Nhà có tướng công ngốc manh, đúng là không thể nhẫn được a!
Ba cái cung đấu này nọ, mà không kèm theo chút thông minh, vậy thì chơi không nổi rồi.
Tịch Phi Nghiêu mừng thầm trí thông minh của mình còn đủ cao, mới không bị cảnh đầu lìa khỏi xác.
Chứ đối nghịch với thái nữ điện hạ, quả thật không sống nổi a!
Người ta tâm cơ đến mức nào, nhẫn nại đến cỡ nao, mới ẩn nấp được ngần ấy năm thời gian như thế!
Đáng tiếc ta đã là phụ đã có phụ*, hơn nữa gu cũng không hợp với thái nữ điện hạ lắm, bằng không sự kết hợp giữa chúng ta là một sự tồn tại mê người rồi còn gì!
Khụ khụ, dĩ nhiên đây chỉ thuần túy là một suy nghĩ vu vơ lúc rãnh rỗi thôi, Tịch đại chủ tịch hoàn toàn không có ý nghĩ muốn lạc lối.
Có nội gián tướng quân Trần Đình, Phượng Tử Sam sẽ đóng giả bị bắt vào kinh, đợi đến lúc cửa thành rộng mở, toàn quân sẽ như thế chẻ tre, hợp nhất với Hổ Uy doanh chẳng mất bao lâu liền sẽ khống chế toàn bộ kinh thành.
Trong tích tắc cục diện thay đổi, sẽ khiến cho không ít người của đảng tam hoàng sợ vỡ mật.
Ngoại trừ năm ngàn cắm vệ quân trong hoàng thành, số còn lại đã không còn đáng lo ngại.
Hai vệ doanh còn lại, Thần Phong doanh và Thiên Huyền doanh chỉ nghe mệnh lệnh nữ đế hoặc hổ phù, ngoài ra trời có sập xuống bọn họ cũng sẽ không quản.
Nữ đế Phượng Tự Thần đã bị nàng giam cầm, còn hổ phù, Phượng Tự Thần vẫn luôn mang theo người, chính là trụy ngọc mà nàng luôn đeo trên cổ, bây giờ cũng đã nằm trong tay mình.
Cho nên nói, hiện giờ ba cấm vệ quân đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, năm ngàn cấm vệ quân cơ bản không thể địch lại được.
Kiếm chỉ hoàng thành, năm bước đổ máu, nàng muốn Phượng Hãnh Kha —— chết!
Thù hận giữa Phượng Tử Sam và Phượng Hãnh Kha có từ lâu lắm, cơ bản đã không thể hóa giải được nữa, cho nên nàng sớm đã chủ ý quyết định, cùng Phượng Hãnh Kha, chỉ có một người là sống sót.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Cũng chính vì vậy, Phượng Hãnh Kha mới luôn muốn kéo nàng xuống, đoạt lấy mọi thứ từ nàng.
“Trần tướng quân, theo bổn cung đi Thiên Huyền doanh một chuyến.”
Phượng Tử Sam dịu dàng sờ trụy ngọc trên tay chậm rãi nói.
“Kinh thành này, bổn cung nhất định phải siết chặt!”
Có quân Thiên Huyền doanh gây sức ép, trận thắng này liền có thể giảm con số thương vong xuống mức thấp nhất.
Ba vệ quân ở kinh thành, Hổ Uy doanh là bộ binh, Thiên Huyền doanh là cung bing, Thần Phong doanh là kỵ binh.
Có giỏi, cũng có thiệt.
“Dạ.”
“Tịch quân sư, nơi này liền giao lại cho ngươi.
Nếu có kẻ phản kháng, bổn cung cho phép ngươi tiền trảm hậu tấu.”
Không thể không nói, thái nữ một câu này liền đã vô hình công nhận địa vị của Tịch Phi Nghiêu, dù cho bây giờ không ai biết nàng là quân sư Thiên Cơ doanh đi nữa, nhưng ngày hôm nay, còn ai mà dám khinh thường nàng? Đãi ngộ đối với thần tử được sủng ái vốn đã là thế rồi, Tịch Phi Nghiêu sau khi Phượng Tử Sam kế vị, sắp có được địa vị nhấc một bước chân cũng đã có sức nặng.
“Điện hạ yên tâm, thần đã hiểu.”
Tịch Phi Nghiêu trong lòng sớm đã hồi hộp, quả nhiên đãi ngộ của thái nữ như nước cao dâng thuyền.
Quân sư ở thời cổ đại, cùng với hội trưởng hội học sinh ở thời hiện đại, hoàn toàn không còn là chuyện cấp bậc.
Hơn nữa dường như lần này việc được thăng chức đang ở trước mắt rồi ah!
Tịch đại chủ tịch tựa như có thể nhìn thấy vô số ánh hào quang rực rỡ đang bay đến trước mặt mình.
Mấy tên cấp dưới tặng quà cáp này nọ, thật sự là có thể có nha! Ta chẳng phải cái gì mà người tốt liêm chính này nọ, các ngươi cứ mặc sức nhét đầy túi ta đi nha!
Cũng may Phượng Tử Sam không biết suy nghĩ thật sự lúc này của Tịch Phi Nghiêu, bằng không nàng thật sự sẽ cân nhắc lại việc thay đổi tâm phúc của mình.
Bất quá còn may, nàng vẫn còn có Vệ Vân Nhiễm rất đáng tin cậy của nàng, Vệ đại tiểu thư.
Tiền bối Vô Nhai Tử cùng đi theo sau Phượng Tử Sam, dù sao lúc này vẫn còn trong thời điểm đặc thù, ám sát, nhất định phải đề phòng.
“Lâm phó tướng, ngươi tìm Tiểu Vệ tướng quân tới đây, liền nói bổn quân sư có chuyện tìm nàng thương nghị.”
Tịch Phi Nghiêu hướng Lâm Uy Vũ tướng phụ trách bảo vệ mình nói.
Lúc trước nàng giao trọng trách bảo vệ mình cho Lâm Uy Vũ, tới tận giờ nàng vẫn luôn một mực bị bộ dạng cùng ánh mắt đáng thương của Vệ Linh Tê nhìn chằm chằm, nếu không phải định lực của nàng tốt, thật không chịu nổi nàng ấy bán manh như vậy đâu.
“Dạ.”
Lâm Uy Vũ đối với lời căn dặn của quân sư đại nhân không một chút dám lơ là, chỉ cần là doanh binh của Thiên Cơ doanh đều hiểu điều này, quân sư nói một không nói hai, nếu để quân sư cảm thấy không thoải mái, nàng sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Nếu nói các tướng sĩ đều kính sợ lời của đại tướng quân, vậy đối với lời quân sư là sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm ah.
Cho nên, đối với lệnh của quân sư, tốc độ thi hành tương đối nhanh.
Không để chờ lâu, Vệ Linh Tê liền được gọi đến trước mặt quân sư đại nhân.
“Vệ tướng quân, theo bổn quân sư vào trong.
Những người khác canh giữ bên ngoài, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào.”
“Dạ.” Miệng đồng thanh đáp.
Hiện tại dinh tư nhân của Phượng Tử Sam ở kinh thành sẽ tạm thời làm nơi nghị sự, số đại thần còn lại cùng đi theo tới hoàng lăng, thì bị giam lỏng ở phủ riêng của từng người, phái binh nghiêm ngặt canh giữ.
Còn những vị trọng thần trong triều đình, Phượng Tử Sam cũng không dám quá mức, sợ sẽ gây nên hỗn loạn không cần thiết.
Thiên hạ là của hoàng đế, nhưng để quản lý hết được thiên hạ thì một mình hoàng đế là điều không thể.
Tịch Phi nghiêu vừa đóng cửa lại, liền bị người nào đó nhào vào lòng, cực độ hoài niệm mãnh liệt cọ sát ngực Tịch đại chủ tịch, ai oán lẩm bẩm.
“Nương tử, ta rất nhớ nàng! Rất nhớ!! Rất nhớ!!! Nàng đều không nhớ ta! Không nhớ ta!! Không nhớ ta!!!”
Tịch Phi Nghiêu gỡ mặt nạ xuống, nhìn chăm chú nàng thật lâu.
Vệ manh vật, ngươi là máy tập đọc sao?!
Tướng công, muội đang trả thù ta phải không?
Tịch Phi Nghiêu chỉ cảm thấy ngực đau nhức, bị đụng vào một cái.
Tướng công ngây ngô nhà nàng là trời sinh thần lực, kích động cũng không còn chừng mực, đúng là vừa yêu vừa hận a!
“Tướng công, ta cũng nhớ muội ——”
Tịch đại chủ tịch sờ đầu Vệ Linh Tê, mái tóc mềm mượt, sờ lên đặc biệt thấy thoải mái, đương nhiên người được sờ cũng tương đối thấy sảng khoái vui vẻ.
Môi xích lại gần cái tai nhỏ của Vệ Linh Tê, trêu đùa liếm lên một chút, sát rạt lỗ tai nhẹ giọng nói.
“Đặc biệt là lúc trên giường.
Không nghe được tiếng nỉ non của muội, ta thấy rất cô đơn.”
Tiết tháo gì đó, đối mặt trước Vệ manh vật, Tịch đại chủ tịch bày tỏ nàng không cần.
“A!”
Bị nương tử đại nhân đột nhiên tập kích, Vệ Linh Tê theo bản năng có chút kêu lên, sau đó dường như phản ứng kịp lúc, cái đầu nhỏ càng chôn sâu hơn, lỗ tai đỏ bừng xấu hổ không ngừng.
“Nương tử ——, cái đó, chẳng phải nên là nương tử ở dưới sao?”
Từ lần trước được ăn thịt xong, bạn học Tiểu Vệ một mực luôn nghĩ đến.
Nàng đã không còn là con thỏ nhỏ cho rằng “tướng công” là hướng ngươi tấn công nữa, cho nên, Tịch đại chủ tịch trêu đùa, nàng mặc dù thấy rất có lỗi, nhưng chủ quyền vẫn là phải bảo vệ.
Đáng tiếc, giọng lại hơi yếu nhớt, nghe không ra nhấn mạnh, cảm giác giống như nghi vấn hơn.
“Tướng công, muội còn nhớ gia huấn nhà chúng ta là gì không?”
Tịch đại chủ tịch biểu thị là thụ này nọ, thỉnh thoảng tương đối là được rồi, thiên trường địa cửu gì đó, công quân vẫn là thích hợp với nàng hơn.
Mặt dưới cái gì, tướng công ai kêu người muội cưới là Tịch Phi Nghiêu ta làm chi? Chịu làm thụ đi!
“Ngô, nương tử nói cái gì cũng đều đúng ——”
Bạn học Tiểu Vệ dường như đã hiểu vận mệnh bi thảm của mình, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Xem bộ dạng tướng công, hình như rất không muốn?”
Quả nhiên để cho muội thoải mái là liền tâm sinh hai lòng, không nghe lời, như vậy thật không tốt, xem ra phải thật tốt chăm sóc dạy bảo lại một phen, tránh cho sau này ngày nào thắt lưng của mình cũng bị đau nhức.
“Không, không phải ——”
“Tướng công nói rất miễn cưỡng a.”
Tịch Phi Nghiêu lùi lại một bước, sau đó xoay người đi, dùng một loại giọng thương cảm đến mức tận cùng vừa nói.
“Xem ra tướng công là chê bai thiếp.”
“Không, không phải, ta không có a!”
Vệ Linh Tê nóng ruột, đã quên mất ban đầu bản thân dự tính những gì, bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó là thật tốt trấn an nương tử.
Để cho nương tử thương tâm, thật là đáng chết!
“Đúng là như vậy, tướng công chê bai kỹ thuật của thiếp không tốt?”
Tịch Phi Nghiêu xoay người lại, tròng mắt trong suốt một mảnh, bao phủ một tầng sương quang.
Ai nha, ngắt véo đại pháp quá ư lợi hại, bắp đùi ngươi sẽ không bị bầm chứ?!
“Không có, không có, kỹ thuật nương tử rất tốt.
Nương tử, là ta sai rồi, nàng đừng khóc a!”
Vệ manh vật gấp đến độ mồ hôi chảy ướt sũng lưng, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Kia quả nhiên, tướng công không yêu thương ta a ——”
Tịch đại chủ tịch, xin hỏi ngươi bộ dạng bị vứt bỏ này là muốn nháo đến bao giờ?!
“Ta yêu nương tử! Ta làm sao sẽ không yêu thương nương tử chứ?! Ta thích nhất chính là nương tử mà!”
“Nhưng mà, thiếp không cảm giác được ah.”
Vệ Linh Tê thấy Tịch Phi Nghiêu nghiễm nhiên bộ dạng sắp khóc, lòng đã đau muốn chết, ôm chặt eo nương tử đại nhân.
“Thật ra, ta rất thích nương tử đối với ta như vậy, thật sự!”
Còn không quên bồi thêm phía sau một từ khẳng định để bày tỏ mình thật lòng.
“Nương tử, đợi mọi chuyện qua xong, nương tử liền thật tốt yêu ta, được không?”
Được, làm sao mà không được chứ?! Quá được là đằng khác!
“Thật sao?”
Này là được tiện nghi còn khoe mẽ, đúng là bỉ ổi quá mà!
“Ân, chỉ cần nương tử muốn, ta liền được.”
Những lời này nói có chút bé, bất quá lỗ tai Tịch đại chủ tịch tương đối thính, biểu thị nghe thấy được không cần tốn chút sức nào.
“Ta đều biết, tướng công là yêu ta nhất!”
Tịch Phi Nghiêu câu khởi khóe miệng, tâm tình rất tốt.
Nhà có tướng công ngốc manh, thật sự không thể nhẫn được a!.