Làm một thụ, ngươi cần phải làm những gì?
Làm một dụ thụ, ngươi cần phải làm những gì?
Nếu ngươi nói, cái chi ta cũng không cần làm, chỉ cần nằm yên được rồi.
Như vậy, ngươi tuyệt đối không phải là một dụ thụ hợp cách, nói chi đến trở thành cực phẩm trong thụ.
Hảo thụ có thể nhấc lên du͙ƈ vọиɠ của công quân, hảo thụ có thể gia tăng mức độ hài hòa cho cả hai, hảo thụ có thể để cho công quân dục tiên phiêu phiêu, lên thẳng thiên cung, thậm chí không muốn làm cái gì hết, gì cũng không muốn làm, chỉ muốn bầu bạn với mỹ nhân ngủ say trong tòa tháp.
Chính là nói,
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tùng thử quân vương bất tảo triều
(Xuân tiêu quá ngắn trời đã sáng, quân vương buồn bực không muốn tảo triều)
Chính là nói đạo lý này.
Không muốn trở thành tướng đi lên từ binh sĩ không phải hảo binh sĩ, không muốn trở thành cực phẩm trong thụ không phải hảo thụ.
Tại kỳ vị mưu kỳ sự*, nếu hôm nay đã làm thụ, vậy tuyệt đối phải làm một thụ thành công. (vãi chưởng một câu hai nghĩa =)))))))
Tịch Phi Nghiêu cảm thấy thân mang trách nhiệm trọng đại, vì để cho bản thân không bị quá nhiều đau đớn, dạy dỗ cái gì đó là nhất định rồi.
Hạnh phúc, hạnh phúc, không tính phúc, thì làm sao mà hạnh phúc?
Dù còn có chút thẹn thùng xấu hổ, nhưng nếu công quân nào đó cái gì cũng không biết hết, chỉ biết làm loạn một mạch, vậy nàng nhất định sẽ khóc thét.
Vệ Linh Tê trời sinh đã mang sức mạnh a, không đả thương nổi đâu.
“Nương tử, vạt áo nàng khó mở quá!”
Không cởi được là sao?!
“Tướng công, tay muội đang run như cầy sấy kìa——” (là ta chém đoáy =)))))))
Tịch đại chủ tịch nhìn trời, nói: “Không cần khẩn trương, từ từ đi, ta cũng không chạy đi đâu.”
Vệ Linh Tê đỏ mặt, nuốt nước miếng, lắp bắp vừa nói.
“Ta không khẩn trương, ta không khẩn trương.” Nói xong, bàn tay bé nhỏ càng run lợi hại hơn.
…
Tướng công, muội xem như đời này nhất định là thụ rồi.
Lần làm công tối nay, muội liền có thể làm liền tù tì, không cần quấn quít hoài như vậy.
Tịch Phi Nghiêu cảm thấy để cho nàng một nhân tài lại làm nội tử thật là trời xanh không có mắt, rõ ràng nội tâm nàng là một cường đại hán tử, còn tướng công trời sinh tâm đã là một viên ngọc hồng nữ nhi.
Có lẽ đổi ‘giới tính’ hai nàng lại mới phù hợp với tình hình ở Tây Phượng Quốc.
Cho nên mới nói, trời xanh gợp hai nàng thành một đôi cũng là có đạo lý.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy vô cùng cẩn thận cởi vạt áo Tịch Phi Nghiêu, nhìn bộ dạng Vệ manh vật thật muốn lau mồ hôi giúp muội ấy.
“Nương tử, cởi được rồi!”
Đắc ý nhìn nương tử đại nhân nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như mặt trời vậy, vừa đỏ vừa tròn.
Hài tử, không phải chỉ mới cởi cái vạt áo thôi sao, lại là chuyện đắc ý nhiều như vậy hả!
“Ân, tướng công quả là lợi hại.”
Làm một dụ thụ, giây phút nào cũng phải khích lệ công quân, khích lệ công quân, cho nàng ấy tự tin, để nàng ấy cảm thấy dễ chịu trước mặt mình, thì không gì là không thể.
Vệ Linh Tê nghe thấy Tịch Phi Nghiêu khen ngợi, một cổ hào sảng dâng lên vô hạn, một loại tâm trạng được khẳng định lan tràn khắp đáy lòng.
Thật ra, ta cũng có năng lực làm cho nương tử vui vẻ, tôn sùng.
Vì do đang giữa mùa hè, y phục Tịch Phi Nghiêu mặc không dày, cũng chỉ lót trong một cái lót ngoài một cái.
Có lẽ vì do lần đầu tiên, bạn học nhỏ Vệ Linh Tê vẫn rất ư mất tự nhiên, hoặc nên nói, nàng thiệt không biết cởϊ qυầи áo, chỉ hai cái áo thôi mà cởi đến đầu đầy mồ hôi.
Tướng công, tư chất tâm lý của muội, còn cần được đề cao.
Tịch đại chủ tịch nằm bên dưới bày tỏ ngược lại với tướng công nhà mình, quả thật nàng chả có chút áp lực nào.
Nếu không phải bản thân đã uống giọt ‘dục sinh hồng’, thật muốn xoay mình áp Vệ Linh Tê, chậm chạp quá, ta đợi đến sốt hết cả ruột.
“Nương tử, nàng trắng quá ——”
Dù Vệ Linh Tê Tịch Phi Nghiêu đã phiên vân phúc vũ không chỉ một lần, nhưng được nhìn thân thể lõα ɭồ của nương tử đại nhân một cách kỹ càng như vậy, ngược lại đúng là lần đầu tiên.
“Vậy tướng công, muội thích không?”
“Th, thích a, ta thích nương tử nhất!”
Mặt Vệ Linh Tê đỏ bừng, nàng chỉ muốn có thể đem nương tử lăn qua lộn lại, lộn lại rồi lăn qua, trong mũi chính là có một cỗ nhiệt lưu, nó như thể muốn công phá đỉnh đầu vậy.
“Tướng công, muội chảy máu mũi rồi——”
Tịch Phi Nghiêu quả thật vừa bực bội vừa buồn cười, con công này không khỏi quá nhược đi, cái này cũng đâu có gì, nhưng lại không ngăn được.
“A!!!”
Vệ Linh Tê sững sốt một chút, sau đó dùng ống tay áo chùi chùi, quả nhiên bên trên có vệt máu.
“Tại sao lại như vậy!”
Giọng ai oán, Tịch đại chủ tịch không nhịn được than thở.
“Đừng lộn xộn, mau nằm xuống.”
“A, nga.”
Người nào đó đã hoàn toàn quên mất tình cảnh lúc này, nằm xuống gì đó là vạn vạn không thể a, thân ái!
Tịch Phi Nghiêu nhìn người bên dưới ngây ngô lại độn ra, thật tình yêu hận chồng chất, dùng tay áo lướt qua máu mũi cho nàng, sau đó hung hăng nắm lỗ mũi, không để hả giận không được mà.
Người nào đó hoàn toàn không hiểu tại sao nương tử lại muốn làm vậy, chẳng qua chỉ ngơ ngác nhìn Tịch Phi Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, không cam lòng nói.
“Nương tử, ta không thở được.”
“Hừm hừm, tướng công, cởϊ qυầи áo ra.”
Buông tay, nàng từ trên cao nhìn chằm chằm Vệ Linh Tê, mười phần ngang ngược.
“Nhưng mà, nương tử không phải hẳn cởϊ qυầи áo sao?”
Vệ manh vật nhớ lại trình tự Tịch đại chủ tịch đối với nàng, nói lại thì, có phải sai sai ở đâu rồi không?!
“Ta cởi rồi.
Tướng công, muội cũng cởi đi.”
Tịch Phi Nghiêu cảm thấy, có đôi lúc vẫn là tốc chiến tốc thắng mới tương đối tốt.
Muốn cho ngốc tử này cởi, vậy phải đợi đến khi nào?
Tự mình động thủ, mới cơm no áo ấm.
“Nhưng mà ——”
Người nào đó còn hơi giãy giụa một chút.
“Tướng công, chẳng lẽ muội muốn mang áo chùi máu lên giường luôn hử? Cởi!”
Một chữ cuối cùng là lớn tiếng, người sau theo bản năng liền cởϊ qυầи áo, đợi phục hồi lại tinh thần, đã thấy Tịch Phi Nghiêu hí ngược mắt, gương mặt nhỏ nhắn bực bội không diễn tả được.
“Nương tử gạt người!”
Tịch Phi Nghiêu nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê, thản nhiên nói: “Tướng công, ta cũng không có gạt muội.
Chỉ là, ta bỗng nhiên ý thức được một việc, sau đó, liền muốn thử nghiệm một chút.”
Muốn trách cũng trách Vệ Linh Tê, cơ hội tốt như vậy, muội tử cũng đã nằm bên dưới ngươi rồi, lại không chịu nỗ lực, điều này có thể trách ai?
Tịch Phi Nghiêu cũng là mới vừa nghĩ ra, tại sao nội tử chỉ cần trong vòng một giờ uống máu ngoại tử rồi OOXX, thì mới có hài tử? Nếu nói, không OOXX, liền vô dụng, nhưng mà, giữa nữ tử với nữ tử mà cái gì đó đó, các ngươi hiểu mà ha.
Thì ngón tay của nội tử hay ngoại tử có khác gì đâu, cho nên nói, quan trọng là ‘dục sinh hồng’ ở mi tâm của ngoại tử.
Còn OOXX trong vòng một giờ, chủ yếu là để phát tiết du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể nội tử, để ‘dục sinh hồng’ phát huy tác dụng quan trọng nhất của nó thôi.
Cho nên nói, chỉ cần có ‘dục sinh hồng’ xem như không cùng người khác OX, cũng có thể có hài tử, chẳng phải vẫn phải dựa vào chính nàng sao?!
Đương nhiên, là một người đã có tướng công, Tịch Phi Nghiêu mới khinh thường làm loại chuyện này.
“Bây giờ chúng ta cũng đã cởϊ áσ, tiếp theo thì——”
Bản tay trắng nõn của Tịch Phi Nghiêu một đường từ ngực Vệ Linh Tê đi xuống, đến rốn của nàng thì ngừng lại.
“Tướng công, muội không muốn làm chút gì với ta sao?”
Thụ cái gì, hướng về tướng công nhà mình, quả thật quá bi kịch.
Vẫn là hỗ công đi, để cho nương tử ta bận bịu giúp tướng công.
Như vậy, vừa có thể phát tiết du͙ƈ vọиɠ thân thể, vừa phát tiết du͙ƈ vọиɠ trong lòng, nhất cử lưỡng tiện.
Vệ Linh Tê nghe thấy lời Tịch Phi Nghiêu, nhìn người đang cưỡi trên người mình, da thịt trắng noãn, ngoại trừ vết thương trúng tên ra, hết thảy còn lại đều rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến làm cho tim nàng say đắm.
Hai viên đậu đỏ tô điểm trên hai luồng thịt mềm mại khiến người ta thèm thuồng muốn được ăn vào, quả thật là hai viên đậu đỏ thật lớn.
Nàng vô thức đưa tay, cầm lấy một mảnh mềm mại.
Gần như là ngắt xuống một đóa hoa, Vệ Linh Tê trước nay chưa từng trải qua cảm động cùng thỏa mãn như vậy.
Nhẹ nhàng cầm nắm vật trong tay, cứ vậy chơi đùa, có chút yêu thích không muốn buông tay.
“Ưhm ~~~~~~~~”
Tịch Phi Nghiêu không ngờ Vệ Linh Tê còn là một sắc phôi, cư nhiên có hứng thú với ngực mình.
Có điều, trong lòng nàng vẫn rất cao hứng.
“Tướng công, thích không?”
Nàng cúi người, khoảng cách gần Vệ Linh Tê trong gang tấc, trong con ngươi chiếu ra hình ảnh một nữ tử yêu mị, tóc rũ qua tai, còn có khóe miệng đang cong lên, tăng thêm cảm giác mị hoặc.
“Thích.”
“Vậy tướng công có muốn nếm thử một chút không?”
Ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm bánh bao thật to, na không ra.
Tịch Phi Nghiêu cảm thấy bản thân đã quẳng hổ thẹn gì đó ra sa mạc Sahara rồi, cám dỗ tướng công nhà mình như thế, thật đúng có cảm giác vô cùng cực thành tựu, còn để cho nàng rất hưng phấn.
Vệ Linh Tê cắn lên đỉnh núi trước mặt, trọng miệng có cảm giác phong phú không tài nào tả được.
Tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi hương * trong mũi.
Tập trung vào công việc trên miệng, tay phải nàng vẫn không quên nắn bóp cái bên kia.
Người nào đó chỉ phát hiện bản thân hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chẳng qua chỉ nghe lời nương tử, làm một vài chuyện theo bản năng.
“Tướng công ~~~~~~~”
Tịch Phi Nghiêu vong tình kêu lên.
Quả nhiên, tướng công nhà mình vẫn không đến nỗi làm người ta tuyệt vọng.
Dù sao, dưới sự hướng dẫn của Tịch đại chủ tịch, Vệ manh vật đã thành công, thành công công hạ nữ vương đại nhân.
Đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất đắt rất thảm thiết.
Tạm thời không nhắc đến chuyện cấm kỵ, kết quả chính là, hai người đều mệt rã rời.
Công, thụ, hỗ công gì đó, ngươi nhìn cái giường nhỏ ngổn ngang liền hiểu..