Nàng, không thể bỏ mặc nàng ấy không lo
Làm một quân cờ, tự nhiên sẽ có giác ngộ mà quân cờ phải có.
Đây là thực tế, cũng là bi ai.
Không thể trốn tránh, không thể cự tuyệt.
Vệ Vân Nhiễm nhớ chuyện Liễu đại nhân năm đó, liền không nhịn được một trận than thở.
“Thật ra, cho tới bây giờ Liễu đại nhân đều là người của thái nữ điện hạ, dù ngoài mặt nàng ủng hộ tam hoàng nữ.
Nói cho cùng, đó bất quá vẫn chỉ là con cờ của thái nữ điện hạ mai phục bên cạnh tam hoàng nữ, chẳng qua không ngờ sẽ bị tam hoàng nữ phát hiện, mới có chuyện về sau.”
“Gián điệp?”
Tịch Phi Nghiêu nhướng mày, chẳng trách, gián điệp ở cổ đại có mấy người có được kết quả tốt? Liền giống với nằm vùng ở thời hiện đại, là một chuyện hết sức nguy hiểm, nhẹ thì nộp mạng, nặng thì cả nhà gặp họa.
Rất rõ ràng, Liễu đại nhân thuộc về vế sau.
“Cũng chẳng kém cạnh, thật ra bên người thái nữ cũng có người của tam hoàng nữ, chỉ có điều vẫn chưa biết là ai.”
Vệ Vân Nhiễm gật đầu, tiếp tục nói.
“Chuyện hoàng gia, cũng chính là như vậy.
Năm đó thủ hạ tam hoàng nữ quá nhanh, thái nữ điện hạ cơ bản không bảo vệ được Liễu đại nhân, nữ đế lại đang nổi cơn thịnh nộ, ai cũng không nói giúp được.
Huống hồ, chứng cớ xác thực, sự thật thắng hùng biện.
Liễu đại nhân trung nghĩa, cũng không muốn liên lụy điện hạ, mới có tai kiếp này.”
“Haha, hay cho chứng cớ xác thực.”
Tịch Phi Nghiêu cười lạnh nói.
“Đế vương vô tình nhất, cổ nhân nói không gạt chúng ta.”
Vệ Vân Nhiễm trầm mặc, sau đó lên tiếng: “Điện hạ cũng có chỗ khó xử của người, nàng khi nào mà không thân bất do kỷ? Huống hồ ta coi như là trợ thủ, tất nhiên sẽ đề nghị nàng không nhúng tay vào việc này.
Nếu để cho tam hoàng nữ nắm được đằng chuôi, điện hạ sẽ lâm nguy.
Xem như bề tôi lấy thân mình hy sinh cho chủ tử, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Nếu như cây đổ, lẽ nào chúng ta trú bên dưới còn có thể bình yên vô sự sao?”
Nếu đứng ở góc độ Vệ Vân Nhiễm mà nói, lời này rất hợp lý, bỏ xe giữ soái, từ xưa đã là vậy.
Soái đều mất, tiểu tốt canh cửa còn sống được sao?
Tịch Phi Nghiêu cũng hiểu đạo lý này, nhưng hiểu thì hiểu, vẫn rất tâm hàn.
“Nếu như đó là Vệ gia? Ngươi vẫn có thể nói như vậy?!”
Tịch Phi Nghiêu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Vệ Vân Nhiễm, cảm thấy rất chướng mắt.
“Tuy nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Nhưng họa cũng không bằng người nhà, nếu ngay cả người nhà cũng không gánh nổi, không thể làm người được nữa rồi, không bằng đi làm súc sinh.”
Nói thật, Tịch đại chủ tịch rất không hiểu tư tưởng của cổ nhân, khí tiết quân tử cố nhiên quan trọng, nhưng nặng cũng nặng hơn sinh mạng được sao? Trung nghĩa không sai, nhưng nếu ngươi trung nghĩa liên lụy đến người nhà, thậm chí hại chết những người không liên quan, lương tâm ngươi sẽ yên được sao?
Thôi được, thật ra nàng đã từng trải qua bị dính đến độc hại* của xã hội hiện đại, phẩm tính gì đó, đều là phù du.
“Ta sẽ tự an bài mọi thứ, nếu như có một ngày như vậy.”
Vệ Vân Nhiễm thản nhiên nói.
“Thay vì nói ta, không bằng nói ngươi.
Thân là nội tử, ngươi không ở nhà giúp chồng dạy con, còn muốn cuốn vào vũng nước đục.
Ngươi có khác gì ta?”
Đây cũng là điểm Vệ đại tiểu thư nghĩ mãi vẫn không thông.
Tịch Phi Nghiêu nghe vậy, cảm khái nói: “Ta chẳng qua chỉ vì bảo vệ cho tên ngốc kia.”
Tuy nói đã có Vệ Vân Nhiễm, nhưng, nàng thân là tỷ tỷ Vệ Linh Tê, Vệ Vân Nhiễm có một số việc không thể làm quá mức rõ ràng, bằng không sẽ rơi vào miệng lưỡi dân gian.
Mà bản thân mình trong tối, tự nhiên không sợ.
“Ta sẽ không ở nhà chờ đợi, ta chỉ nguyện ở bên cạnh muội ấy.
Hỏi phu quân khi nào thì chàng về, cho tới bây giờ đều không phải chuyện ta sẽ làm.”
Vệ Vân Nhiễm nhìn một bộ chính là ta đây của Tịch Phi Nghiêu, không khỏi khẽ mỉm cười, tâm tình nặng nề cũng thoải mái hẳn.
“Đã như vậy, muội muội liền giao cho ngươi.
Từ nay về sau, có ngươi che chở cho nó, ta cũng yên tâm.”
“Nương tử, nương tử, canh ô mai chua tới rồi——”
Vệ đại tiểu thư vừa nói xong, liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ ngoài cửa của Vệ Linh Tê.
Thiệt tình, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu sao được cảm thấy buồn cười, khó chịu trong lòng cũng vì Vệ Linh Tê đến mà xua tan.
Vệ Vân Nhiễm ngồi không lâu, liền rời đi, nàng thật sự không chịu nổi hai người buồn nôn.
Huống hồ, trong nhà vẫn còn vị khách không mời mà tới, nàng cũng không yên tâm.
Suy đoán Tịch Phi Nghiêu không phải không có đạo lý, không thể không nói, ánh mắt muội tức tương đối độc hiểm, một câu nói trúng.
Chính bởi vì Liễu Trì là Liễu Uyển Như, Vệ đại tiểu thư mới càng lúng túng.
Nói cho cùng, Liễu Trì luân lạc cho tới ngày nay, nguyên nhân đều do nàng.
Năm đó bản thân can ngăn thái nữ điện hạ cứu Liễu đại nhân, dẫn đến Liễu đại nhân ngậm oan mà chết, thậm chí cả nhà bị chém.
Tuy nói nàng không khuyên, thái nữ điện hạ cũng chưa chắc đã can ngăn được nữ đế, nhưng đã làm thì là đã làm, Vệ Vân Nhiễm đều sẽ không chối bỏ.
Lấy lập trường của mình cùng điện hạ mà nói, nàng không sai; nhưng dùng lập trường của Liễu Trì mà nói, các nàng chính là tội nhân thiên cổ.
Thay vì nói tam hoàng nữ hại chết Liễu đại nhân, không bằng nói là các nàng đã thấy chết không cứu.
Bi ai ư? Có lẽ là vậy.
Nhớ ngược lại ngày đó, hai người vốn nên mỗi người một ngã, nhưng là vì do số mệnh rắc rối phức tạp.
Liễu Trì nghe được bạch diện thư sinh trước mắt chính là trợ thủ đắc lực của thái nữ điện hạ, đương nhiên hận trong lòng, nơi nào liền chịu rời đi dễ dàng như vậy?
Có thể nói nàng đã họa đầy đầu, dù sao luân lạc cũng đã tới mức thậm chí phải nhờ kẻ thù cứu vớt, nàng sớm đã bỏ mặc sinh tử không suy tính.
Nếu không kéo Phượng Tử Sam xuống được, vậy chặt đứt cánh tay của nàng ta cũng tốt.
Dù nàng ta là tỷ tỷ Vệ Linh Tê, dù làm vậy sẽ làm tổn thương tên ngốc đó, nhưng, sớm đã nói qua với nàng ấy, không nên tin người xa lạ, huống hồ, nương tử của tên ngốc mình còn động thủ, huống hồ gì một cái tỷ tỷ?
Chỉ là, hiện tại Liễu Trì cơ bản không có năng lực này.
Nếu rời khỏi Vệ Vân Nhiễm, vậy lần sau còn cơ hội ra tay nữa hay không cũng không biết được.
Nếu mình bại lộ, vậy sẽ không thể trong tối giúp tam hoàng nữ đạt được lợi thế nữa, vậy thì để nàng lấy mạng đổi mạng!
Có thể nói, tư tưởng này quá cực đoan.
Một vài năm về sau, Liễu Trì nhìn nữ tử trước mặt, làm sao cũng không nghĩ thông, ban đầu mình rốt cuộc đã nghĩ như thế nào.
Cũng thật may, hết thảy cũng không tiến hành như dự liệu ban đầu.
“Có muốn ta đưa ngươi đi khám đại phu không?”
Qua khỏi binh lính cửa thành kiểm tra, Vệ Vân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, mới nhớ tới người trong ngực, dùng giọng quan tâm không thể nắm bắt được hỏi nàng.
“Hay là, muốn ta đưa ngươi đi nơi nào? Ngươi như bây giờ ——”
Sợ rằng muốn tìm một chỗ cũng khó khăn đi?
Liễu Trì nghe Vệ Vân Nhiễm tràn đầy lo lắng, trong lòng tư vị không nói lên được.
Chớp mắt một cái, nàng muốn buông tay.
Bỏ đi, nàng ta chẳng qua cũng chỉ nghe lệnh làm việc.
Đương nhiên, ý niệm này cũng biến mất rất nhanh.
“Ta ——”
Liễu Trì đang định nói gì đó, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người liền ngã vào trong ngực Vệ đại tiểu thư.
Vệ Vân Nhiễm nhẹ ôm lấy thân thể không xương, mờ mịt luống cuống, chỉ là ấm áp trong ngực, để cho nàng cơ bản không nhẫn tâm đẩy ra.
Khẽ cắn răng, cũng không suy tính có hậu quả gì không, trực tiếp mang người về Vệ phủ.
Nàng, không thể bỏ mặc nàng ấy không lo..