Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất

- Bái kiến Hầu gia phu nhân và các vị công tử. - Một hàng người quỳ xuống nghênh tiếp, đứng đầu là Lão Tam, người quản thôn trang này.

- Đứng lên hết đi, vất vả cho mọi người rồi! - Hầu gia phất tay ra hiệu mấy người phía trước đứng lên. Rồi đoàn người từ từ tiến vào.

Thôn trang này vô cùng rộng, rộng khoảng bao nhiêu thì nàng cũng không biết nữa. Đi qua cánh cổng bằng gỗ hồng vào trong tiền viện, đập vào mắt nàng hai dãy nhà gỗ với mái ngói đỏ tươi, được chạm trổ hoa văn giản dị mà không kém phần tinh xảo. Chỗ này là nơi nghỉ ngơi của người trong Hầu phủ khi đến thôn trang nghỉ ngơi.

Hậu viện được xây để cho người làm việc trong nông trang sinh sống. Ở đây không có đẹp như ở tiền viện nhưng lại mang nét gần gũi với thôn quê.

Trong viện được thiết kế theo phong cách phóng khoáng, gần gũi với thiên nhiên. Từng cành cây ngọn cỏ trong viện đều mang sức sống mạnh mẽ, muôn hoa khoe sắc làm cho người ta thấy vui sướng trong lòng.


Không khó vui vẻ bao quanh mọi người, chào hỏi Hầu gia và phu nhân xong ai về phòng lấy. Nguyên Lam Anh cùng Hàng Tư Nghiên đi vào phòng của mình ở lầu dưới. Phòng ở ngày ngày đều được quét dọn nên rất sạch sẽ nên có thể dọn đồ vào luôn được, không cần dọn dẹp nữa. Phân phó Tiểu Y đi làm chút điểm tâm, nàng cùng tướng công ngồi bàn uống trà. Khát chết nàng mất thôi!

Nguyên Lam Anh thấy quyết định đi chơi của nàng vô cùng sáng suốt. Trông kìa, tướng công ngốc nhà nàng từ trên xe ngựa mỉm cười không ngừng. Thỉnh thoảng còn quay sang gọi "Anh nhi" rồi cười tươi với nàng một cái. Ôi! Đáng yêu chết mất!

Nàng thấy mình giống như bị bệnh mất rồi! Mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu lúc nào cũng có hình ảnh tướng công nhà nàng. Lúc thì cười tươi lộ ra hai má đồng tiền, lúc thì ngẩn người mắt nhìn vô định, lúc thì cười mỉm nhìn nàng gọi "Anh nhi, Anh nhi".. Cho dù nàng làm cách nào đi nữa thì hình bóng ấy vẫn le ve, lởn vởn trong tâm trí nàng. Không lẽ nàng yêu rồi à? Hừ! Mà yêu thì đã sao, tướng công nhà nàng, nàng yêu là đúng rồi còn gì.

- Anh nhi! - Hàng Tư Nghiên khẽ gọi, lôi nàng ra khỏi mấy cái suy nghĩ lung tung.

- Sao vậy Tư Nghiên? Hihi, chàng mệt rồi hở, để ta giúp chàng xoa bóp nghen! - Nàng dẹp luôn suy nghĩ vẩn vơ kia, ra giúp tướng công xoa bóp vai.

Nhưng hình như tay nghề xoa bóp của nàng "tốt quá" hay sao, mà chàng lại mặt mày nhăn nhó, nhe răng nhếch miệng. Đôi mắt đen láy ngập tràn nước mắt như có thể mưa rơi bất cứ lúc nào. Chết thật, nàng khống chế lực đạo không tốt làm chàng đau rồi.

- Tư Nghiên, xin lỗi chàng. Ngoan nha! Yêu, yêu nè! - Nàng ngon ngọt dỗ dành chàng. Haizz, thật là sao nàng thấy dỗ tướng công như dỗ hài tử vậy.

Hôm nay đi đường mệt mỏi nên hai người dùng bữa trưa ở luôn trong phòng. Món ăn ngoan thiệt, dù không có vị cay nàng thích nhưng không biết do đồ ăn ở đây tươi ngon hơn hay là do nàng đói nên ăn thấy ngon. Tướng công nhà nàng bữa nay cũng ăn nhiều hơn mọi khi nửa chén cơm, nàng chắc chắn tướng công sẽ thích chỗ này mà.


Ăn xong theo đề nghị của Nguyên Lam Anh hai người đi tản bộ tiêu thực, tiện thể ngắm cảnh đẹp nơi đây luôn. Hoa viên ở đây rộng không kém gì ở Hầu phủ, nhưng có nét đối lập nhau. Ở Hầu phủ hoa viên đều là kì trân dị thảo, hoa cỏ xinh đẹp quý hiếm nhất ở trên đời.

Còn ở đây hoa viên gần giống như vườn cây tổng hợp hơn, có các thể loại hoa: Hoa hồng, hoa cúc, mẫu đơn.. Lại có cả cây rau và cây ăn quả nữa. Mỗi loại cây có mấy gốc, trồng thành một hàng. Nhìn phong phú đang dạng, không lộn xộn một chút nào.

Bây giờ đang là đầu mùa hạ nên nhiều cây ăn quả còn đang treo lủng lẳng trái non. Hai người vừa đi vừa ngắm cây cối hoa cỏ, nàng giới thiệu cho chàng nghe về hiểu biết của mình về từng loại cây một. Dù chàng không nói chuyện được với nàng nhưng ánh mắt dõi theo nàng chăm chú kia như nói lên tất cả.

May mắn cho Nguyên Lam Anh trước đây nàng hay giúp các bác trong cô nhi viện làm vườn, lại thêm việc khi ở nhà mẹ đẻ nàng rảnh rỗi hay đọc sách, trong ấy có cuốn "Bách thảo toàn thư" nên có chút kiến thức về nông nghiệp. Không thì hôm nay nàng lấy gì mà chém gió cho chàng nghe đây.

Đang nhẹ giọng kể cho chàng nghe về "Sự tích dưa hấu" thì trong tay chàng như có ảo thuật biến ra một trái đào to bằng nắm tay người lớn chín mọng.

- Ý! Tướng công, chàng lấy trái đào này ở đâu ra vậy? - Nàng bắt đầu tò mò. Không lẽ ở đây cũng có ảo thuật à?


Cảm giác như hiểu được câu hỏi của nàng, chàng kéo tay nàng đến bên cái cây bên canh. Ra vậy, tại nàng mải kể chuyện mà không để ý cây đào kia. Nhưng giờ chưa đến mùa đào nên cả cây trái chín chỉ tính trên đầu ngón tay.

- Chàng ăn đào đi này, lát nữa ta vặt hết trái chín trên cây xuống. Rồi mang cho cha nương và tẩu tẩu nữa nha! - Nàng xoa bớt lông trên trái đào chín kia rồi đưa cho chàng.

Chàng cầm lấy và đưa lên bên miệng nàng. À, ra muốn nàng ăn. Nàng cắn một miếng nhỏ.

- Ôi ngọt quá, chàng cũng ăn đi. - giờ nàng mới được thử đào ở cổ đại. Ngọt ngon giòn mát, ngon quá!

Hàng Tư Nghiên đưa trái đào nàng đã cắn dở vào trong miệng gặm. Sau đó lại bón cho nàng. Hai người chàng một miếng, ta một miếng như hai đứa trẻ đút cho nhau ăn, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt hết trái đào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận