Tướng Công Không Xuất Gia

“ Cái gì?” Nam Khiếu Thiên hoài nghi chính mình nghe lầm.

Cổ Vân Nương thở gấp lấy tay che miệng, bị làm cho sợ tới mức nói không ra lời. Cô nương này rất lớn mật, dám giáp mặt hướng nam nhân cầu hôn.

“ A di đà phật, nữ thí chủ đừng nói đùa nữa!”. Mệt hắn buổi chiều còn bởi vì lời nói của nàng mà tâm thần không yên, không nghĩ tới cái gọi là Hồng loan tinh động thì ra là bản thân nàng hướng hắn cầu thân, không biết chính mình đã chỗ nào mạo phạm nàng mà bị nàng trêu cợt như thế!

“ Ta thật đứng đắn a!” Nguyệt Nha Nhi chu môi kháng nghị, thậm chí còn không ngại cầm lấy bàn tay lớn của hắn, rất chân thành mà gật đầu. “ Ta muốn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” ( nghĩa là nắm tay nhau đến lúc bạc đầu).

Lại bị ăn đậu hủ non, Ngộ Tâm gấp đến độ ứa ra một phen mồ hôi lạnh: “ Nữ thí chủ…. Cô, cô mau buông tay, tại hạ thành tâm tu phật, không thể phạm sắc giới…….”

Di! Con luôn luôn bình tâm bình thản, giữ vững trang nghiêm nay gặp phải vị tiểu cô nương này liền mất hết! Chẳng những mặt đỏ lên, nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không giống bộ dáng trầm ổn đứng đắn như ngày thường.

Cả hai vợ chồng đều ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, liền quyết định im lặng xem xét, nói không chừng vị tiểu cô nương này có thể khiến cho con mất đi ý niệm làm hòa thượng trong đầu.

“ Còn không có làm hòa thượng thì phạm cái gì sắc giới!” Nói cái gì cũng không buông tay, thậm chí càng nắm chặt hơn.

“ Ngộ Tâm vĩnh viễn là đệ tử của phật” Lực tay của vị nữ thí chủ này thật mạnh, giãy như thế nào cũng giãy không ra.

“ Tương lai huynh chính là tướng công của ta, không phải là con lừa ngốc!” ( Ý của chị này là hòa thượng có cái đầu trọc lóc trông rất giống con lừa ngốc, câu này khúc cuối có giải thích, ta nói trước vì sợ bà con ko hiểu). Nguyệt Nha Nhi vô cùng kiên trì, phụ thân đã từng nói qua, muốn lừa muốn gạt như thế nào cũng phải làm cho hắn không thể làm được hòa thượng. “ Trừ khi huynh không nghĩ trị bệnh cho mẹ của mình!”

Sự tình liên quan đến ái thê, Nam Khiếu Thiên liền khẩn trương “ Tiểu cô nương, ngươi không thể nhận những thứ khác không? Mặc kệ là danh lợi, quyền thế hay vàng bạc châu báu…..”

“ Ta chỉ muốn hắn!” Lời nói chắc như đinh đóng cột, không chút nào do dự.

“ A di đà phật, Ngộ Tâm một lòng hướng phật”. Một lần nữa nhắc lại lập trường của chính mình.

Tốt! hắn muốn bàn về đạo phật phải không? Thế nàng sẽ cùng hắn lý luận một phen cho ra trò!

“ Ngộ Tâm, tu phật là bởi vì đâu?” Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc chất vấn.

“ Cảm hóa thế nhân, phổ độ chúng sinh”. Theo tính phản xạ trả lời mà không suy nghĩ chút nào.

“ Cứu một mạng người thì lại như thế nào?”

“ Đó là công đức lớn, còn hơn xây bảy tháp phù đồ”.

“ Tốt! huynh muốn tu phật độ thế, thế nhưng lại làm cho mẹ mình thương tâm khổ sở, bệnh tình tái phát, ngay cả bà huynh còn độ hóa không được thì có tư cách gì mà đi độ hóa thế nhân?”

“ Ta……..” Hắn không khỏi cứng họng.

Nguyệt Nha Nhi thừa thắng xông lên, không ngừng cố gắng chất vấn: “ Nếu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, trên người mẹ của huynh mang bệnh, huynh có năng lực cũng không nguyện ý cứu bà, căn bản là vi phạm lời dạy của Phật tổ!”

“ A di đà phật, người có năng lực cứu người là thí chủ cô.”

“ Đúng vậy, nhưng ta có điều kiện” Nguyệt Nha Nhi hắc hắc đắc ý cười. “ Ta đem quyền quyết định kia giao cho huynh, cho nên hiện nay huynh mới là cái mấu chốt kia”.

A! Ngộ Tâm đúng là mở rộng tầm mắt, nào có người chơi xấu như vậy!

“ Cốc, cốc, cốc, cốc….

Tiếng mõ rõ ràng, theo quy luật quanh quẩn ở trong phật đường trang nghiêm, một người nam nhân trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, chuyên tâm gõ mõ tụng kinh, ánh sáng màu vàng theo khe hỡ mà vào, chiếu vào trên người hắn vô tình tạo thành một cỗ phật tính trang nghiêm.

Bỗng nhiên, tiếng cười duyên thanh thúy dễ nghe không chút nào báo động trước xâm nhập vào, phá hủy vẻ tường hòa yên tĩnh.

“ Hạo ca ca, gõ cái mõ chết đó có gì vui đâu! Chẳng thà đi chơi cùng với Nha Nhi cho rồi!” Nguyệt Nha Nhi dùng bộ dáng xinh đẹp thiên chân vô tà, lừa chết người không đền mạng nói.

Ngộ Tâm…….. nha, không! Hắn kêu là Nam Thần Hạo, tụng kinh sáng mới tụng có một nửa, nào có tâm tư đi để ý đến nàng, vẫn tiếp tục tụng kinh, hơn nữa càng tụng càng lớn tiếng như là hận không thể át đi tiếng huyên náo gây phiền lòng của nàng.

Ai nha! Hạo ca ca này sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy? Từ sau khi mười ngày trước nàng đưa ra hai nan đề cho hắn chọn, hắn liền thành bộ dáng kỳ dị như vậy!

Ngày đó hắn bị hỏi đến không trả lời được, nhưng vẫn không nguyện ý làm tướng công của nàng, giằng co một hồi, nàng cũng nóng nảy, cuối cùng thì mỗi người nhường một bước, nàng yêu cầu hắn trước hãy đảm đương làm vị hôn phu của nàng nửa năm, nửa năm sau nếu ý chí của hắn vẫn không thay đổi, vẫn muốn xuất gia làm hòa thượng thì nàng cũng sẽ không có một câu oán hận. Đương nhiên là trong khoảng thời gian này, nàng cũng sẽ đem bệnh tình của Cổ Vân Nương chữa khỏi.

Đối với đề nghị này, hai vợ chồng Nam Khiếu Thiên đương nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành vì vừa có cơ hội chữa hết bệnh lại có thể làm xoay chuyển ý niệm xuất gia trong đầu con, nào có đạo lý gì mà không đáp ứng.

Mắt thấy đối phương đã nhượng bộ, hơn nữa vì chữa khỏi bệnh cho mẫu thân, Ngộ Tâm đành phải gật đầu, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, chỉ cần vượt qua nửa năm này, hắn lại có thể trở về Từ Ân Tự sống cuộc sống thanh tĩnh của người xuất gia.

Vì sợ hắn đổi ý, Nam Khiếu Thiên liền hướng phương trượng nói rõ việc này, ngay trong đêm đó mọi người liền hỏa tốc về thành. Mười ngày nay, tất cả nô bộc cao thấp trong Định Viễn vương phủ đều nghị luận về vị thiếu gia đột nhiên toát ra đến này. Cũng bởi vì vợ chồng vương gia giữ bí mật việc nhà, cho nên hai mươi năm qua, ngoại trừ phương trượng cùng Ngân Hạnh là người hầu hạ từ nhỏ và có tình như tỷ muội với Cổ Vân Nương biết ra, thì đại khái không có người thứ hai biết vợ chồng vương gia có một đứa con trai, vì thế khi Nam Thần Hạo về phủ đã gây cho mọi người một cú sốc lớn.

Nhìn hắn chuyên tâm tụng kinh, Nguyệt Nha Nhi cũng rất có tính nhẫn nại yên lặng ngồi ở một bên chờ, cuối cùng…..

“ A di đà phật” Nam Thần Hạo đứng dậy ngâm câu phật hiệu, điều này đại biểu buổi tụng kinh sáng nay đã hoàn thành.

“ Đừng dai như vịt tụng đến ta choáng váng nữa!” Vui vẻ phấn chấn nhảy đi qua, Nguyệt Nha Nhi vui vẻ kéo ống tay áo của hắn. “ Hạo ca ca, huynh dùng đồ ăn sáng không? Nha Nhi cùng huynh ăn cháo được không?” Theo tiêu chuẩn biết rõ rồi còn cố hỏi, sớm biết rằng hắn phải tụng kinh sớm xong thì mới có thể dùng cơm chay.

“ Nguyệt thí chủ, thỉnh tự trọng!” Sớm đề phòng nàng sẽ không an phận thut thường, Nam Thần Hạo mặc dù đã lui vài bước nhưng vẫn bị nàng kéo lấy, hắn không khỏi có chút rầu rĩ.

“ Gọi ta Nha Nhi!” Cười meo meo nói rõ.

“ Nha Nhi cô nương, thỉnh……”

“ Nha Nhi!” Một lần nữa sửa đúng.

Đối với sự cố chấp của nàng nhiều đến không thể đếm, hay là sớm một chút khuất phục để tránh lãng phí thời gian”. “ Nha Nhi, thỉnh buông, nam nữ thụ thụ bất thân”.

“ Có sao đâu, huynh là vị hôn phu của ta nha!”

“ Cô……..” Quên đi! Tùy nàng đi thôi! Thế so với nàng nắm lấy tay mình, có da thịt tiếp xúc còn tốt hơn nhiều. Nam Thần Hạo chậm rãi đi ra phật đường, ôn hòa hỏi: “ Cô còn không có dùng đồ ăn sáng sao?”

“ Còn không có a, đang đợi huynh đó!”

“ Cô có thể dùng trước mà, đợi ta tụng kinh sáng xong, chẳng phải cô đã muốn đói bụng!” Chính bản thân hắn đã quen với cuộc sống thanh tu, cũng không muốn người khác phải phối hợp với mình.

“ Thế sao được!” Lắc đầu, nàng chỉ có thời gian nửa năm, đương nhiên muốn từng giờ từng khắc bám lấy hắn mà hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, làm mất đi ý niệm xuất gia trong đầu hắn. “ Đúng rồi, cha mẹ huynh cũng đang đợi huynh cùng dùng cơm đó!”

“ Bọn họ……. bọn họ cũng không cần làm như thế!” Bùi ngùi thở dài, sau khi trở về phủ, cha mẹ luôn cố gắng muốn cùng hắn thân cận, bồi dưỡng thân tình nhiều năm xa cách. Thế nhưng hắn đã quen lạnh nhạt, đột nhiên đối mặt với loại tình cảm nồng hậu như thế, ngược lại hắn không biết nên làm như thế nào đáp lại.

Vợ chồng vương gia mấy ngày nay hỡ một chút liền đi tìm hắn để tiến hành ‘ Thân Tử hoạt động’, đương nhiên là đều rơi vào trong mắt Nguyệt Nha Nhi. Thấy vậy, nàng không khỏi cười trộm, nếu đổi lại là nàng cả một ngày mà bị hai cặp mắt chứa đầy quan ái cùng với vô số ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm , chỉ sợ là không thể nói ra được những lời khách khí như thế, ha ha………. Thật không hổ là niệm phật từ nhỏ, tu dưỡng thật là tốt.

Nàng đang cười trộm sao? Nam Thần Hạo hoài nghi liếc nhìn nàng một cái, có một loại kỳ quái trực giác biết được đối tượng mà nàng đang giễu cợt nhất định là chính mình.

Bất quá nàng…… cười rộ lên thật là hồn nhiên, hơn nữa mùi hương xử nữ tản ra từ trên người nàng thỉnh thoảng lại xộc vào trong mũi hắn, cô nương gia đều là hương khí khắp người như vậy sao? Mùi thơm kia cùng mùi đàn hương mà trước nay hắn từng ngửi hoàn toàn không giống nhau, làm cho hắn nhịn không được nghiêng người đến gần để ngửi, say mê ở trong mùi hương mờ ảo……

Nam Thần Hạo hốt hoảng nghĩ……

“ Đến nhà ăn!” Nguyệt Nha Nhi kêu lên.

Vẻ sợ hãi bừng tỉnh, giật mình vì chính mình vừa rồi xa nghĩ, Nam Thần Hạo không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng xấu hổ không thôi, hắn thế nhưng…… phạm giới!

Sai! Sai! Sai, làm sao long có thể không sạch sẽ nghĩ đến cô nương gia đây! Mới rời đi Từ Ân Tự không được vài ngày, hắn liền cầm giữ không được, đây chẳng phải tỏ vẻ là hắn tu vi còn không đủ, cần phải chuyên tâm hướng phật hơn mới được?

Đừng nghĩ nữa! đừng nghĩ nữa! mau đem mơ màng trong lòng trừ đi………. Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức là không……..

Nha! Hắn làm sao đột nhiên lại đỏ mặt lên, miệng lại thì thào niệm cái gì sắc tức là không, không tức là sắc những thứ phật ngữ chó má này? Nguyệt Nha Nhi nào biết hắn tâm tư phức tạp, không khỏi buồn bực.

“ Hai người các con còn đứng bên ngoài làm cái gì? Mau vào a!” Vừa thấy hai người, Cổ Vân Nương vội vàng ngoắc tay, đang đợi bọn họ cùng dùng đồ ăn sáng a!

“ Đi a!” Ai thèm biết sắc tức là không của hắn là cái quái gì, Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng kéo hắn đi vào.

“ Ngân Hạnh, mau cho Hạo nhi, Nha Nhi thêm cháo…”

“ Vâng, phu nhân tốt của ta!” Ngân Hạnh một vị dáng người đầy đặn gương mặt tròn phúc hậu cười tủm tỉm hòa ái dễ gần, gọn gàng múc cháo trắng cho hai người.

Bà mặc dù đã sớm gả cho hộ vệ bên người Nam Khiếu Thiên, vẫn thích hầu hạ cho Cổ Vân Nương, cả hai vợ chồng đều trung thành hầu hạ vợ chồng của chủ tử, tính ra cũng đã mười tám năm rồi, nhớ lại lúc trước thiếu gia bị đưa đi, phu nhân khóc đến đứt từng khúc ruột, bà nhìn thấy thật khổ sở, hôm nay thiếu gia đã trở lại, tinh thần của phu nhân cũng đã tươi tỉnh lại không ít, bà nhìn thấy cũng thật vui mừng theo.

“ Bọn nha hoàn sẽ biết hầu hạ, nàng a! mau thừa dịp cháo còn nóng mà ăn đi”. Nam Khiếu Thiên ôn nhu nói, không muốn bà làm cho mình đói hư thân thể.

Trượng phu thương yêu khiến cho Cổ Vân Nương nở nụ cười ngọt ngào, Nguyệt Nha Nhi mới ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng trêu chọc: “ Cổ bá mẫu, người đừng lại cười như vậy a, nếu không tất cả mọi người chúng ta đều phải bị mật làm cho chết đuối mất!”

Lời vừa nói ra, tất cả bọn tỳ nữ đều che miệng cười trộm, vợ chồng vương gia ân ái là vang danh ở trong kinh thành nha!

“ Ba hoa!” Cổ Vân Nương ngượng ngùng cười xích, thật lòng bà rất thích Nguyệt Nha Nhi, nàng ngây thơ có khi hành động hài hước cùng với ngôn ngữ tri kỷ, thường chọc cho bà vui vẻ không thôi, nếu có nữ nhi, cảm giác ở chung đại khái chính là như vậy đi!

Haiz, thật hy vọng nàng đánh bại lòng của Hạo nhi, trở thành con dâu của Nam gia bọn họ!

Không khí trên bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Nam Khiếu Thiên dĩ nhiên cao hứng, hướng Cổ Vân Nương nhìn thoáng qua, hai vợ chồng ăn ý nhìn nhau mỉm cười, tận đáy lòng đại khái đều có tâm nguyện giống nhau đi!

Đáng thương Nam Thần Hạo còn không biết chính mình đang bị cha mẹ tính toán xem làm như thế nào đem ra bán, vẫn cúi đầu ăn cháo trắng, tận đáy lòng vẫn còn cảm thấy hổ thẹn hết sức với Phật tổ, chợt nghe Nam Khiếu Thiên hỏi….

“ Hạo nhi, thức ăn chay này hợp khẩu vị không? Nếu không thích, ta lại kêu đầu bếp nữ nấu lại một phần thức ăn chay khác”.

Từ trước đến giờ quen ăn cơm rau dưa, bàn cơm chay tinh xảo trước mắt này đã là bữa cơm ngon nhất mà hắn đã dùng qua, như thế nào còn có thể soi mói, Nam Thần Hạo vội vàng gật đầu. “ A di đà phật, như vậy đã tốt lắm rồi!” Suy nghĩ rồi lại nói: “ Cha mẹ………..thật ra thì không cần phối hợp với con, để cho nhà bếp làm vài món ăn chay đơn giản cho con là được rồi” Vương phủ từ trước đến giờ là nhà quyền quý, thịt cá trên bàn cơm xác nhận là không ít, không nghĩ tới mấy ngày nay bọn họ lại ăn chay theo hắn.

“ Có sao đâu! Mấy ngày nay ăn chay, cảm giác được thân thể tốt hơn chút, có thể thấy là ăn chay đối với thân thể cũng có chỗ tốt đi!”. Cổ Vân Nương cười cười nói, lại thêm bình thường trượng phu thường phân phó hạ nhân hầm một chút thịt gà, thịt vịt thịt bò cho bà ăn, vì vậy bữa ăn chính dùng đồ ăn chay vừa vặn lại có thể thanh vị một chút.

Nam Khiếu Thiên từ trước đến giờ đối với thức ăn cũng không kén chọn, mặc kệ là ăn chay hay là ăn mặn, chỉ cần no bụng là được rồi. Cái này thì chỉ có một mình Nguyệt Nha Nhi ảm đạm, nàng tuy không phải không có thịt thì không được, nhưng mấy ngày nay ăn quá nhiêu rau xanh đậu hủ, gương mặt nàng cũng bắt đầu có chút xanh xao, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy mình đang gặm chân gà nướng thơm ngào ngạt.

“ Nha Nhi, con làm sao vậy?” Cổ Vân Nương quan tâm hỏi, sắc mặt nàng có chút khó coi đâu!

“ Không, không có việc gì!” Gượng cười không ngừng, nàng quyết định tìm một cơ hội chạy ra đường phố ăn nhanh một chút.

“ Đúng rồi!” Nam Thần Hạo đột nhiên hỏi “ Mẹ bệnh tình như thế nào? Nha Nhi cô……..” Bị người ra sức trừng, liền vội vàng sửa miệng “ Nha Nhi bắt đầu chữa bệnh sao?” Tốt nhất là mau chóng chữa khỏi, hắn có thể sớm ngày trở về Từ Ân Tự.

“ Gấp cái gì?” Nguyệt Nha Nhi thảnh thơi nói “ Thân thể của bá mẫu hiện tại còn yếu, sợ chịu không nổi đợt trị liệu, đợi thân thể dưỡng khỏe lên một chút, ta lại giúp người bắt mạch” Hừ, đã biết hắn nghĩ muốn sớm ngày thoát thân, sẽ không để hắn đạt được như ý đâu!

Xem ra là không thể như nguyện. Nam Thần Hạo trong lòng thở dài, nâng đũa tiếp tục ăn.

Một bữa cơm, mọi người ở đây đều có kế hoạch riêng muốn tiến hành……

Dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới mẻ, trong kinh thành, các tiểu thương bày hàng ở ngã tư đường, đám đông chen chúc, tiếng rao hàng từ đầu đường đến cuối ngõ vang lên không ngừng, đều là vì buôn bán muốn thu hút khách hàng, tình hình này một chút cũng không kỳ quái. Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra một chuyện không tầm thường, phá hủy một ngày vốn nên là bình thường như mọi ngày, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cũng không phải là! Xem! Ban ngày ban mặt, dưới cái nhìn của bàn dân thiên hạ, thế nhưng một vị tiểu cô nương xinh đẹp chưa xuất giá, thái độ vô cùng thân thiết kéo tay nam nhân đi dạo trên đường phố? Cái này không phải là khiến cho người ta chê cười sao? Mọi người châu đầu ghé tai xầm xì nói nhỏ.

“ Nha…… Nha…… Nha Nhi cô nương, cô, cô mau buông tay ta ra!” Nam Thần Hạo lắp bắp, đầu đầy mồ hôi. “ Đừng… người khác đều đang nhìn…..” Nhìn thấy rõ ràng loại ánh mắt ái muội này, khiến cho cả người hắn không được tự nhiên.

“ Có sao đâu? Người ta thích nhìn thì cho người ta nhìn, chúng ta cũng không làm chuyện gì phạm pháp mà!” Nguyệt Nha Nhi không chút nào để ý.

“ Nói, nói không…… không phải này…… nói như vậy……” Đáng thương, càng nói càng cà lăm hơn.

“ Nếu không thì nói sao?”

“ Nam nữ thụ thụ bất thân……… cô thật sự không nên…….. nắm tay của ta như vậy……”

“ Đừng quên, huynh là vị hôn phu của Nguyệt Nha Nhi ta, hà tất gì lại sợ người ta nói ra nói vào?”

“ Kia, đó là tạm thời……”

Nghe vậy, nàng âm thầm buồn bực, nhưng sau đó lập tức quỷ quyệt cười một tiếng, đột nhiên ôm chặt cánh tay hắn, bộ dáng thân mật hơn, rõ ràng là cố ý muốn làm cho người khác xem.

Xôn xao! Liếc trộm người bán hàng rong, người đi đường thoáng chốc đều phát ra kinh người tiếng ồ.

“ Cô… cô…..” Nam Thần Hạo nói không ra lời, giờ phút này hắn hận không có một cái động để cho mình chui vào.

“ Ta, ta cái gì?” Thật ác ý cười hỏi.

“ A di đà phật, a di đà phật…….” Mồ hôi rơi như mưa, đối mặt với ý tứ trêu đùa nồng đậm của nàng, hắn khẩn trương niệm Phật hiệu, trong đầu chỉ có một ý niệm ‘ Đúng là không nên đáp ứng ra ngoài với nàng!’

Nguyệt Nha Nhi vừa giận vừa buồn cười, nam nhân này không phải là hòa thượng, miệng lại không ngừng niệm a di đà phật, trong đầu luôn tự cho rằng mình là người xuất gia, đúng là ngoan cố đến cực điểm, khiến cho nàng nhịn không được muốn trêu cợt hắn.

“ Ai nha, đây là con trai nhà ai……..?”

“ Đúng vậy, đúng vậy, dưới cái nhìn của bàn dân thiên hạ, lại cùng khuê nữ ôm ôm ấp ấp một cái, quá kỳ cục……”

“ Thói đời ngày sau, lòng người thay đổi a……..”

Từng lời từng lời nói khó nghe lần lượt lọt vào tai Nam Thần Hạo, làm cho hắn vừa xấu hổ vừa khó xử, nhưng Nguyệt Nha Nhi tựa hồ còn ngại không đủ, lại thốt ra những lời kinh người.

“ Hạo ca ca, đi! Theo ta đi mua chân gà đi, ta đang thèm chảy cả nước miếng đây!” Không đợi đáp lời, đem hắn kéo thẳng về phía trước, nhắm ngay mục tiêu đi tới.

Muốn cự tuyệt cũng đã không kịp rồi, bị Nguyệt Nha Nhi kéo đến trước bán hàng rong chân gà, đối mặt với những chiếc chân gà vàng óng, ngửi được từng trận mùi vị thức ăn mặn, khiến cho Nam Thần Hạo cảm thấy dạ dày bị sôi trào, khó chịu đến mức muốn nôn mửa.

“ Lão bản, cho ta hai cái chân gà!” Cười hì hì giơ hai ngón tay ra.

“ Dạ, tới ngay!” Nam nhân này sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Người bán hàng lưng hùm vai gấu đưa mắt liếc nhìn hắn một cái.

Giơ tay chém xuống, người bán hàng rong gọn gàng chém xuống hai cái chân gà mập mạp, Nam Thần Hạo nhìn thấy có thể nói là mặt một trận trắng một trận xanh đến có thể vắt ra mật.

“ A di đà phật, a di đà phật, Phật gia thủ giới sát sinh, thí chủ sao có thể… sao có thể…” Gà không những bị giết còn bị phanh thây, thật sự là rất tàn nhẫn. Hắn nói được một nửa cũng không nói được nữa, trong miệng lại không ngừng niệm a di đà phật.

Nha! Nam nhân này lảm nhảm cái gì? Dám giáo huấn lão tử? Người bán hàng rong thầm nghĩ, nội tâm cực kỳ khó chịu.

“ Đây, hai cái chân gà!”

“ Lão bản, cám ơn ông!” Trả ngân lượng xong, Nguyệt Nha Nhi ngay tại chỗ lấy ra chân gà từ trong túi giấy cắn lấy, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, còn không quên đem một cái khác đưa trước mặt Nam Thần Hạo “ Hạo ca ca, huynh ha ha xem, ăn rất ngon nha!”

Ác! Mùi thức ăn mặn nghênh diện đánh úp lại, cơ hồ đã đem toàn bộ thức ăn chay lúc buổi sáng trả về cho lòng đất!

“ Hạo ca ca, huynh không sao chứ?” Nguyệt Nha Nhi sợ hãi kêu.

“ Thật…….. thật thối…. mau lấy đi…” Một bên nôn một bên vô lực đem chân gà của nàng đẩy ra.

Thật thối! dám nói chân gà của ông đây thối! đúng là cái gì có thể nhịn thì nhịn mà không nhịn được nữa thì cũng đừng nhịn!

Binh! Người bán hàng rong lưng hùm vai gấu đứng ngay tại chỗ đem dao phay vung lên, dao phay lắc lắc vài cái cắm thẳng xuống ba phần của thớt gỗ, thẳng tắp đứng vững dưới ánh nắng mặt trời phát ra hào quang chói mắt……..

“ Ngươi nói gà của ta thối?” Có đi hỏi thăm rõ ràng chưa, chân gà của ông là thơm nhất kinh thành, cũng dám nói là thối? đúng là chán sống mà!

Người bán hàng rong xấn tay áo lên, phát ra tươi cười âm trầm đến cực điểm, vung lên quả đấm lớn trời sinh uy vũ dưới ánh mặt trời.

“ Không không không! Lão bản, chân gà của ông là thơm nhất, ông không thấy ta ăn đến khen không dứt lời hay sao?” Ở dưới tình thế có thể phát sinh ra bạo lực bóng ma, Nguyệt Nha Nhi cực kỳ thức thời khuôn mặt tươi cười lấy lòng, còn không quên âm thầm đá Nam Thần Hạo một cước, muốn hắn phối hợp chút.

Ác…. Sớm nôn đến không biết trời trăng gì, hắn làm sao còn có thể nghe được hai người nói chuyện, một cước kia của Nguyệt Nha Nhi càng giúp hắn thúc giục nôn hết đồ ăn còn sót lại trong dạ dày thêm……

“ Mẹ nó! Còn dám ở trước quán ta nôn mửa đồ ăn! Chán sống!” Bốn phương tám hướng đều xông lên mùi thối nôn mửa, vậy ông làm sao mà còn buôn bán được nữa a?

Lửa giận càng cao, xoay người cầm lấy dao phay…..

“ Oa, chạy mau, cứu mạng a!” Không thèm để ý hắn là nôn đến toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, Nguyệt Nha Nhi thấy được manh mối không đúng, liền lập tức túm lấy hắn bỏ chạy…

“ Mẹ nó! Có giỏi thì đừng chạy, dám chê gà của Vương Đại Pháo ta là gà thối? lần sau đừng để cho ta gặp ngươi!” Vung lên dao phay sắc bén, cất giọng rít rào không dứt.

Đem người kéo chạy vào trong đám đông, đông tránh tây trốn, thật vất vả cuối cùng cũng thoát ly khỏi phạm vi tầm mắt của người bán chân gà, Nguyệt Nha Nhi dừng bước lại thở hổn hển, xoay người lại cười mắng một trận “ Hạo ca ca, huynh có tật xấu phải không? Làm gì ở trước mặt lão bản người ta nói gà của ông ta thối? rõ ràng là thơm vô cùng, lỗ mũi của huynh có vấn đề à?”

Nam Thần Hạo lúc này đã là xụi lơ vô lực, mặt trắng giống như cá chết “ A di đà phật, đúng là thật…… thật thối”

Nghĩ đến cuộc đời hắn chưa từng ăn mặn qua, lập tức muốn hắn ăn thịt thì có chút miễn cưỡng, xem ra là phải tiến hành từ từ mới được……… Nguyệt Nha Nhi trong lòng thầm nghĩ, tay nhỏ bé ra sức vỗ vào cánh tay hắn, không đầu không đuôi liền toát ra một câu….

“ Hạo ca ca, không sao đâu, Nha Nhi sẽ giúp huynh”.

Ách, nàng sẽ giúp cái gì? Nam Thần Hạo nhịn không được đánh cái rùng mình, hàn khí nổi lên…..

“ A di đà phật, chúng ta có phải hay không nên……..”

Bị người chỉ trỏ cộng với trò khôi hài vừa rồi, hắn cảm thấy thân thể có chút không khỏe, khi đang muốn đề nghị hồi phủ thì ở ngã tư đường phía trước, có hai con ngựa đang kéo một chiếc xe gấp rút chạy đến….

“ Tránh mau nha!” Phu xe thấy được có người đứng ở giữa đường, vội vàng khẩn cấp thắng lại.

“ Nguy hiểm”. Bỗng nhiên kinh hô, ra sức kéo Nguyệt Nha Nhi vẫn còn đang đứng đưa lưng về phía xe ngựa kéo ra ngoài, ở tình huống hết sức chỉ mành treo chuông, có thể cứu về một mạng nhỏ của nàng nhưng chính mình thì lại không kịp toàn thân trở ra, mắt cá chân phải bị xe ngựa đụng phải trặt chân và trầy da.

“ Ngừng….” Thật vất vả mới ngừng được xe, đối với người bị đụng bị thương, phu xe chẳng những không có ý áy náy, ngược lại còn rất khí thế không xem ai ra gì mà chửi ầm lên “ Mắt các ngươi bị mù sao? Ngay cả tránh cùng không biết tránh a?”

“ Hạo ca ca, huynh chảy máu?” Nguyệt Nha Nhi kinh hồn chưa định hoảng hốt kêu lên, vội vàng ngồi dậy hỗ trợ kiểm tra, nghe thấy phu xe nổi giận như thế, không khỏi lửa giận cháy mạnh, đầu cũng không thèm quay lại nhìn liền lạnh giọng mắng chửi: “ Đụng vào người ta như thế mà còn tỏ ra hợp lý hợp tình, ta thật muốn nhìn xem phu xe nhà của ai mà lại không có giáo dưỡng như thế?”

“ A di đà phật, chỉ là một chút thương thôi….. không…… không có việc gì…..” Nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân bị thương của mình, đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác nóng và tê dại khác thường, Nam Thần Hạo cảm thấy không được tự nhiên cực kỳ.

Sự cố lần này đã đưa mọi người ở cả con phố đến đây nhìn, phu xe thấy hai ngươi cử chỉ ái muội, liền cười mở miệng chế nhạo.

“ Chê cười, tất cả mọi người trên phố đều tránh được, chỉ có hai ngươi là không tránh! Chẳng lẽ tiểu cô nương cùng với nam nhân tại trên đường phố yêu đương vụng trộm tới ngay cả mạng cũng không cần, ha ha” Một phen lời nói, rõ ràng là nhục nhã hai người.

Người này nói chuyện thật không có khẩu đức! dù cho Nam Thần Hạo là người rộng lượng tới đâu, nghe xong cũng cảm thấy chói tai “ A di đà phật, nói chuyện phải bằng vào lương tâm, thí chủ đừng tạo thành khẩu nghiệp. Lại nói đến trên đường phố điều khiển xe ngựa rất là nguy hiểm, thí chủ sao có thể không để ý đến an nguy tính mạng của người khác?” Tiếng nói ôn hòa rõ ràng mang theo một cỗ trang nghiêm, uy nghi phong phạm khiến người ta tin cậy.

“ Đúng vậy thôi, làm sao có thể ngậm máu phun người như thế……..”

“ Đúng, đúng vậy, nếu không phải mọi người chạy trốn mau, chẳng phải đều sẽ chết dưới bánh xe sao, mệt hắn ta còn dám nói vậy……..”

“ Thật sự là không biết xấu hổ”.

Một phen nói cùng với thái độ cuồng vọng của phu xe, khiến cho quần chúng vây xem phẫn nộ, mọi người bắt đầu dùng nước miếng công kích.

Bị giáp mặt dạy dỗ như thế lại bị mọi người vây quanh chỉ trích, phu xe cảm thấy mặt mũi bị mất hết, đang định chửi ầm lên thì bên trong xe ngựa chợt truyền ra tiếng trách cứ của hai giọng nữ.

“ Vương Đại, ngươi còn rề rà cái gì?” Âm nữ có vẻ trẻ tuổi kiều mỵ nói.

“ Còn rầy rà cái gì? Tùy tiện đuổi đi là được!” Giọng nữ trung niên cao vút bén nhọn la mắng.

Thì ra bên trong còn có hai kẻ ương ngạnh chủ tử, mới có thể dưỡng ra điêu ( xảo quyệt) nô như vậy, Nguyệt Nha Nhi hừ hừ cười lạnh, lấy ra khăn tay giúp Nam Thần Hạo bao chặt lại miệng vết thương, đứng dậy trào phúng nói “ Quả nhiên là dạng chủ tử gì thì dưỡng ra dạng cẩu nô tài đó, ngày hôm nay ta cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt!” Lời mắng chửi người rất hay lại không mang theo điểm thô tục nào.

“ Ai! Là ai lớn mật như thế?”

Hai tiếng thở gấp cùng với hút không khí, tiếp đó là màn xe bị xốc lên, đầu tiên là một vị cô nương xinh đẹp nhưng đầy vẻ kiêu căng đi ra ngoài, sau đó là một vị phu nhân trung niên có thân hình mượt mà cũng xuất hiện, nhìn thấy gương mặt hai người có tám phần tương tự có thể suy đoán ra hai người này là mẹ con.

Chỉ thấy hai người trợn mắt lên, tìm tòi ở trong đám người xem vừa rồi là ai mở miệng châm chọc.

Nguyệt Nha Nhi không để ý tới Nam Thần Hạo ngầm kéo, không muốn nàng gây sự, nàng nhảy ra chỉ vào ngay mũi hai người hào khí nói: “ Là ta, cô nãi nãi của ngươi đây!”

Nam Thần Hạo thấy thế chân cao chân thấp cũng vội vàng đi đến bên người nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ “ Quên đi, đừng cùng người khác so đo, lui một bước trời cao biển rộng……”

“ Không được” Trên mặt đẹp lộ vẻ kiên trì “ Đụng vào người vốn nên nói xin lỗi, nào có người ngang ngược, cậy mạnh như bọn họ vậy!” Không lấy lại được công đạo, tên của nàng liền đảo ngược lại mà viết.

“ A, ta còn tưởng đâu là loại người nào? Thì ra là một đứa tiểu nha đầu.” Phu nhân trung niên hèn mọn hướng Vương Đại phân phó “ Lấy chút ngân lượng đuổi đi là được, muốn đòi chút tiền thôi mà, coi như là làm việc thiện bố thí cho bọn hắn đi”.

Hừ! muốn đòi tiền thì cứ nói thẳng thôi, làm gì ra vẻ đứng đắn? xin lỗi! Cổ Ngọc Phượng bà còn không biết hai chữ đó viết như thế nào nữa kìa/

“ Hi, mẹ nói đúng vậy”. Triệu Nghiên Nghiên mím môi châm biếm, cũng không đem hai người để vào mắt.

Mẹ con hai người nắm tay nhau đi vào trong xe ngựa, phảng phất như đây đã là ân huệ lớn nhất, sự việc đến đây là kết thúc.

Nghe lời phân phó, Vương Đại động tác rất mau, lấy ra vài đồng tiền quẳng xuống dưới, cười thật ác ý “ Này, lấy đi mua thuốc đi!”

Tiền đồng quăng xuống, làm ơn! Mấy văn tiền này mua kẹo hồ lô còn không đủ nữa, đừng nói là mua thuốc a? Nói sau, tôn nghiêm của Nguyệt Nha Nhi nàng dù có ngàn vàng cũng không mua được đâu, ba người này thật sự rất thấp kém mà! Đã vậy thì đừng trách nàng ra tay độc ác!

“ Nha, Nha Nhi, cô…… cô làm gì?” Xem nàng cả người sát khí, chỉ sợ là không đơn giản như thế mà thả cho đối phương đi.

“ Làm chuyện ta nên làm!” Cười bướng bỉnh, nhặt lên đồng tiền bắn nhanh về phía xe ngựa.

Chỉ thấy nó nhanh như tia chớp, đánh thẳng vào mông ngựa, tuấn mã ăn đau, thét dài một tiếng, điên cuồng cất vó chạy loạn, xe ngựa cũng bị kéo chạy xoay vòng, chợt nghe giọng nữ kinh hoàng thét chói tai ở bên trong xe ngựa cùng với tiếng phu xe cố gắng khống chế con ngựa càng lúc càng đi xa, nhưng vẫn quanh quẩn bên tai không dứt…

“ Đáng đời!” Nguyệt Nha Nhi đối với chiếc xe ngựa phương xa thè lưỡi bướng bỉnh, vui sướng khi người gặp họa cười nói.

“ Cô như vậy là không nên, lỡ như gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?” Nam Thần Hạo không cho là đúng, nghiêm túc mà đứng đắn khuyên nhủ.

“ Mặc kệ nó!” Té chết thì càng tốt, nàng ở trong lòng bổ sung thêm một câu.

Lắc đầu, thở dài một tiếng, rõ ràng chính mình nói không lại nàng, nhưng mắt cá chân bị co rút đau đớn kịch liệt, làm cho hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nguyệt Nha Nhi nhìn xem mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn, rũ mắt xuống nhìn mắt cá chân không ngờ đã bị sưng lớn gấp đôi, không khỏi trách chính mình hời hợt, không đem theo Thanh ngọc cao do cha nghiên cứu chế tạo tùy thân mang theo ở bên người , lúc này vẫn còn để nó ở trong khách phòng của vương phủ, thật sự là không kịp a!

“ Hạo ca ca, ta đỡ huynh trở về bôi thuốc đi! Chỉ cần thoa lên Thanh ngọc cao, rất nhanh sẽ giảm sưng thôi!”

Nam Thần Hạo cười khổ, càng xác định vững chắc ý tưởng của mình lúc trước..

Không nên ra ngoài, thật không nên ra ngoài a…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui