Tướng Công Ăn Mày

Ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận tiếng gió gào thét qua tai, trong lòng Trì Tú
Tâm sinh ra cảm giác mới mẻ. Tuy tính nàng hiếu động, cha cũng không
quản được, nhưng chung quy là cô nương nhà gia giáo, đi dạo trong thành
còn có thể, chứ không dám thử một mình rời thành, nên nàng quả thực chưa từng thấy qua cảnh quan ngoại thành, càng đừng nói là cưỡi ngựa như
hiện tại.

Hít thở không khí tươi mới của buổi sáng, nhìn sương
sớm kết tinh trên cành lá cùng cánh hoa óng ánh trong suốt tắm mình
trong ánh sáng mặt trời, Trì Tú Tâm không khỏi lộ ra biểu tình vui
sướng.

Thậm chí nơi này còn có vài bông hoa sáng sớm nở rộ, không đến giữa trưa liền khép lại, nghe rất lạ kỳ. Nàng sở dĩ biết được đều
nhờ có Lạc Nguyên Dật chỉ điểm cho. Trì Tú Tâm vì vậy cảm thấy kinh diễm vô cùng, dọc theo đường đi bởi vì quá mức hưng phấn nên chẳng tài nào
ngừng nói chuyện được.

“Nguyên Dật, có phải cảnh đẹp chàng nói đó không? Đúng là đẹp thật!” Trì Tú Tâm vui vẻ kêu lên.

“Bây nhiêu đây chưa là gì cả.” Lạc Nguyên Dật tiếp tục thúc ngựa, chậm rãi hướng tới con đường nhỏ phía trước.

“Còn có địa phương khác đẹp hơn nữa sao?” Trì Tú Tâm hưng phấn hỏi.

“Nàng nhắm mắt lại đi!”

“Bày đặt thần bí.” Tuy nói như thế, Trì Tú Tâm vẫn ôm tâm tính hiếu kỳ nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không nghĩ tới tiếp theo Lạc Nguyên Dật lại lấy ra một cái khăn mặt, trực tiếp che kín hai mắt nàng.

“Nguyên Dật!” Y làm vậy khiến nàng không còn biện pháp để nhìn lén.

“Chịu khó một chút, sắp tới rồi.” Lạc Nguyên Dật nói, liền thúc ngựa đi nhanh hơn.


“Không nhìn thấy gì thì chán lắm!” Nàng khó khăn mới ra được ngoại thành, y
lại không cho nàng xem cái gì, thật sự rất đáng tiếc.

“Mấy chỗ
nhàm chán vừa rồi nàng nhìn chưa đủ sao? Hiện tại ta chỉ che mắt nàng
một chút, vậy mà nàng đã không chịu nổi.” Lạc Nguyên Dật cười nói.

“Làm ơn, chàng cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức ta.” Trì Tú Tâm nổi
giận, cong môi đáp: “Ta chính là người như vậy, khi thấy nhàm chán thì
một ngày cũng dài bằng một năm.”

“Kiên nhẫn kiên nhẫn, cũng sắp
tới rồi, nếu nàng thực sự cảm thấy nhàm chán, vậy chúng ta tán gẫu đi.”
Lạc Nguyên Dật một bên cố tìm chuyện, một bên kéo cương tiếp tục phi
nhanh.

“Tán gẫu?” Bọn họ mỗi ngày đều ở nhà tán gẫu còn thấy chưa đủ?

Trì Tú Tâm vừa định kháng nghị, Lạc Nguyên Dật đã kịp thời lên tiếng trước một bước.

“Nàng có biết Lạc Thành có tam tuyệt, đủ để người ở địa phương khác bàn tán
không ngớt, còn muốn đến đây kiến thức một phen không?”

“Ta đương nhiên biết! Chuyện này cũng có quan hệ với nhà ta.” Nghe hỏi câu này, tâm tư Trì Tú Tâm lập tức xoay chuyển.

“Nói ra nghe thử.”

“Cái gọi là tam tuyệt, chính là dệt thêu, linh dược, cô nương.”

“Quan hệ chỗ nào?” Lạc Nguyên Dật không cho nàng thời gian suy xét, tiếp tục đặt câu hỏi.


“Chàng cũng biết nhà ta kinh doanh đủ loại mặt hàng vải vóc thượng hạng, mà
chọn dệt thêu vào tam tuyệt chính vì vải vóc luôn được xếp vào hạng mục
vật phẩm tiến cống hàng năm, vậy nên nổi tiếng là chuyện thường!” Trì Tú Tâm giản lược đáp.

“Còn hai cái kia?”

“Linh dược ý nói
nơi này y thuật phát triển, dược học đứng đầu cả nước. Không chỉ vậy Lạc Thành còn sản sinh ra rất nhiều cô nương giỏi giang lại xinh đẹp, giống như ta đây!” Đến câu cuối, nàng bất giác nhếch môi lộ ra biểu tình đắc
ý.

“Nàng cũng dám nói.” Lạc Nguyên Dật cười to.

“Sao không dám nói? Chẳng lẽ chàng không cảm thấy ta xinh đẹp sao?” Trước mắt một
mảnh tối đen, nên Trì Tú Tâm chỉ có thể đặt toàn bộ tâm tư vào công phu
miệng lưỡi.

“Nàng muốn ta trả lời thế nào?” Lạc Nguyên Dật dở
khóc dở cười đáp: “Nói nàng không xinh đẹp, nàng khẳng định tức giận;
nói nàng rất xinh đẹp, đẹp không gì sánh nổi, trái lại giống như tự mắng mình là đăng đồ tử, chỉ thích chưng diện bên ngoài.”

“Không có
đâu, chúng ta đã thành thân hơn một năm, ta biết chàng không phải loại
nam nhân đó.” Trì Tú Tâm lắc đầu nói: “Lần trước mừng năm mới, chàng có
gặp qua vị biểu tỉ xinh đẹp của ta, nhưng chàng lại không bị nàng câu
mất hồn, vẫn yêu ta như cũ.”

Không phải nàng muốn hạ thấp bản

thân, nói mình không xinh đẹp bằng biểu tỉ, mà là vị thân biểu tỉ đó của nàng đứng nhất trong Lạc Thành tứ đại mỹ nhân, mỹ mạo thanh tú đã được
dân chúng công nhận, nên nàng đành chịu cam bái hạ phong.

“Ta
biết chàng không phải nhìn người qua sắc đẹp, cho nên bây giờ chàng nói
ta xinh đẹp, ta dĩ nhiên sẽ không tức giận, thậm chí còn cao hứng, bởi
vì điều này chứng tỏ chàng thực tình yêu ta.”

“Nói không lại
nàng.” Lạc Nguyên Dật đáp: “Được, ta đây cảm thấy nàng rất xinh đẹp, ở
trong mắt ta, nàng so với Lạc Thành tứ đại mỹ nhân đã đẹp còn đẹp hơn,
như vậy được chưa?”

“Câu đầu đáp rất khá, câu sau quá khoa trương.” Trì Tú Tâm nghiêm túc bình luận.

“Ta nói thật nàng lại không tin?” Lạc Nguyên Dật cười nói: “Có lẽ những
người khác đều cảm thấy tứ đại mỹ nhân rất xinh đẹp, nhưng với ta, cái
loại cô nương gầy yếu phảng phất sẽ bị gió thổi đi mất này, ta tuyệt đối không thích.”

“Phải không? Vậy chàng thích bộ dạng này của ta?”

“Đúng, ta thích cô nương lanh lợi hoạt bát như nàng, đã có tinh thần lại còn
sáng sủa, lúc nào cũng giống như chú chim sẻ, luôn luôn rủ rỉ rù rì nói
chuyện với ta, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta sẽ không thấy buồn, cũng
không thấy phiền lòng...”

Y nói thật chân thành, Trì Tú Tâm nghe được, mi tâm không khỏi nhíu lại.

“Chàng rốt cuộc đang khen hay chê ta?” Chim sẻ không phải dùng để hình dung loại nữ nhân bát nháo ầm ỹ sao?

Có điều nghe y nói vậy, không hiểu sao nàng lại cảm thấy y đang khen mình nói nhiều, cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt đẹp?

Người này muốn chứng tỏ bên cạnh mình nếu không có ai đó ầm ỹ, bản thân sẽ thấy buồn đầu loạn tưởng, phiền não vô cùng sao?

Trì Tú Tâm không nhịn được nhớ lại thời điểm hai người thành thân, lúc ấy

vị trượng phu này trong mắt nàng rất anh tuấn, nhưng y luôn khóa chặt
chân mày, một bộ dáng nói năng cẩn trọng, thẳng đến hơn nửa năm sau, y
mới dần dần khởi sắc, giống như bây giờ, thường hay chọc cho nàng cười.

Nói cách khác, nàng mặc dù ầm ỹ như chim sẻ, nhưng bởi vì ầm ỹ với đúng
người, nên Lạc Nguyên Dật nghĩ rằng mình đang quan tâm chiếu cố tới y?

“Ta nói mặc kệ nàng là dạng nữ nhân gì, cho dù không uyển chuyển hàm súc,
ôn nhu hiền thục, e lệ thẹn thùng, ta cũng vẫn yêu nàng.”

Tuyên
bố rất thâm tình, bất quá một lúc lâu sau, Trì Tú Tâm đột nhiên trợn
ngược đôi mày, tiếp theo vung quyền hướng trên đùi y nện xuống.

“Đáng giận! Chàng quả nhiên chê ta!” Hoa ngôn xảo ngữ nhiều như vậy, thoạt
nghe rất động lòng người, kỳ thực căn bản là cười nhạo nàng.

“Được được được, ta không giỡn nữa.” Lạc Nguyên Dật một phen đè lại bàn tay
đang vung loạn, mỉm cười cho ngựa dừng lại, sau đó ôm cổ nàng, “Đừng
đánh nữa, để ta gỡ khăn cho, chúng ta đến nơi rồi.”

“Vậy nhanh
chút, không thấy cảnh đẹp ta liền đánh chàng hai quyền.” Tuy rất muốn
đánh y vài cái tiết hận, bất quá lòng hiếu kỳ lại càng lớn hơn, Trì Tú
Tâm gật gật đầu, xem như đồng ý giao dịch này.

Lạc Nguyên Dật cười cười, nhanh chóng đem khăn gỡ xuống, để nàng nhìn xem phong cảnh tú lệ trước mắt.

Bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng khiến Trì Tú Tâm có chút khó chịu, nhưng đợi
đến lúc nàng thích ứng được, chỉ thấy cảnh tượng kinh người phía trước
làm cho nàng bỗng chốc quên mất chuyện đấu võ mồm, càng không nhịn được
thốt lên sợ hãi...

“Chao ôi! Nơi này căn bản chính là tiên cảnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận