Tướng Công Ăn Mày

Hôm nay Trì Tú Tâm muốn ra ngoài chơi đùa một chút liền rủ nha hoàn cùng đi dạo phố, không ngờ lúc đi đường nha hoàn bị kẻ gian đẩy ngã, chẳng
những thế, túi tiền của nàng cũng bị hắn ta đoạt mất.

Đương
nhiên Trì Tú Tâm không cam lòng buông tha phường trộm cắp, nàng một bên
cao giọng hô hoán, một bên oán thán chính mình không có thân thủ như
trượng phu. Nếu nàng biết võ công, thời điểm này sẽ phát huy thực tốt
công dụng.

Bất quá ông trời tựa hồ nghe thấy lời khẩn cầu của
nàng. Vừa hô lên mấy câu, một tay công tử trẻ tuổi không biết ở đâu đột
ngột xuất hiện nghênh đón tặc nhân. Sau đó, hai người quần ẩu một trận
gà bay chó chạy.

Đáng tiếc thân thủ vị công tử nọ cũng không cao
siêu gì lắm, đánh được vài cái, kẻ trộm đã buông y ra, đẩy ngã vài người qua đường rồi nhanh chân chạy thoát.

“Vị công tử này, anh không
sao chứ?” Người ta đã “gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ”, Trì Tú
Tâm tất nhiên phải tiến lên nói lời cảm tạ, huống chi đối phương bị kẻ
gian đấm cho vài cú, toàn thân quần áo dính đầy bụi đất, bộ dáng chỉ có
thể mô tả bằng hai chữ “chật vật”.

“Tôi không sao…” Công tử trẻ
tuổi ngồi sững trên đất, miệng cười cười, khom người nhặt lấy một cái
túi nhỏ, đưa cho Trì Tú Tâm, “Của cô nương phải không?”

“Đa tạ công tử.” Trì Tú Tâm vội vàng tiếp nhận, “Thật ngại quá, làm y phục của anh bẩn hết rồi.”

“Không quan trọng, đây là chuyện nên làm, chỉ tiếc không thể bắt được hắn ta
đưa cho quan phủ xử lý…” Gã công tử lơ đễnh lắc đầu, chỉ là y vừa muốn
đứng lên, lại đột nhiên cắn răng than đau một tiếng.

“Công tử, anh thực sự không sao chứ?” Trì Tú Tâm thấy y rên rỉ liền kinh ngạc hỏi.

“Ngại quá, hình như bị trật chân rồi.” Gã công tử ấn ấn đùi phải, vừa rồi y
đứng lên khiến cho chỗ đau phát tác, mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Nhìn y lấy tay áo lau mồ hôi, trên mu bàn tay thậm chí còn có điểm bầm tím,
Trì Tú Tâm không khỏi cười khổ. Nàng đoán y tám phần chính là loại công
tử nhã nhặn ham đọc sách, tuy tốt bụng nhưng không có khả năng đánh
người, cho nên mới bị người ta đánh ngược lại thành như vậy.

“Hay là công tử tới nhà ta đi, nói thế nào anh cũng là ân nhân của ta.”

Tuy nàng đáp ứng Lạc Nguyên Dật sẽ không lo nghĩ cho người khác, cũng không giúp người quá mức nữa, nhưng Lạc Nguyên Dật đã nói qua, y thích tính
cách này của nàng.

Huống chi công tử nọ vì đoạt lại túi tiền giúp nàng mà bị thương, cứ thế không giúp đỡ nàng cũng tự thấy mình không ổn.

“Nói ân nhân cũng quá khoa trương, tôi chỉ nhấc tay một chút mà thôi.” Gã
công tử khách khí lắc đầu, “Bất quá tôi muốn giúp người một phen, bây
giờ còn để cô nương phải phiền phức thế này, tôi thật sự thấy ngượng
ngùng.”

“Đừng nói như vậy, nhờ có anh kẻ gian mới không được dịp
kiêu ngạo!” Trì Tú Tâm cười nói: “Nhà của ta cách đây không xa, công tử
có thể đi được không?” Nếu không được, nàng đành phải kêu nha hoàn đi
mướn cỗ kiệu.

“Chút đau này tôi vẫn chịu được.” Gã công tử vội vã gật đầu. “Vậy trước tiên cảm tạ cô nương. Tại hạ Dư Thương Phàm, không
biết cô nương xưng hô thế nào?”

“Ta là Trì Tú Tâm.” Trì Tú Tâm
nhìn Dư Thương Phàm, thấy bộ dạng y cũng rất dễ nhìn, bất quá lại thiếu
mất vài phần ổn trọng, nhiều hơn vài phần non nớt tuổi trẻ, không được
như trượng phu nhà mình.

Những lúc thế này, nàng bất giác lại cảm thấy quả tú cầu năm đó nhất định là do nguyệt lão sai khiến mới có thể
rơi vào tay Lạc Nguyên Dật.

Tuy thành thân đã lâu, nhưng tình cảm giữa nàng và Lạc Nguyện Dật vẫn không hề suy giảm. Cứ hễ nhắc đến là
đám chị em tốt của nàng lại được một phen ghen tức không thôi.

Hơn nữa dạo gần đây Lạc Nguyên Dật còn mở lòng với nàng, hướng nàng nói ra
một ít tâm sự. Xem ra không bao lâu nữa, nàng tự tin có thể trị khỏi vết thương trong lòng y.

“Họ Trì? Có phải Lạc Thành Trì gia nổi danh buôn vải? Chẳng lẽ cô là hòn ngọc quý trong tay Trì lão gia?” Nghe nàng trả lời, Dư Thương Phàm nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Anh biết cha ta?”

“Trì lão gia năm gần đây sinh ý vô cùng phát đạt, dĩ nhiên là đối tượng hâm mộ của nhiều người.”

“Vậy sao? Ông ấy…” Một câu “Còn không phải nhờ vào Nguyên Dật” thiếu chút nữa thốt ra, may mắn nàng kịp thời nuốt ngược trở lại.

Vừa rồi thực nguy hiểm hết sức, Lạc Nguyên Dật ngại nhất là nổi danh.

“Trì lão gia làm sao?”

“Không có gì, ông ấy vận khí tốt mà thôi!” Trì Tú Tâm cười trừ cho qua chuyện.

“Vận khí tốt cũng là một loại bản sự.” Dư Thương Phàm cười nói: “Hôm nay có
cơ hội, tôi nhất định phải thỉnh giáo Trì lão gia một chút đạo kinh
thương mới được.”

“Không vấn đề gì. Cha ta thích nhất là tán gẫu, chờ anh đến nhà ta bôi thuốc, đổi bộ quần áo sạch sẽ, tẩy sạch tay
chân, ta liền đưa anh đi gặp cha, đảm bảo ông ấy lại thuyết giảng chuyện buôn bán cả ngày cho xem.”

“Vậy đa tạ Trì cô nương.”


Thương Phàm vừa đi vừa cùng Trì Tú Tâm kẻ nói người đáp, hai người cứ
như vậy cùng với nha hoàn chậm rãi trở về Trì gia đại trạch.

Sau
khi giúp Dư Thương Phàm thay đổi quần áo, tẩy sạch bụi đất trên người
rồi bôi thuốc, Trì Tú Tâm sai hạ nhân dâng trà nóng và điểm tâm lên, còn mình ở trong đại sảnh tán gẫu cùng Dư Thương Phàm.

Dù sao cũng
là người giúp nàng đoạt lại túi tiền, hơn nữa còn vì nàng mà bị thương,
Trì Tú Tâm liền thành toàn tâm nguyện của Dư Thương Phàm, gọi cha ra nói chuyện với y.

Trì lão gia một mặt hiếu khách, một mặt vì đối
phương giúp đỡ con gái mình, cho nên đặc biệt mang loại trà thượng đẳng
ra chiêu đãi khách.

Bất quá vì nóng ruột thay con gái, lúc nghe
kể về quá trình gặp mặt, Trì lão gia không nhịn được oán giận quát lên:
“Con cái! Đã nói ra ngoài phải mang gia đinh theo, cùng nha hoàn đi
đường kiểu đấy đương nhiên thành thịt béo trong mắt kẻ gian rồi.” Trì
lão gia lắc đầu, con gái ông quả thực là vô phương cứu chữa, đã làm vợ
người khác mà vẫn không bỏ được cái tính xốc nổi này.

“Làm ơn đi cha, chuyện lần này thực sự ngoài ý muốn! Nói như cha, chẳng lẽ cứ hễ
bước ra đường là sẽ gặp người xấu?” Trì Tú Tâm nhếch môi phản bác.

“Đây…” Trì lão gia cứng miệng, thở dài nói, “Nói vậy cũng không sai, trị an
trong Lạc Thành trước nay đều rất tốt nên bọn trộm cắp cũng không dám
làm bừa…”

“Đúng vậy, hôm nay chẳng qua xuất môn quên xem ngày mà
thôi.” Trì Tú Tâm gật đầu, quay sang Dư Thương Phàm nói: “Cha ta không
nói sai, Lạc Thành là nơi rất yên bình, anh không nên vì chuyện nhỏ này
mà có ấn tượng xấu.”

“Phải đấy, nơi này có nhiều mỹ thực, thương
nghiệp lại vô cùng phát triển, kỳ thực là một địa phương tốt. Cậu đến
đây thưởng ngoạn là đúng lắm.” Trì lão gia cười nói.

“A… Hai người dường như đã sớm biết tôi không phải người địa phương?” Dư Thương Phàm kinh ngạc nói.

“Bởi vì chúng ta là gia trang buôn vải, đại đa số vải vóc chúng ta đều đã
xem qua, cho nên nhìn thấy quần áo anh dùng là vải mây thì đại khái đoán ra.” Trì Tú Tâm đắc ý đáp.

“Loại vải mây này phổ biến ở phương
bắc, người phương nam không thường dùng, cho nên chúng ta mới cảm thấy
cậu là người bên ngoài.” Trì lão gia giải thích một chút rồi quay lại
chính đề: “Đây, uống ly trà cho ấm dạ, ngàn vạn lần không nên nghĩ xấu
cho Lạc Thành!”

“Không dám! Hai vị đa tâm. Tôi nào có suy nghĩ
đó.” Dư Thương Phàm khách khí hớp qua mấy ngụm trà, khuôn mặt lộ ra vẻ
ôn hòa nói, “Hai người chớ lo tôi có ấn tượng xấu hay không. Đâu phải
chỉ Lạc Thành mới có những kẻ trộm vặt. Huống chi hai vị hiếu khách như
vậy, tôi vui sướng còn không kịp, làm sao có tâm tình nhớ tới chút
chuyện kia chứ?”

“Ha ha ha! Vậy là tốt rồi, thật sự là quá tốt.” Trì lão gia cười to mấy tiếng, lại tiếp tục rót trà cho Dư Thương Phàm.

“Đúng rồi cha, Dư công tử mặc dù không phải người Lạc Thành nhưng vẫn biết tới cha!” Trì Tú Tâm ở bên cạnh nói.

“Biết ta?” Trì lão gia cười nói: “Dư công tử chẳng lẽ là người trong ngành, đến đây để buôn bán?”

Hơn một năm nay, quả thực Trì lão gia thường ra ngoài bôn ba nhằm mở rộng
sản nghiệp gia đình, thanh danh nhờ đó cũng vang dội không ít. Bất quá
biết đến danh hào của ông, hẳn chỉ có người làm ăn.

“Không, tôi không phải đến bàn chuyện làm ăn.”

“Vậy đến xem Lạc Thành tam tuyệt sao?” Trì Tú Tâm cười hỏi: “Rừng đào ở đây rất đẹp phải không?”

Ngày trước Lạc Nguyên Dật có nhắc đến những người mộ danh ngoại thành tam
tuyệt, cho nên nàng không nhịn được suy đoán ở phương diện này.

“Rừng đào? Con hồ đồ rồi sao? Lạc Thành tam tuyệt là dệt thêu, linh dược, cô
nương, làm gì có rừng đào chứ? Miếu nguyệt lão thành nam cũng chỉ có vài gốc đào thôi.” Trì lão gia không biết ẩn tình trong đó, chỉ đơn thuần
nghĩ con gái nhớ lầm.

“Con không nói rừng đào ở miếu nguyệt lão.” Trì Tú Tâm có chút đắc ý nói: “Lạc Thành tam tuyệt trong mắt người
ngoài có điểm bất đồng với chúng ta.”

Kế tiếp nàng đem lời Lạc Nguyên Dật nói sơ qua một lần.

“Thật sao? Cả đời ta sống ở Lạc thành cư nhiên không biết tới cảnh đẹp như
thế!” Trì lão gia nổi lên hứng thú, liên tiếp gật đầu, “Nhân dịp hoa đào nở, ta phải tranh thủ thời gian ghé qua nhìn một chút mới được.”

“Dư công tử, nếu anh cũng đến thưởng cảnh, vậy có muốn tìm nơi nhiệt náo
không? Cha con ta sẵn sàng chỉ dẫn.” Trì Tú Tâm cười nói.

“Kỳ thực, tôi không phải đến đây thưởng cảnh.” Dư Thương Phàm lắc đầu, khéo léo từ chối nhiệt tình của hai người.

Trì Tú Tâm chớp chớp hai mắt, “Vậy anh tới Lạc Thành vì việc riêng?”

Không phải kinh thương hay thưởng cảnh, còn lại chỉ có thể là việc riêng.

“Ừm, tôi tới tìm người thân.” Dư Thương Phàm cười khổ đáp: “Tôi có người
huynh trưởng đã rời nhà nhiều năm. Cha tôi phái rất nhiều người đi tìm
anh ấy nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín.”

“Tìm người thân sao? Vất vả cho cậu rồi!” Đáp án ngoài dự kiến khiến Trì lão gia cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Tôi cũng được cha phái đi tìm người, bất quá đã tìm hết tòa thành này đến
tòa thành khác vẫn không tìm thấy, mãi hôm qua mới đến được đây.”

“Anh từ nơi khác đến, muốn ở Lạc Thành tìm người chắc cũng không thuận lợi?” Trì Tú Tâm nghe vậy không khỏi chạnh lòng, nhịn không được nói với cha: “Cha, nhà chúng ta quen biết nhiều người, có thể giúp Dư công tử
không?”

Trì gia dù sao cũng theo nghiệp buôn bán, quan hệ rộng rãi dĩ nhiên không phải bàn.

Hơn nữa nàng có thể hiểu tâm tình sốt ruột tìm người thân này, bởi vì nàng cũng từng muốn cứu mẹ trở về mà khổ học y thuật.

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Dư công tử nếu không ngại, vậy đem
tỉ mỉ chi tiết nói ta hay, để chúng ta đi hỏi thăm thử xem. Tốt hơn hết
thời gian này cậu cũng nên ở lại đây. Nếu có tin tức gì mới, chúng ta
cũng thuận tiện thông tri.” Trì lão gia tự tin vỗ ngực nói.

“Điều này sao có thể?” Dư Thương Phàm ngượng ngùng nói: “Tôi bất quá là người xa lạ từ nơi khác đến, hai người giúp tôi như vậy, thật sự khiến tôi
thấy khó nghĩ...”

“Anh không phải người bên ngoài, cũng không
phải người xa lạ, anh là ân nhân giúp ta đoạt lại túi tiền.” Trì Tú Tâm
mỉm cười, không để y do dự thêm nữa.

“Đúng vậy! Người tốt đều là
người nhà của ta!” Trì lão gia gật đầu cười nói, “Cậu giúp con gái ta,
ta giúp cậu là chuyện dĩ nhiên. Ta còn cao hứng vì có cơ hội được báo
đáp ân nhân đây.”

“Nói ân tình thật không đáng, tôi chỉ thuận
tiện giúp người mà thôi.” Dư Thương Phàm khách khí chắp tay, cung kính
nói: “Bất quá, nếu hai vị đã có lòng, chuyện tìm người phải làm phiền
đến hai vị rồi.”

“Không sao, không sao! Mô tả một chút tướng mạo
huynh trưởng anh đi!” Trước mắt có cơ hội báo đáp Dư Thương Phàm, Trì Tú Tâm không khỏi thấy cao hứng.

“Huynh trưởng tôi...”


Thương Phàm đang muốn ngẩng đầu lên, đột nhiên bên ngoài truyền đến
tiếng thăm hỏi, nhất thời cắt ngang buổi nói chuyện vui vẻ hòa thuận.

“Tú Tâm đang bận sao? Có muốn đi...”

Lạc Nguyên Dật vừa tiến vào phòng, vốn định hỏi Trì Tú Tâm sắp tới có thời
gian cưỡi ngựa hay không, cước bộ bỗng ngưng lại ngay lúc y nhìn thoáng
qua bóng lưng người xa lạ.

Có khách?

Lạc Nguyên Dật toan chào hỏi một tiếng rồi rời đi, nhưng Dư Thương Phàm nhanh hơn một bước quay đầu lại nhìn y.

Trong tích tắc bốn mắt giao nhau, Dư Thương Phàm cùng Lạc Nguyên Dật đều lộ
ra biểu tình kinh ngạc tột độ, không những thế Dư Thương Phàm còn thốt
lên một từ khiến Trì lão gia và con gái phải giật mình sửng sốt.

“Đại ca!”

Người kia gần như phản ứng ngay lập tức.

Nguyên bản trên mặt còn mang ý cười, Lạc Nguyên Dật thấy Dư Thương Phàm kêu
lên một tiếng, cũng không cần để ý thêm nữa, liền xoay lưng rời khỏi đại sảnh.

“Đại ca! Đại ca...” Dư Thương Phàm kích động muốn đuổi
theo Lạc Nguyên Dật, nhưng bởi chân bị thương nên y chỉ có thể miễn
cưỡng tựa vào bàn mà đứng, không cách nào đuổi theo người kia được.

“Đại ca! Có phải anh không? Đại ca... Ta hẳn không nhận sai người đâu… Đừng đi mà đại ca!”

Dư Thương Phàm lời lẽ chân thành, bất quá Lạc Nguyên Dật vẫn dứt khoát xoay người bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui