Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất

Ánh hoàng hôn chiều muộn chiếu xuống như dát vàng lên chiếc xe ngựa đang thong dong đi trên đường. Hai bên là cánh đồng lúa xanh mơn mởn, cơn gió chiều nhẹ thổi qua khiến rèm xe ngựa bay nhẹ. Có thể thấy thấp thoáng được hai hình bóng dựa sát vào nhau.

Nguyên Lam Anh lười biếng dựa vào tướng công. Dù nàng biết tướng công hôm nay đi chơi cũng khá mệt nhưng nàng đã quen ngồi dựa vào chàng. Như vậy thật gần, thật ấm áp, nàng thích!

Lúc đám người Nguyên Lam Anh về tới thôn trang đã gần đến giờ cơm chiều. Hầu gia và phu nhân đã sớm đợi hai người ở chính phòng.

Nàng kêu Tiểu Y lấy một mâm trái cây rừng mang lên phòng ăn. Còn hai người đi rửa tay, thay y phục rồi cũng đến đó dùng cơm chiều.

Trong phòng ăn đã thấy phu phụ Hầu gia, cùng phu thê nhị ca Hàng Tư Thư và Lâm Vũ Vũ đang đợi.

- Hai con đến rồi! Chúng ta dùng cơm thôi! - Hầu phu nhân từ ái nói.

Bà xót tiểu nhi tử và tiểu nàng dâu đi chơi về mệt mỏi, nhưng thấy ánh mắt vui vẻ của hai con, bà lại thấy vui vẻ. Ánh mắt long lanh kia của tiểu nhi tử ngày càng có hồn. Bà tin tưởng Nghiên nhi sẽ sớm khỏi bệnh.


Hành động săn sóc yêu thương đối tướng công ngốc, Nguyên Lam Anh làm cho mấy người trên bàn ăn mừng như mở cờ trong bụng. Dù sao ai cũng muốn Tư Nghiên được hạnh phúc.

- Vũ nhi con ăn nhiều một chút, bảo bối cần như vậy mới khỏe mạnh mau lớn được. - Hầu phu nhân lấy thức ăn vào chén của nhị nàng dâu. Bà mong ngóng tôn tử lâu lắm rồi.

Người một nhà ăn uống vui vẻ cười nói. Hầu phu nhân quan tâm tiểu nhi tử cùng nàng dâu đi chơi trên núi có vui không? Nguyên Lam Anh cũng thuận theo bà kể chuyện hôm nay trải qua, nhìn ánh mắt kia của hai người, bà liếc một cái sắc lẹm với Hầu gia.

"Tất cả tại lão đầu tử mà bổn cung không được đi cùng đó!"

Hầu gia cười thâm thúy với phu nhân, chớp mắt mấy cái, không nghĩ tới lại làm cho Hầu phu nhân mặt hồng hồng.

Bàn ăn vui vẻ hòa thuận ấm áp vô cùng. Thật hiếp thấy danh gia vọng tộc nào được như vậy, không có đấu đá trong hậu trạch, không có mưu kế hãm hại nhau trong nhà, không có sự ganh ghét đố kỵ, chỉ có tình cảm yêu thương đầm ấm của người một nhà.

Thứ tình cảm đẹp nhất trên đời là tình cảm phụ mẫu dành cho nhi tử. Hầu gia và phu nhân cũng vậy. Tuy họ là người mà dưới một người, trên vạn người nhưng trước khi lên tới đỉnh cao quyền lực thì họ cũng là cha mẹ. Có mong ước con cái bình an, hạnh phúc, mong ngóng tôn tử, mong Hàng gia được khai chi tán diệp.

Đại thiếu gia - thế tử Hàng Hầu Bắc Quốc và thê nhi ở biên quan, khiến phu phụ Hầu gia buồn bực không thôi. Nhiều khi Hầu gia đã muốn mang người tới cướp tôn tử về Hầu phủ, nhưng nghe lời phu nhân lại thôi.

"Hàng Tư Uy chết tiệt! Bao giờ ngươi mang tôn tử về cho cha nương đây!" - Phu phụ Hầu gia đầu có suy nghĩ mắng chửi đại nhi tử của mình.

Dùng xong cơm chiều phu thê Hàng Tư Nghiên đi dạo một chút tiêu thực rồi về phòg. Tắm rửa sơ qua rồi hai người lên giường.


Nàng ngồi xếp bằng luyện nội công, còn chàng thì loay hoay ngắm nàng. Ngày nào cũng vậy, nàng ngồi xếp bằng trên giường, chàng ngồi cạnh nhìn. Ban đầu nàng thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng dần rồi cũng quen, coi như chàng đang canh cho nàng luyện nội công.

Thở hắt ra một hơi, thấy người thoải mái vô cùng. Mở mắt ra, thấy ánh mắt trong suốt như ẩn như hiện nụ cười của chàng, nàng đưa tay lên vuốt ve má chàng một hồi. Xong thấy chàng như hiến vật quý đưa cho nàng một chiếc hộp đen bằng gỗ.

Kì quái! Hộp đen này giố một khóc gỗ hơn, nó có hình hộp chữ nhật, như hộp đựng kiếm. Nhưng lại không to dài như vậy, à, giống hộp đựng tranh chữ cuộn tròn hơn. Nàng tò mò hỏi lại chàng:

- Chàng tặng cho ta ư?

Chàng nhìn nàng cười nhẹ, lộ ra hai lúm đồng điếu, gật đầu.

Nàng nhận lấy chiếc hộp kì quái. "Cạch" hộp được mở ra, nàng không tin vào mắt mình. Bên trong hộp là một cây tiêu ngọc ngắn màu trắng, đẹp đẽ vô cùng. Thân tiêu dài khoảng một gang tay của nàng, được đục lỗ để thổi, cuối thân được treo hai hồ lô ngọc nhỏ xíu màu đỏ. Bằng đôi mắt mù mờ về châu báu của nàng, khẳng định đây là một cây tiêu quý!

Nàng vui sướng ôm cổ chàng nói cảm ơn. Sau đó lấy cây tiêu ngọc trong hộp ra, thổi một khúc tiêu cho chàng nghe. Khúc nàng thổi là khúc "Vân Sơn Tình", đây là khúc nàng yêu thích nhất, âm thanh trầm bổng, da diết như đánh vào nội tâm, khiến người nghe nhớ thương người yêu vô vàn.

Thổi xong khúc tiêu, nàng cất lại hộp gỗ vào trong rương, còn cây bạch ngọc tiêu kia nàng để đầu giường và quyết định sẽ luôn mang nó trên người. Đây là món quà đầu tiên chàng tặng nàng, nàng coi nó luôn là tín vật đính ước của hai người!


Thổi tắt ngọn nến trong phòng, nàng leo lên giường ôm nhẹ, vùi mặt vào ngực tướng công.

- A Nghiên, ngủ ngon nha!

- Anh nhi! Anh nhi! - Chàng miệng gọi tên nàng, tay ôm nàng vỗ nhẹ nhẹ như vỗ hài tử.

Nhãi con này! Học nhanh thật! Hôm trước nàng mới dùng kiểu này dỗ chàng ngủ xong, nay chàng đã học được rồi. Nụ cười treo trên môi, hai người từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Ngoài kia trăng sáng một trời

Trong mành yên ấm một đời bên nhau"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận