Tướng Công Ăn Mày

“A, nếu là vậy, chàng cứ ngủ một giấc thật ngon rồi quên hết những chuyện
không thoải mái đi!” Trì Tú Tâm tựa vào vai y, cười nói: “Đều tại ta
thiếu cảnh giác mới khiến chàng phải phiền não như vậy, bất quá sau này
ta sẽ chú ý cẩn thận, không để chàng vướng vào rắc rối nữa.”

“Nói như nàng thì còn gì là thê tử vừa nhiệt tình vừa biết săn sóc của ta.”
Lạc Nguyên Dật nhịn không được bật ra tiếng cười khẽ.

Y vuốt ve đôi má non mềm, cười điềm đạm nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng, nàng nhớ kỹ lời này là được.”

“Ừ, ta nhớ kỹ.” Trì Tú Tâm vỗ lưng Lạc Nguyên Dật giống như dỗ đứa nhỏ,
cười nói: “Đêm nay cứ yên tâm ngủ ngon, đừng đi đâu lung tung. Sáng mai
ta sẽ đến tây phòng tìm chàng.”

“Được.” Hôn lên má nàng hai ngụm, bấy giờ Lạc Nguyên Dật mới cất bước rời đi.

Lạc Nguyên Dật đi rồi, Trì Tú Tâm xét thấy sắc trời không còn sớm, vì thế
nàng sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, vừa để chính mình được thoải
mái, cũng đồng thời quên đi những chuyện không vui, bao gồm Dư Thương
Phàm lỳ lợm bám người kia. Bất quá, nàng mới từ trong nước đi ra, thay
quần áo xong, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người loáng thoáng phía sau
bức bình phong.

“Ai đó?” Là nàng đa tâm hoặc trong phòng thật sự không chỉ có một người.

Đối phương thong thả bước ra khỏi bình phong, Trì Tú Tâm chuyên chú nhìn
theo, liền nhận ra kẻ đến không ngờ chính là Dư Thương Phàm.

“Là anh! Anh làm sao có thể...”

Trì Tú Tâm hít ngụm khí lạnh, đang muốn kêu to, Dư Thương Phàm lại trước
nàng một bước lao tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt
đạo của nàng.

Trì Tú Tâm cứ như vậy bị y chế trụ. Nàng không thể
lên tiếng, cũng không thể động đậy, chỉ có thể trợn mắt nhìn y lén đẩy
cửa quan sát động tĩnh bên ngoài, xem xem có ai nghe thấy tiếng kêu của
nàng không.

Sau khi nhìn lướt qua một vòng, Dư Thương Phàm lại trở về cạnh bên Trì Tú Tâm, một phen đánh giá nàng, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

“Hừ, các ngươi suy tính cũng khéo lắm, nhưng không có chuyện ta đây nhận sai người. Lạc Nguyên Dật kia chắc chắn là đại ca ta.” Dư Thương Phàm lộ ra biểu tình hoàn toàn bất đồng so với trước đó, ánh mắt mang theo vẻ hung tàn, nhìn chằm chằm Trì Tú Tâm, tiếp tục nói: “Biết thế cha con các
ngươi còn cố tình không giúp đỡ ta. Xem ra nói không thông, ta đây phải
dùng cách của mình khiến cho hắn thừa nhận mới được.”

Trì Tú Tâm
kinh hoảng trong lòng, nàng không ngờ gã thư sinh nhã nhặn Dư Thương
Phàm lại biết công phu điểm huyệt vốn chỉ xuất hiện trong lời đám thuyết thư.

Càng khiến nàng buồn bực hơn, Dư Thương Phàm lúc trước rõ
ràng bị trật chân, thế nào bây giờ lại có thể bước đi thoăn thoắt như
không được?

Dư Thương Phàm nhìn theo tầm mắt nàng, mỉm cười có
chút đắc ý: “Ngươi cảm thấy kỳ quái, chân ta rõ ràng bị thương, sao có
thể hành động tự nhiên phải vậy không?”

Bằng không y nghĩ nàng còn kỳ quái chuyện gì?

Trì Tú Tâm có chút tức tối liếc nhìn Dư Thương Phàm, lúc này nàng bỗng thấy hối hận vì sao mình không theo Lạc Nguyên Dật đến tây phòng. Nếu y muốn yên tĩnh một mình, nàng cũng không ngại ngủ ở căn phòng trống cách
vách.

Biết đâu đấy, Lạc Nguyên Dật sẽ phát hiện Dư Thương Phàm tiến vào trong nhà, sau đó kịp thời đến cứu nàng.

“Ngươi trừng mắt nhìn ta cũng vô dụng.” Dư Thương Phàm cười lạnh nói: “Kỳ thực chút thương tích này chẳng đáng là gì, không ảnh hưởng đến hành động
của ta được. Chỉ cần ta điều công vận khí, lưu chuyển kinh mạch một
chút, tức khắc sẽ không còn trở ngại. Huống hồ ta cố tình làm mình bị
thương, dĩ nhiên phải khống chế tốt thương tích, bất kỳ lúc nào cũng có
thể khôi phục nguyên trạng.”

Trì Tú Tâm nghe y nói vậy, phảng phất như có lôi đình đánh xuống bên tai.

Kẻ này thật đáng giận. Thì ra y muốn lợi dụng nàng.

“Nhìn ánh mắt ngươi hẳn là đoán ra rồi? Không sai, tất thảy sự kiện đều do ta một tay an bài!” Dư Thương Phàm cười giả tạo nói: “Để có thể thuận lý
thành chương tiến vào Trì gia, xác minh xem đại ca có thật sự ở đây hay
không, ta đã dựng lên màn kịch móc túi, không nghĩ tới ngươi chẳng chút
cảnh giác, dễ dàng mắc lừa ta như vậy!”

Gã thối tha này dám giẫm đạp lên lòng tốt của người khác.

Trì Tú Tâm rốt cục hiểu được nguyên do vì sao Lạc Nguyên Dật lại khinh thường Dư Thương Phàm.

Gã ta quả thực rất biết cách gạt người.

Dư Thương Phàm ngồi xuống thảnh thơi rót ly trà, Trì Tú Tâm nhìn y khóc không ra lệ, bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi.

Vẫn may Dư Thương Phàm thấy không có người đến quấy rầy y, cho nên thái độ cũng tương đối thoải mái.

“Ta vốn định lén vào đại trạch, thử nhìn xem đại ca có phải ở trong này hay không, nhưng Trì gia nhân khẩu đông đúc, rất khó tìm người. Vì vậy, ta
đổi ý chuyển sang dùng thân phận khách nhân, bởi vì khách nhân nhất định có thể gặp mặt chủ nhân hoặc quản gia của Trì gia, tỷ như cha ngươi,
hoặc là con rể…”

Khóe miệng cong lên, Dư Thương Phàm vòng ra phía trước Trì Tú Tâm, thấy khuôn mặt nàng tỏ vẻ không cam lòng, lại không
nhịn được bật ra tiếng cười lạnh.

“Sự tình còn thuận lợi hơn so
với tưởng tượng, cho nên thật ngại quá, đại tẩu, đại ca hắn không muốn
nhận ta, ta sẽ không để hắn trốn tránh cả đời, nhất định phải khiến hắn
tiến ra trước mặt ta. Nữ nhân ngươi đã câu được tim hắn, vậy ngoan ngoãn để cho ta lợi dụng một chút đi!”

Gặp quỷ mới để y lợi dụng, nàng thầm oán trong lòng.

Bức bối khổ sở, nàng không nghĩ được biện pháp nào ngoài cầu thần khấn phật, mong sao Lạc Nguyên Dật nghe thấy lời nàng.

Lạc Nguyên Dật ơi Lạc Nguyên Dật, y đã nói sẽ bảo vệ nàng, thời khắc này sao còn không xuất hiện?

Trì Tú Tâm sống chết cầu khẩn, hy vọng Lạc Nguyên Dật có thể giống như đại
hiệp khách trong lời đám thuyết thư, đột nhiên phá cửa sổ xông vào, cứu
nàng một mạng, sau đó tặng cho tên khốn lừa đảo Dư Thương Phàm này một
cước rơi tùm xuống hồ nước, thế nhưng…

“Ngủ đi, đại tẩu.”

Tiếng cười vang vọng bên tai, cảm giác toàn thân bỗng nhẹ bẫng, Trì Tú Tâm liền như vậy ngủ thiếp đi, không còn biết gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui