Sáng hôm sau
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 6h, Lu đã xuất hiện sớm ở trường. Lúc đấy, trường còn vắng, chưa có bóng người chỉ một mình cô từng bước, từng bước lên cầu thang. Âm thanh chỉ có mỗi bước chân của cô nghe thấy.
"Lạch cạch... "
"Két "
Mở cửa, sân thượng thật rộng, nó khiến cô thật lạnh lẽo, chắc có lẽ ít ai lên đây nên nơi này rơi vào khoảng không gian trầm lặng. Chỉ có gió, bầu trời và hàng cây làm bạn mà thôi. Trước mắt cô hiện giờ hiện lên một mặt trời rất đỏ, nó to lắm, to đến nỗi cô khó có thể rời mắt được. Xa xa, bỗng có một bóng dáng đen ở đó, cô lại gần mà không tỏ ra chút sợ hãi nào.
- Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, Linh - Hóa ra là một người con trai, giọng trầm khiến cô thấy rất quen thuộc.
- Anh là ai? Tại sao anh biết tôi? - Lu tò mò muốn biết người đứng trước mặt mình là ai.
- Đăng, cái tên quen chứ? - Anh quay lại, một gương mặt đã khác xưa, nụ cười mang theo sự ấm áp.
- Là cậu. Không ngờ rằng chừng nấy năm chúng ta lại gặp nhau ở đây - Lu mỉm cười nhưng không tỏ vẻ bất ngờ.
- Cậu vẫn vậy, vẫn lạnh lùng với tớ. Không sao - Đăng cười nhưng lòng rất đau.
- Cậu là người viết lá thư này? - Mặt Lu hơi khó chịu.
- Tớ gọi cậu ra đây có lý do.
- Đó là gì?
- Tốt nhất cậu và những người bạn của cậu hãy nên tránh xa ngôi trường này đi. Nó không xứng đáng cho các cậu học ở đây - Đăng nghiêm túc nói.
- Nếu tớ nói không? - Lu lạnh lùng.
- Cậu không cần hỏi lý do sao?
- Không cần.
- Vậy thì tớ buộc các cậu ra khỏi trường này bằng mọi cách. Dù dùng bất cứ giá nào. Những điều đó tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Linh à? - Đăng lo lắng.
- Được thôi, để xem cậu làm được gì nhưng tôi chắc chắn sẽ không cho ai ngăn cản được niềm ước mơ của chúng tôi khi vào trường này, kể cả cậu - Lu bước lên 1 bước nhìn thẳng vào mắt Đăng thách thức.
- Hay, hay lắm rất có dũng khí - Chính là ả sao lại có mặt ở đây vậy chứ?
- Anh hai, anh giúp em tới đây thôi được rồi, những việc còn lại em sẽ tự xử lí - Nhung quay sang nhìn cô khinh thường.
- Hứ, chơi xấu thật đấy Đăng, tôi đã nhìn lầm người rồi - Lu thất vọng.
- Xin lỗi cậu, tớ phải làm vậy. Nhung, có gì em và Linh nói chuyện với tư cách là bạn bè. Đừng xảy ra xung đột nhé! Bây giờ anh có việc. Linh, chúng ta sẽ gặp nhau sau! - Đăng mỉm cuời nói với cô, giống như trong nụ cười ấy là điều bí ẩn nào đó. Nhưng anh đã lầm rằng khi em gái mình là người "tốt".
- Tạm biệt anh.
Thế rồi, Đăng khuất dần sau bức tường kia...
- Cô có chuyện gì? - Giọng trầm hơn bao giờ hết.
- Cô đã nghe rồi đó, chẳng phải bạn học cũ năm lớp 10 à không, phải nói là người đó đá từng thích cô bộ... cô không động lòng mà nghe theo sao? - Nhung nhếch mép.
- Hứ, nghe thật nực cười mà. Tại sao chúng tôi phải rời chứ khi không có lý do chính đáng gì?
- Đơn giản vì tụi bây định quyến rũ các anh BoyFress, tốt nhất nên tránh xa nếu không cái mạng của các cô không bảo đảm đâu.
- Tụi tao không sợ những đám nhát ranh này. Còn nữa, chúng tôi chưa hề có ý định quyến rũ nhóm BoyFress. Hiểu chứ? Chỉ có lũ thấp hèn mới nghĩ thế - Lu khinh bỉ cười.
- Mày dám... Tụi bây đâu vào đây xử lý một con mồi nào. Để xem cô còn lấy tư cách gì ngông với tôi nữa hay không? - Nhung kêu gọi đàn em, mỗi đứa to con, tay thì cầm gậy sắt trông rất hung tợn.
Lu nhăn mặt nói:
- Chơi thâm đấy 1 đánh 10 không công bằng rồi.
-----------------°^=^°-----------------
Trong lúc đó, cả team...
- Ê tụi bây có thấy Lu đâu không? - Ru hỏi.
- Hình như nó đi học rồi - Pu nói.
- Đi học sao sớm vậy, kì nha đi mà không rũ - Rô khó chịu.
- Tối qua, tao thấy nó lạ lắm, có chuyện gì đó nhưng không nói cho tụi mình biết - Mun đắn đo suy nghĩ.
- Tao cũng thấy thế - Na đồng ý với Mun.
- Thôi, mình lên trường kiếm Lu xem sao - Nấm nói.
Sau đó, cả chúng tôi bắt xe buýt đến trường.
Lên lớp
- Tao không thấy nó ở đây - Ru lo lắng.
- Có lẽ đã có chuyện rồi - Mun bình tĩnh trả lời.
- Trong trường này, chỗ nào vắng nhất tụi bây biết không? - Pu hỏi.
- Chính là sân thượng - Ru nhìn team với vẻ hoang mang.
-Ok, tụi mình sẽ lên đó - Na lên tiếng.
Cả team liền kéo nhau chạy lên sân thượng đã khiến cho mọi người gây sự chú ý, đặc biệt là nhóm BoyFress.
- Họ chạy đi đâu vậy nhỉ? Có cần vội vã thế không? - Thằng cha Kiệt nhiều chuyện.
- Đi xem thử đê - Vương ló đầu ra, thêm câu
(Chưa xong