Tướng Công Bám Người

An Nguyệt Quân ôm Diệp Khê Thiến mà không ngừng phát run, đầu choáng váng càng ngày càng
nghiêm trọng. Hắn lắc đầu, cố làm mình tỉnh táo. Nhưng rồi trước mắt
càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng nhạt nhoà, cuối cùng ngã “rầm” một
tiếng, mất đi ý thức.

Thật lâu sau…

Chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt Diệp Khê Thiến là cái bàn cũ nát cùng băng ghế cũ, sau bàn là một cái
giá, trên giá toàn là dược liệu được sắp xếp rất tỉ mỉ. Diệp Khê Thiến
chợt nghĩ tới mục đích lúc đầu của mình, ý thức được mình đang ở chỗ của thần y núi Ngọc Kỳ. Nhưng chẳng phải thần y giàu có lắm ư, chỗ này sao
trông lại nghèo nàn thế này?

Mới ngẩng đầu lên, Diệp Khê Thiến lại
thêm một phen hết hồn. Một bộ da người được treo trên tường làm tiêu
bản, nhiều chỗ còn lưu vết máu, dưới ánh mặt trời ban ngày càng toả ra
hàn khí âm u quỷ dị. Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn cái thứ treo
trên tường ấy, đầu óc trống rỗng, cũng không tự chủ mà nuốt nuốt nước
miếng, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, thân mình bất giác liên tục lùi về phía
sau khiến giường gỗ khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt.

“Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn.” Giọng nói lạnh như băng vang lên.

Diệp Khê Thiến ngoảnh về nơi phát ra tiếng nói, lập tức ngây ngẩn cả người.
Đây là người ư?! Không nói đến bề ngoài tuấn mỹ xinh đẹp không chê vào
đâu được, thần khí xuất trần như thiên tiên, vẻ mặt cô lãnh cao ngạo,
đáng kinh ngạc nhất là mái tóc màu trắng của y. Ánh mặt trời chiếu rọi
xuống, mái tóc y lấp lánh ánh bạch kim trông y hệt như thần tiên thật sự vậy.

Diệp Khê Thiến mê muội ngắm y, không nghĩ tới ở nơi núi rừng
hoang vu thế này lại gặp được anh chàng đẹp trai này. Nhưng nói đi cũng
phải nói lại, dù có đẹp trai thế nào đi chăng nữa, cũng không có đẹp
trai bằng phu quân của nàng đâu.

“Ngươi dám nhìn nữa, ta móc mắt ngươi!” Lại là giọng nói lạnh như băng vang lên, lần nữa còn xen thêm chút chán ghét.

“A?” Diệp Khê Thiến tỉnh lại, thấp giọng lầm bầm: “Mắng cái gì chứ? Nhìn anh một chút thì anh mất miếng thịt nào ư? Được bổn cô nương đây ngắm một
cái đã là diễm phúc rồi.”

Nam tử tóc trắng nhíu mày nhưng không phản bác gì, tuy nhiên đáy mắt âm thầm mỉm cười.

“Phu quân tôi đâu?” Diệp Khê Thiến vội vàng hỏi.

“Ngươi là nương tử của hắn?”

“À, xem như thế đi.” Diệp Khê Thiến cứng họng không đáp rõ được. Nói cả hai đã thành thân thì tuyệt đối chưa có, nhưng không phải hắn cứ liền tù tì gọi nàng nương tử, nương tử, nương tử hay sao? Nhưng ngay sau đó nàng
lại vội hỏi: “Phu quân tôi bị làm sao vậy? Còn nữa, tôi thế nào lại ở
đây? Là anh ấy mang đến hả?” Trong lời nói hiển nhiên rất là gấp gáp.

“À…” Nam tử tóc trắng cười lạnh một phen, mang theo chút toan tính đáp:
“Ngươi bị rắn độc cắn phải, hắn vì cứu ngươi nên đem máu độc từng chút
từng chút hút ra, kết quả cũng làm mình trúng độc.”

Diệp Khê Thiến
nghe mà nước mắt tuôn rơi, từng giọt thấm ướt đôi gò má. Nàng cắn chặt
môi dưới, tâm không biết vì sao vô cùng đau đớn. An Nguyệt Quân! Hắn sao có thể ngốc như vậy? Ngốc làm nàng muốn khóc, ngốc làm nàng đau lòng,
ngốc làm nàng không biết nên giận hắn hay thương hắn đây. Nàng không
đáng giá để hắn đối xử tốt như vậy. Nàng không muốn hắn chết! Nếu như
cái mạng này của nàng là dùng của hắn để đổi lấy, thế thì nàng không đời nào cần!

Không để ý đến vết thương ở chân, Diệp Khê Thiến lập tức
lao đến trước mặt nam tử tóc trắng bắt lấy cánh tay y, kích động hỏi
dồn: “Anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Anh ấy vẫn khoẻ chứ?”

“Không chết được. Vì một nữ nhân mà cả mạng mình cũng không cần, kẻ như vậy
quá ngu xuẩn! Ta, Tề Thiên Phóng, khinh thường hắn!” Tề Thiên Phóng mặt
không thay đổi nói ra lời miệt thị khiến người ta chán ghét.

“Bốp!”
Diệp Khê Thiến không chần chờ cho y một cái tát. Trên khuôn mặt tuấn mỹ
của Tề Thiên Phóng lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ chót. Diệp Khê
Thiến giận run nhìn Tề Thiên Phóng chằm chằm, gào: “Không cho phép anh
nói anh ấy như vậy!”

“Ngươi dám đánh ta?!” Tề Thiên Phóng lửa giận
ngút trời trừng Diệp Khê Thiến, y nắm chặt lấy tay nàng, chán ghét tuyên bố: “Ngươi có tư cách gì đánh ta? Tính mạng của ngươi và của hắn, còn
của một người khác nữa đều ở trong ta, ngươi có tư cách gì?!”

Diệp
Khê Thiến không một tia sợ hãi nhìn thẳng đáp lại Tề Thiên Phóng, trần
đầy kiên định mà cũng bừng bừng lửa giận, lớn tiếng quát: “Mạng của tôi
anh thích lấy thì lấy, chẳng sao hết, nhưng anh không được phép nói anh
ấy như vậy!”

“Ngươi không sợ?” Tề Thiên Phóng kinh ngạc.

“Sợ? Làm
sao lại không sợ! Ai chẳng sợ chết!” Diệp Khê Thiến muốn thoát khỏi gọng kìm của Tề Thiên Phóng nhưng không được, đành khinh thường mà cãi nhau
với y: “Nhưng mà so với mạng của tôi, anh ấy quan trọng hơn nhiều!”

Tề Thiên Phóng lực nắm tay Diệp Khê Thiến tăng thêm mấy phần, tự thì thào
lẩm bẩm: “Không phải, không phải vậy! Nữ nhân đều là hạ tiện!”

Bất
thình lình, Tề Thiên Phóng nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay đang muốn tát y
thêm cái nữa, mắt khinh thường liếc Diệp Khê Thiến: “Ngươi cho là ta sẽ
chịu để ngươi đánh lần thứ hai sao?”

“Mau nói cho tôi biết anh ấy ở
đâu!” Diệp Khê Thiến chán ghét nhìn Tề Thiên Phóng. Người con trai xinh
đẹp như vậy mà bản tính thật xấu xa. Não nàng đột nhiên nghĩ đến một ý
tưởng liền nói: “Anh mà không nói, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết cho mà xem!”

“Bản thân ta cũng muốn thử một chút cái ‘sống không
bằng chết’ của ngươi là cái gì đấy.” Tề Thiên Phóng vừa lạnh lẽo vừa
cuồng nộ nói, tuy nhiên tâm đã bị nàng quấy nhiễu đến đục ngầu. Y biết
nữ nhân là cái dạng gì. Tất cả đều làm người khác chán ghét, hèn hạ,
tham tiền, ham sống sợ chết, giống như con tiện nhân kia vậy! Nhưng…
nàng sao lại khác biệt thế này?

Diệp Khê Thiến chau mày, phút chốc
đột ngột dùng sức lên đầu gối nhắm thẳng ‘chỗ nguy hiểm’ của Tề Thiên
Phóng nhưng lại nhanh lẹ bị y né được. Diệp Khê Thiến chán nản liếc y.
Tên đáng ghét!

“Ha ha ha, đây chính là ‘sống không bằng chết’ mà
ngươi nói đó sao? Quả thực là ‘sống không bằng chết’ nhỉ?” Tề Thiên
Phóng giễu cợt nhìn nàng, châm chọc cười một tiếng.

“Anh…” Diệp Khê Thiến không ngừng giẫy giụa.

“Buông nàng ra.” Âm thanh lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa vang lên khiến hai người đang giằng co phải ngừng lại.

Diệp Khê Thiến ngoảnh đầu, thấy An Nguyệt Quân sắc mặt tái nhợt suy yếu dựa
vào cạnh cửa, vội vàng dùng sức thoát khỏi trói buộc của Tề Thiên Phóng
chạy lại bên hắn, sốt sắng hỏi: “An Nguyệt Quân, An Nguyệt Quân, anh có
chỗ nào không thoải mái không? Có chỗ nào đau không? Có chỗ nào…”

Chưa nói dứt nàng đã bị hắn ôm chặt vào trong lồng ngực, giọng hắn ở bên lỗ
tai nàng suy yếu nhưng kiên định: “Có nàng ở đây, ta chỗ nào cũng không
đau…”

Lời nói thâm tình của hắn làm lòng người rúng động, thanh âm
suy yếu cũng khiến nàng đau lòng, được hắn quen thuộc ôm vào trong ngực, nhận ánh mắt yêu thương nuông chiều của hắn, tất cả đều làm Diệp Khê
Thiến không chịu nổi mà rơi lệ. Nàng vừa khóc vừa mắng: “Anh là thằng
ngốc, thằng ngốc, thằng ngốc, thật sự là một thằng ngốc…”

“Nương tử,
vì nàng, ta cam chịu làm một tên ngốc.” An Nguyệt dịu dàng nói, đáy mắt
là một tình yêu say đắm khiến lòng nàng mê mải chìm vào: “Nương tử, ta…”

Không may, lời còn chưa hết, người đã ngất đi.

“An Nguyệt Quân! Phu quân! Phu quân! Phu quân à! Tỉnh lại, tỉnh lại đi…”
Diệp Khê Thiến hoảng hốt kêu hắn, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, nước mắt
càng chảy mau hơn.

“Hắn chẳng qua là té xỉu thôi, ngươi không cần lo
lắng như vậy.” Trông nàng chạy về phía vòng tay của người nam nhân khác, đột nhiên Tề Thiên Phóng lại có chút mất mát. Lại nhìn nàng vì nam nhân vô dụng đó mà thương tâm, tâm có chút không thoải mái, chỉ đành không
thuận mà mở miệng.

“Anh nhất định phải cứu anh ấy! Van cầu anh!” Diệp Khê Thiến quay đầu kích động nhìn Tề Thiên Phóng, cứ như là trông thấy
chúa cứu thế không bằng.

“Yên tâm, hắn không chết đâu. Độc của hắn ta đã giải rồi.” Tề Thiên Phóng lạnh lùng đáp, lời nói không thể che hết
được vị chua. Y bây giờ là thế nào đây? Y đã thề sẽ không bao giờ động
tâm nữa. Y đã thề rồi! Đã thề không bao giờ động tình nữa… không bao
giờ… yêu nữa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui