng - bước vào.
“Về rồi? Vậy cậu cứ lên phòng và chuẩn bị đi, tôi đem đồ ăn ra bàn rồi cùng ngồi ăn nhé, Kyle?”
Cô gái trong nhà vui vẻ chào đón người mới về đồng thời ra đóng cửa giúp cậu ấy, rồi lại trở lại bếp tiếp tục chuẩn bị bữa ăn cho cả hai.
“Vâng, vậy để khi ăn xong tôi sẽ dọn dẹp.”
Vừa nói Kyle vừa vào phòng ngủ.
Cậu cởi áo khoác, xõa tóc, thay quần jean thành quần bò rồi trở lại phòng bếp cùng dùng bữa với cô gái kia.
“Harpy, hôm nay chị có thông tin gì mới về con bé không?”
Kyle vẫn như thường lệ hỏi Harpy câu đó, và bình thường cậu sẽ nhận được một câu trả lời phủ định nhưng lần này kết quả không hề làm cậu thất vọng.
“Rồi.
Dựa vào thông tin về vụ án đêm qua trên tờ báo, tôi nghĩ con bé rất có thể đang sống ở khu rừng phía Tây ngoại ô thành phố này.”
Kyle khi nghe Harpy nói nơi sống là ở trong rừng, liền hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu:
“Trong rừng? Chị…có nhầm không?”
“Không, vì theo như tôi được biết, khu rừng đó khá sâu và từ trước tời nay rất ít người vào đó.
Có lẽ ngôi nhà ấy ở đó cũng nên.
Tới bây giờ con bé vẫn chưa bị phát hiện có lẽ là do nó không sống ở khu vực gần mấy hiện trường gây án của nó.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Kyle không hỏi gì thêm nhưng trong suốt bữa ăn, vẻ mặt của cậu cứ như vẫn còn nghĩ về lời nói đó.
Khi bữa ăn của cả hai kết thúc, Kyle ở lại dưới bếp dọn dẹp; Harpy vào phòng ngủ, giúp Kyle chuẩn bị trang phục và vũ khí để cậu ấy "đi săn" vào buổi tối.
Xong xuôi đâu đó, cô lên giường và ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, Kyle dọn bếp xong và vào phòng.
“Có lẽ ta sắp gặp lại nhau rồi.
Lần này anh sẽ không để em quay lưng đi như hôm đó nữa đâu!”
Cậu nhìn vào tờ báo trên bàn và nghĩ.
Sau đó cậu tới đầu giường, cầm đồng hồ lên và đặt báo thức lúc tám rưỡi rồi nằm ngủ cạnh Harpy trên chiếc giường đôi của cả hai.
Đúng tám rưỡi, báo thức reo, Kyle thức dậy, cởi áo thun ra, để lộ làn da trắng muốt và thân hình săn chắc có được nhờ những chuyến đi săn;.
Rồi cậu mặc vào chiếc áo khoác đen, đi vớ đen, giày thể thao đen, mang găng tay xám sẫm.
Khi đã xong, cậu đeo mặt nạ lên; nó được làm bằng kim loại, màu đen có ánh đỏ sậm và chỉ che đi nửa mặt trên.
Cuối cùng Kyle cầm theo một con dao cán đen cùng một khẩu súng lục.
Chuẩn bị xong, Kyle nhìn về phía Harpy vẫn còn đang ngủ, rồi lại quay lưng, đi tới cửa sau và ra khỏi nhà.
Sau khi Kyle đi được khoảng hơn một tiếng, Harpy thức giấc, cô bắt đầu chỉnh sửa bên trong căn nhà sao cho giống như bị bỏ hoang.
Có vẻ như cô đã làm công việc này rất nhiều lần nên các thao tác vô cùng nhanh nhẹn.
Cuối cùng, cô cúp cầu dao điện rồi ra khỏi nhà, bắt đầu chuyến đi săn đêm.
Về phía Kyle, cậu đang trên đường tới phía Tây ngoại ô thành phố.
Theo như thông tin trên báo và do Harpy kể lại, nơi này là nơi tụ tập của các thành phần tệ nạn xã hội, đặc biệt là rượu bia, ma túy và trộm cướp.
Đang đi trên đường thì Kyle bị chặn đường bởi một nhóm khoảng năm, sáu người, có cả phụ nữ lẫn đàn ông.
“Này cô bé, bỏ cái mặt nạ đó xuống đi, nay đâu phải Halloween? Còn nữa, chỗ này là địa bàn của bọn tao, hoặc xéo đi hoặc nộp tiền bảo kê!”
Một người phụ nữ lên tiếng với Kyle.
Người này cao ráo, ăn mặc hở hang, xăm trổ đầy mình, đang hút thuốc, tóc nhuộm đỏ sẫm.
Một người đàn ông cao to đứng cạnh cô ta tiếp lời:
“Cô bé, em nghe gì rồi chứ?”
Hắn nói mà không hề biết rằng lúc này sắc mặt Kyle đang tối sầm lại sau lớp mặt nạ, cậu mất bình tĩnh quát lớn:
“Bọn mày gọi thằng nào là cô bé hả?”
Rồi cậu lao tới, dùng dao đâm thủng bụng cô gái vừa rồi, kế đến là tên đàn ông đứng cạnh cô ta.
Những tên còn lại quanh đó vì chỉ đem theo gậy gộc nên so với Kyle đang cầm dao và súng thì chúng yếu thế hơn hẳn.
Và rồi tất cả bọn họ đều bị Kyle giết sạch.
Ngay khi định thần lại và nhìn qua những cái xác đẫm máu do chính mình tạo ra, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hai chữ “ác quỷ”.
“Lại thế nữa rồi…”
Rồi cậu nhìn về phía xa vô định, sau lớp mặt nạ là khuôn mặt buồn bã và hối hận của Kyle.
Bất chợt vụt qua trong tầm mắt cậu là một bóng người mặc váy vàng với mái tóc nâu sáng.
Người đó chạy về phía khu rừng nơi Kyle muốn đến trong đêm nay.
“Con bé đó còn sống cùng ai khác sao?”
Cậu nhíu mày và tự hỏi.