Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta FULL


Nhược thụ là không có địa vị
Sương mù bốc hơi xông vào mắt có chút mê ly, giọt nước trong suốt gần như chuyển động trên tấm lưng trần xícɦ ɭõa của Vệ Linh Tê, cho người ta một loại xúc động bạch ngọc không tỳ vết, muốn ôm thật chặc vào lòng.
Cổ họng vừa mới thông thuận tựa hồ lại có chút khô khốc, đáy lòng sợ hãi để cho Tịch Phi Nghiêu trong nháy mắt thất thần, cõi lòng say mê, chẳng qua an tĩnh đứng tại chỗ nghe Vệ Linh Tê ngân nga một điệu nhạc không biết tên.
Giai điệu đó không thể nói là dễ nghe, thậm chí còn có chút khó lọt tai, nhưng chẳng hiểu tại sao, lại khiến Tịch Phi Nghiêu cảm thấy rất ấm áp, từ đáy lòng ấm áp đến toàn thân.

Có lẽ là do nhiệt khí, cũng có lẽ chỉ vì một người, một người phụ nữ vừa không thông minh, hơn nữa lại vừa ngốc nghếch.
Vệ Linh Tê bởi vì nương tử về nhà, đợi một hồi phải cùng nương tử ăn cơm nên cảm thấy rất vui, rất hưng phấn, đang tắm cũng suиɠ sướиɠ đứng lên, ngân nga hát bừa, tranh thủ đem cơ thể tắm rửa thơm tho, không để cho nương tử chê bai.
Ngay lúc bạn học Vệ cố gắng kỳ cọ, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một trận nóng bỏng, không liên quan đến nước nóng, là loại cảm giác bị nhìn chăm chú, thật giống như đang bị theo dõi, cảm giác ban đầu cảm thấy chính là sói, về phần tại sao, Vệ Linh Tê cũng không biết, đại khái là vì khi còn bé nương thân thường kể cho nàng câu chuyện, đại hôi lang bổ nhào vào chú cừu non, sau đó ăn sạch sẽ.
“A, nương tử, nàng sao lại trở lại?!”
Vệ Linh Tê quay đầu, liền thấy Tịch Phi Nghiêu có chút đờ đẫn đứng sau lưng nàng cách đó không xa đến gần phía ngoài bình phong.
Theo bản năng trầm người xuống nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, vừa xấu hổ vừa sợ sệt nhìn nàng.
Đây không giống với đề phòng, đã có chút giống với dục cự còn nghênh.
Rõ ràng nên làm cũng đã làm, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt nương tử đại nhân như vậy, trong lòng nàng như có con thỏ nhỏ nhảy loạn xạ vậy, chỉ muốn đào hố chôn mình.
Đại khái bị thanh âm của Vệ Linh Tê làm cho thức tỉnh, Tịch đại chủ tịch ho nhẹ một tiếng, cười như không cười nhìn chăm chú cử động của nàng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.
“Tướng công, hai ta đã thành thân.”
“Nga, ta biết.”
Tiếp tục co rúc người lại, có xu hướng lặn luôn xuống dưới.
Tịch Phi nghiêu nghe thấy, không những không lui về sau ngược lại giống như không có chuyện gì nhích tới gần thùng nước, hai tay chống đỡ trên thành thùng, ‘ôn nhu’ cười nói.
“Tướng công, còn nhớ nương tử đã nói với muội không?”
Đưa tay lấy ra tóc đang dính trên mặt Vệ Linh Tê, sau đó đem ngón trỏ dính giọt nước đặt trên môi liếm liếm, bộ dạng kia cực kỳ cuốn hút, ngàn vạn lần mị thái.
Ngô, nương tử thật, thật xinh đẹp!
Vệ Linh Tê ngơ ngác nhìn cử động của Tịch Phi Nghiêu cho đến khi sau đầu bị vỗ một cái mới có phản ứng, ôm đầu, ủy khuất nhìn Tịch Phi Nghiêu.
“Nương tử, nàng nói nhiều quá, ta không biết là câu nào.”
Len lén nhìn sắc mặt Tịch Phi Nghiêu, chỉ sợ nàng ấy mất hứng, thì mình gặp họa.
“Ý tướng công là, nương tử ta quá lê thê dài dòng, đúng không?”
Tay không nhanh không chậm sờ mang tai Vệ Linh Tê, tựa hồ chỉ cần muội ấy nói sai, thì sẽ kéo lên.
“Không có, tuyệt đối không có!”
Vệ Linh Tê giật mình, ngay cả ngực cũng không bảo vệ, bận bịu huơ tay.
“Chỉ là lời của nương tử ta nhớ, mà không biết là câu nào thôi.

Nương tử, nàng có thể hay không nhắc nhở?” Nhát gan nhìn Tịch Phi Nhiêu.
“Nương tử, nàng đừng tức giận, ta không quên đâu, ta chỉ là không biết câu nào thôi.”
Nắm lấy tay áo Tịch Phi Nghiêu lôi trên thành thùng tắm, vội vàng giải thích.
Trong lòng Tịch đại chủ tịch khi dễ bản thân bất lương, nhưng nhìn thấy tướng công đáng yêu như vậy lại không nhịn được tiếp tục trêu đùa cùng khi dễ, giống như ác tính một vòng tuần hoàn, không dừng được.
“Quy tắc tướng công, đọc lại cho ta nghe một chút.”
Tịch Phi Nghiêu trêu chọc gò má ướt đẫm nóng lên như sốt của Vệ Linh Tê, lơ đãng nói.
“Bạc của tướng công là của nương tử, thân thể tướng công là của nương tử, tất cả của tướng công đều là của nương tử.

Nương tử đi dạo phố, phải chờ đợi; sinh nhật nương tử, phải nhớ; nương tử tiêu tiền, phải chịu; nương tử tức giận, phải nhẫn nhịn.

Nương tử nói phải chính là phải, không phải cũng là phải; nương tử nói sai chính là sai, không sai cũng là sai.

Trời đất bao la, nương tử lớn nhất.

Lời của ai cũng không thể nghe, lời của nương tử nhất định phải nghe!”
Vệ Linh Tê một hơi nói xong, ngay cả dừng lại cũng không có.
“Rất tốt, nhưng mà đã sót điểm quan trọng nhất.

Lúc nương tử muốn tướng công, tướng công phải làm sao?”
Chủ tịch đại nhân, ngươi quá không biết thẹn rồi? Lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được?! Ngươi để Tiểu Vệ người ta làm sao chịu nổi?!
“Phải, phải ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó mặc cho nương tử cởi sạch hết.”
Mặt Vệ Linh Tê trên cơ bản không sai biệt lắm đã giống mặt quan công, nếu như là trong hoạt hình, ngươi thậm chí sẽ thấy đỉnh đầu nàng ấy đang bốc hơi nóng.
“Nhưng mà, nương tử, người ta bây giờ đang tắm ——”
Không phải bây giờ nương tử muốn chứ?
“Tắm? Rất tốt a, có vấn đề gì?”
Tịch Phi Nghiêu làm bộ nghe không hiểu, không hiểu hỏi.
Vốn là không có vấn đề gì, lời của ngươi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa đó, có được hay không?
“Không, không có.” Vệ Linh Tê cũng sắp khóc.
“Nương tử —— nàng có thể hay không ra ngoài trước ——”
Thanh âm mềm nhũn mang theo vô hạn ủy khuất, tựa hồ đang tố cáo sự ‘tàn nhẫn’ của Tịch Phi Nghiêu.
“Tướng công, muội mới vừa rồi còn nói, cái gì cũng đều sẽ nghe theo nương tử.” Chọt gò má bụ bẫm của Vệ Linh Tê, nàng tiếp tục nói.
“Cho nên, bây giờ, tướng công liền ngoan ngoãn ngồi yên, nương tử ta thì sao, giúp cho tướng công tắm, được không nè?”
“…được.”
Mặc dù vạn phần không muốn, nhưng lời nương tử so với lớn vô cùng, vẫn là phải nghe.
Đây chính là hài tử bị hà hiếp, áp đến không biết phản kháng nữa.
Thân thể cứng ngắc cực độ mất tự nhiên, mặc cho tay Tịch Phi Nghiêu bơi trên người nàng, mặc dù cách một lớp khăn vải, nhưng mà, đáy lòng vẫn không nhịn được dâng lên một cổ khát vọng.
Cũng không biết do thủ pháp Tịch Phi Nghiêu cao minh, hay là nguyên nhân gì khác, Vệ Linh Tê không kìm nén được ngâm ra tiếng, tiếng khẽ rên khiến nàng thẹn thùng không còn mặt mũi, hai tay bện vào nhau dưới nước, đầu rũ thấp, liền không dám nhìn Tịch Phi Nghiêu.
“Tướng công, thoải mái không?”
Tịch đại chủ tịch rất hưởng thụ quá trình trêu đùa Vệ nào đó, thuận tiện còn có thể chấm mút, thế nào mà không làm? Đương nhiên, cái tay hèn hạ này sẽ không bỏ qua bộ phận quan trọng, vẫn còn không quên lưu luyến rất nhiều.
“Thủ pháp của nương tử không tệ chứ?”
Chủ tịch đại nhân, lời này của ngươi thật không có ý nghĩa khác? Tại sao nghe vào chính là như H vậy?
“Ân.”
Vệ Linh Tê run lẩy bẩy ân một tiếng, bàn tay nhỏ bé khuấy lợi hại hơn.
“Nương tử —— không sai biệt lắm tắm xong rồi?”
Ta không muốn tắm tiếp, sau khi nương tử vào liền ngày càng nóng, vốn là rửa sạch mồ hôi, kết quả mồ hôi ngày càng nhiều hơn.
Tịch Phi Nghiêu cười một tiếng, không trả lời nàng, chỉ là khăn vải dùng để chà lưng trong tay đã bay lơ lửng trên mặt nước.
Tựa hồ vì do nơi nào đó bị đánh bất ngờ, Vệ Linh Tê không nhịn được hô một tiếng.
“Nương tử —— đừng mà —— ở đây ——”
A, nàng bất quá chỉ là muốn đi tắm vì sao sẽ phát triển thành như vậy?
“Tướng công, muội không cảm thấy đổi tình cảnh rất có ý nghĩa sao?”
Mỹ nhân tắm, loại hình ảnh này để cho người suy nghĩ sâu xa tại sao có thể không cua đồng một chút chứ?
“Nhưng mà, bây giờ đang là ban này ban mặt ——”
Sức không đủ để nói.
“Ban ngày tuyên dâm*, ta thích!”
Đời người Tịch Phi Nghiêu đã không có hạn cuối.
Vốn chẳng qua chỉ đơn thuần là tắm rửa, Tịch đại chủ tịch tới một phát, cũng không đơn thuần nữa.
Cái này gián tiếp chứng minh, nhược thụ là không có địa vị.
***
Mình đã cố gắng cày cấy, cuối cùng H hụt, chương sau không có H a
(╥╯﹏╰╥)ง.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui