Hứa Thanh sáng sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, từ biệt Chu Tình xong liền định xuất phủ, nàng có chút rối rắm, hôm nay không biết phải dẫn Nhiếp cô nương đi đâu trước.
Hứa Thanh còn chưa ra khỏi phủ, đã thấy Tạ Thu Thời cùng một nữ tử mang bố y nói chuyện với nhau ở cửa.
"Thu nhi, hai ngày nay tại sao ngươi không gặp ta?"
Tạ Thu Thời trong lòng phiền chán, trên mặt lại không hiện "Tại sao? Nàng cũng biết chuyện của đại ca ta rồi, ta mấy ngày nay đều lo lắng không yên, làm sao còn có tâm trạng đi gặp nàng"
"Vậy hôm nay ngươi xuất phủ, có thể cùng ta trò chuyện hay không, ta rất nhớ ngươi"
"Tôn cô nương, Thu nhi hôm nay còn có việc, hay là đợi hôm khác rồi hẳn nói đi"
Hiện nay bọn họ đang đứng ở cửa Tạ phủ, rất nhiều người qua lại, vừa rồi hắn thấy không ít người nhìn qua bên đây, trong lòng thầm hận, nữ nhân này sao lại khó chơi như vậy, nhưng vành mắt lại nhanh chóng đỏ, gương mặt ủy khuất.
"Tôn cô nương, người có thể tránh ra trước hay không, Thu nhi hôm nay thật sự có chuyện quan trọng"
Bình thường hắn làm bộ dạng này, cho dù hắn nói cái gì, Tôn Nhược đều sẽ đáp ứng, nhưng hôm nay cho dù nói thế nào, Tôn Nhược vẫn cứ đứng lì ở cửa phủ cản trở không cho hắn ra ngoài.
"Thu nhi nói chuyện cùng ta trước có được hay không?"
Tạ Thu Thời ngầm bực, người này hôm nay dầu muối đều không ăn, hắn định từ chối thì thoáng nhìn thấy Hứa Thanh đang đi về phía này, nhớ tới Nhiếp Ứng mấy ngày này đều sẽ đi cùng Hứa Thanh, Tạ Thu Thời sắc mặt khẽ biến, quay đầu hòa hoãn với Tôn Nhược "Được, vậy chúng ta tìm chỗ khác nói được không?" ít nhất tuyệt đối không thể để Hứa Thanh biết chuyện của hắn và Tôn Nhược.
Hứa Thanh còn ở cửa rối rắm không biết có nên đi chào hỏi Tạ Thu Thời một chút hay không, đảo mắt liền thấy Tạ Thu Thời đã cùng cô nương kia đi xa, nàng cũng không nán lại thêm, trực tiếp đi về hướng tửu lầu.
.......!
Tạ Thu Thời cùng Tôn Nhược ngồi ở một gian quán trà, hiện tại đúng lúc không có người nào, Tạ Thu Thời trong lòng thoải mái một chút, rũ mắt châm trà, trong lòng còn đang tính toán trấn an người này thế nào, tay đã bị ả lượn một cái bắt được,
"Thu nhi, đã nhiều ngày không gặp, ngươi có biết ta nhớ ngươi bao nhiêu không.
"
Tạ Thu Thời bất động thanh sắc rút tay về, âm thầm nắm chặt, trên mặt lại nổi lên một tia đỏ ửng "Ở đây là trà lâu, Tôn cô nương nên thận trọng một chút, nếu để đồn ra ngoài thật sự không hay."
Tôn Nhược lúc này mới tỉnh táo lại "Là ta đường đột, Thu nhi, ngươi mấy ngày nay đối với ta lãnh đạm rất nhiều, là bởi vì gia cảnh ta suy tàn, ngươi coi thường ta?"
Tạ Thu Thời trong mắt ập lên sương mù "Tôn cô nương sao lại nghĩ như vậy? Nàng nghĩ Thu nhi là loại người đó sao?"
"Thu nhi đừng khóc, là ta sai rồi, ta không nên hiểu lầm ngươi, còn nữa, khi nào ta mới có thể đến phủ cầu hôn?"
Tạ Thu Thời cúi đầu đem nước mắt lau đi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, trước khi gia cảnh ả xuống dốc còn có thể trở thành một trong số các lựa chọn, hiện giờ cái gì cũng không có, còn dám mơ ước hắn?
"Lúc nào cũng có thể, ta cũng đã cùng nương nói qua chuyện này, nhưng nương của ta, nhất định muốn ta phải gả cho nhân trung long phượng mới được, ta, ta cũng....aiz"
"Bá mẫu không đồng ý?" Tôn Nhược nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, lại nghĩ đến Tạ phủ là nhà có gia thế, trong đầu liền nảy ra chủ ý "Bằng không, Thu nhi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn"
Tạ Thu Thời sửng sốt, trong lòng cười lạnh, ả xem Tạ Thu Thời hắn là ai chứ, Tạ Thu Thời đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ dáng vẻ không thể tin "Nàng, nàng xem ta là ai, chẳng lẽ là do chuyện của đại ca ta gây ra, cho nên nàng cũng xem thường ta?" Sau đó không màng Tôn Nhược níu kéo, hắn che mặt chạy ra ngoài.
Chờ đến khi ra khỏi quán trà, hắn liền cùng Trường Nhạc rời đi nhanh, sau khi bỏ xa quán trà kia, trên mặt mới hiện lên một tầng âm u
"Nữ nhân này cư nhiên vẫn đánh chủ ý trên người ta, về sau nếu ả lại đến, trực tiếp tổng cổ là được, đúng rồi, Hứa Thanh cùng Nhiếp Ứng lúc này hẳn là có ở tửu lầu chứ? Chúng ta tới đó, diễn một màn' tình cờ gặp gỡ ' một chút mới được"
"Nhiếp cô nương, chúng ta đang đi về hướng thành tây, thành tây có một ngôi miếu cầu phúc được rất nhiều người đến bái, hai bên đường cũng rất náo nhiệt, chúng ta đi nơi này trước đi"
"Hứa cô nương an bài là được"
Hứa Thanh thấy mặt Nhiếp Ứng đầy ý cười, lại càng thêm khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ, Nhiếp cô nương tốt như vậy, mình nhất định phải nghiêm túc giúp nàng ấy mới được.
Hứa Thanh dẫn Nhiếp Ứng đi về thành tây trên đường giới thiệu đường xá xung quanh, trong lòng lại thấp thỏm sợ bản thân làm không tốt.
"Hứa cô nương, ta mới tới không lâu, không biết Phong thành có suối nước nóng hay không, ta thích nhất là ngâm mình ở suối nước nóng, thật khiến cô nương cười chê rồi, ta đi đâu cũng đều muốn tìm hiểu chỗ đó một chút "
Hứa Thanh vội nói sẽ không, Phong thành đương nhiên có suối nước nóng, chỉ là nàng chưa đi bao giờ, suối nước nóng không phải là nơi nàng muốn đến là đến, nàng bình thường làm cũng không dư được bao nhiêu.
"Ở thành tây cũng có một suối nước nóng, chúng ta hôm nay đi miếu cầu phúc trước, sau đó đi suối nước nóng ha?"
"Vậy làm phiền Hứa cô nương"
"Ai nha, không phiền không phiền,ta.."
"Nhiếp cô nương, Hứa cô nương?"
Hứa Thanh chưa kịp nói xong, đã bị tiếng của ai đó đánh gãy, nàng quay đầu lại, phát hiện thế nhưng là Tạ Thu Thời.
Tạ Thu Thời buổi sáng không phải cùng người khác đi ra ngoài rồi sao? Nhanh như vậy đã xong rồi à? Nhưng nghĩ lại việc của thiếu gia người ta đi đâu cũng không phải là chuyện nàng quản được.
"Nhị vị đang định đi đâu sao?"
"Tạ công tử, chúng ta đang định đi cầu phúc, Hứa cô nương nói ở đó rất náo nhiệt"
"Thật là trùng hợp, Thu nhi cũng dự là đi miếu cầu phúc cho đại ca, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi?"
Nhiếp Ứng sảng khoái đáp ứng, "Đương nhiên là được"
Hứa Thanh có chút đơ, vừa rồi định lên tiếng đã bị Tạ Thu Thời ôm đồm, nhưng mà nàng hơi giật mình một chút, Tạ Thu Thời thân là thiếu gia, đối với việc lặt vặt xung quanh hiểu biết so nàng còn nhiều hơn.
Nhị thiếu gia thì ra là đi cầu phúc cho Đại thiếu gia, Hứa Thanh không khỏi tán thưởng một câu, Nhị thiếu gia quả nhiên tri thức uyên bác lại tâm địa thiện lương.
Miếu cầu phúc hôm nay như cũ rất đông đúc, chỗ này được đồn đại là miếu cầu phúc nổi tiếng nhất thành, người tới cúng bái đặc biệt nhiều, trong miếu người người tới lui chen chúc, nếu muốn cầu phúc, đầu tiên cần đến đại điện thành tâm cầu nguyện, sau đó đem lời cầu mong viết lên giấy đem treo lên cái cây bên góc trái miếu, thì sẽ bình an, người tới đây không riêng cầu phúc, còn có cầu nhân duyên, cho nên hương khói trong miếu luôn luôn thực cường thịnh.
Hứa Thanh quỳ gối trên đệm hương bồ, trong lòng nghĩ đến tỷ tỷ, đem tất cả tâm nguyện trong đầu viết lên giấy, hy vọng tỷ tỷ có thể bình bình an an, trường nhạc vô ưu, nàng đem điều đã viết treo lên cây, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, nàng hình như đã quên mất Nhị công tử cùng Nhiếp cô nương.
Hứa Thanh vội vàng quay đầu lại đi tìm, nhìn thấy hai người đang đứng ở nơi cầu nhân duyên hỏi chuyện.
Nhiếp Ứng quay đầu thấy Hứa Thanh đứng sững sờ cách đó không xa, vì thế cười vẫy tay gọi nàng lại.
"Hứa cô nương, nơi này cầu nhân duyên nghe nói rất linh nghiệm, hay là ngươi đến xem thử đi?"
Hứa Thanh nghe ra Nhiếp Ứng nói lời này có ý trêu ghẹo, biết người ta cũng không có ác ý, nhưng mà nàng sống tới từng tuổi này, còn chưa bao giờ vì nhân duyên cầu nguyện, lúc này không khỏi đỏ thẫm mặt.
"Hứa cô nương thẹn thùng?" Nhiếp Ứng trong lời nói có vài phần mới lạ, nhìn Hứa Thanh vài lần.
Hứa Thanh thấy vậy mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn là đem bàn tay hướng về phía ống thẻ, trước kia làm công ở Tạ phủ, không nghĩ tới những việc này, hiện tại bản thân đã sắp chuộc thân xong, tuổi cũng không còn nhỏ, nàng thật ra cũng muốn thử một lần, hỏi một câu.
Đem thẻ tre xốc được đưa cho nữ tiên sinh giải xăm, Hứa Thanh vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi kết quả, trong lòng ẩn ẩn có chút khẩn trương.
Chùa miếu ẩn ẩn mùi hương pháo hoa truyền đến, Tạ Thu Thời nghe thấy mùi này, không khỏi đem thẻ tre trên tay nắm chặt.
"Si tâm khổ cầu, tương tư kéo dài"
Tạ Thu Thời đem hai câu này lặp lại trong lòng, càng cảm thấy thẻ tre này buồn cười, Tạ Thu Thời hắn muốn cái gì có cái đó, có cái gì mà không chiếm được? Khổ cầu, tương tư? Trong lòng cười nhạo một tiếng, xem ra nơi này đường đường là chùa miếu tiếng tăm, thì ra chỉ là có tiếng không có miếng.
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Thanh gương mặt đỏ bừng bên cạnh, không cấm khinh thường càng sâu, cầu nhân duyên thôi mà cũng đỏ mặt, khí khái nữ tử một chút cũng không có, giải xăm mà thôi, lại như chuẩn bị ra chiến trường đánh giặc vậy, buồn cười.
Gió nhẹ làm cành lá cây điều lung lay lắc lư, Hứa Thanh đem đầu tóc bị thổi loạn vuốt ra sau tai, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của nữ tiên sinh, chờ đợi quẻ xăm tình duyên của mình.
Nữ tiên sinh kia nhìn thoáng qua thiêm văn trên thẻ tre xong lại nhìn Hứa Thanh, lặp lại vài lần mới cười nói "Cô nương, nhân duyên của cô sắp đến gần rồi nha"
Hứa Thanh sửng sốt, ý của tiên sinh là mình không bao lâu nữa sẽ có thể cưới phu lang?
Nữ tiên sinh nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng, thảnh thơi nói tiếp "Sợ là đóa hoa đào lợi hợi đó nha"
"Ha ha ha ha" một tràng cười sang sảng, Hứa Thanh cảm giác thẻ tre trên tay bị người khác lấy đi, quay đầu lại thấy Nhiếp Ứng cười ngửa tới ngửa lui, đến tận một hồi sau mới nghe nàng nói "Hứa cô nương của chúng ta mai mốt coi bộ là sẽ cưới một phu lang quản nghiêm à nha?"
Hứa Thanh trên mặt đỏ chín, nàng cũng không nghĩ tới, bản thân về sau sẽ là người sợ phu lang luôn đó? Không phải là nàng chưa từng ảo tưởng về bộ dạng phu lang tương lai, nàng nghĩ mai mốt nhất định phải đau chàng ấy thương chàng ấy tôn trọng chàng ấy cưng chiều chàng ấy.
Hứa Thanh một người tính tình tương đối tốt, tuy lâu lâu bị người khác cười một chút, nhưng cũng không có nổi giận, chỉ là trong đầu phác họa ra phu lang tương lai của mình chính mình, dần dần đang chuyển qua hướng tăm tối.
Xung quanh miếu cầu phúc cái gì cũng có bán, bởi vì nơi này người đến cung phụng rất nhiều cho nên đồ vật theo đó cũng rất đa dạng Hứa thanh tỉ mỉ chọn một cây lược gỗ rồi thanh toán, đồ tỷ tỷ của nàng thích bình thường cũng không có nhiều, nhưng mà thích nhất chính là mái tóc vừa rồi thấy cái lược này xinh xắn, tỷ ấy chắc
chắn sẽ rất thích.
"A Thanh đang chọn lễ vật cho phu lang tương lai hả?"
Từ lúc ở trong miếu ra, Nhiếp Ứng thấy gọi Hứa cô nương không thân thiết, liền trực tiếp gọi nàng là A Thanh,Nhiếp Ứng kêu hăng say, Hứa Thanh lại có chút không quen, thấy nàng ấy hình như còn nhớ sự việc vừa nãy, liền nhanh nhanh phủ nhận "Là mua cho tỷ tỷ ta, nàng thích mấy cái này lắm"
Nhiếp Ứng thấy nàng nghiêm túc như vậy liền muốn chọc ghẹo một chút"Tiên sinh hồi nãy nói, duyên phận của A Thanh đang đến gần, không định mua cái gì tặng lễ cho người ta hã?"
Hứa Thanh đem cây lược gỗ cất vào trong lòng, nghĩ đến sau này không biết khi nào mới tới thành Tây nữa, ít nhiều mua một cái tặng cũng tốt, vì thế lại nghiêm túc chọn lựa nửa ngày, cầm một cây lược gỗ khắc đào hoa thanh toán.
"Ta bất quá chỉ nói giỡn thôi, ngươi định mua thật á?"
Hứa Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu "Mua, ta về sau cũng sẽ không thường tới đây, mua một cái chuẩn bị trước cũng tốt"
Nhiếp Ứng vỗ vỗ vai nàng "Ngươi nghiêm túc thật đó"
Tạ Thu Thời đem hành vi của hai người thu vào đáy mắt, trong lòng càng cảm thấy đến Hứa Thanh vụng về, người ta nói cái gì cũng cho là thật, giỡn chơi mà cũng không nhận ra?
Vừa rồi hai người nói tiếp theo sẽ đi suối nước nóng, hắn thân là nam tử đương nhiên không tiện đi theo, mới dạo có vài vòng đã phải trở về hắn có chút không cam lòng, cho dù thế nào hôm nay nhất định phải lưu lại tia sóng gợn trong lòng Nhiếp Ứng.
Dòng người càng ngày càng chen chúc, Tạ Thu Thời không biết bị ai đụng trúng, một lực đẩy mạnh đem hắn đẩy vào lòng của Nhiếp Ứng, hắn ai nha một tiếng, đang chuẩn bị ngã vào lòng người ta nhu nhu đứng dậy, gọi một tiếng cô nương, chỉ là hắn còn chưa kịp ngã vào, đã bị một người mạnh mẽ túm chặt, cường ngạnh kéo lại.
"Nhị công tử không có việc gì chứ" Hứa Thanh thấy Tạ Thu Thời bị người ta đụng trúng đã nhanh chân chạy lại đỡ, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, cho rằng Tạ Thu Thời bị sợ hãi, vì thế lên tiếng an ủi "Ở đây đông người qua lại, bằng không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, đợi vắng chút rồi nói tiếp.
Tạ Thu Thời tự nhiên bị đỡ lấy, thần sắc có chút khó coi, người khác nhìn vào sẽ cho rằng hắn bị hoảng sợ, nhưng chỉ có chính hắn biết, trong lòng dâng trào phẫn uất hận không thể đem nữ nhân trước mặt phanh thây.
Vì cái gì mỗi lần đều là ả, phá hư kế hoạch của hắn từ lần này đến lần khác, làm hắn xấu mặt, còn ra vẻ quan tâm hắn, trưng ra cái mặt vô tội, thật kiến người khác buồn nôn.
Hắn sắc mặt khó coi mở miệng "Ta không có việc gì, chỉ là có chút hoảng sợ" tự biết chính mình nếu tiếp tục ngốc ở đây chắc chắn sẽ không khống chế được lửa giận, nhẹ giọng nói "Nhị vị cô nương không phải còn muốn đi suối nước nóng sao? Thu nhi hôm nay có chút thất thố, vẫn là nên về trước phủ nghỉ ngơi một chút."
Hứa Thanh có chút lo lắng, nhưng cũng cảm thấy hồi phủ là lựa chọn ưu việt nhất, nàng cùng Nhiếp Ứng hỏi han vài câu xong liền tiễn Tạ Thu Thời đi, sau đó chuẩn bị đi suối nước nóng kia.
Tạ Thu Thời quay đầu phát hiện hai người kia đã khuất dần, lúc này bàn tay nắm chặt mới dần buông lỏng, giọng điệu phẫn nộ, từng câu từng chữ mở miệng "Trường Nhạc, có biết phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết là gì hay không?"
Trường Nhạc nghĩ nghĩ, việc này thiếu gia luôn luôn rành rõi nhất, hôm nay tại sao lại hỏi hắn chớ?
"Dù sao cũng người trong phủ chúng ta, bằng không, đánh ả ta tới chết đi?"
Tạ Thu Thời ngữ khí lạnh băng " Thế thì quá dễ dãi với ả ta rồi"
Hắn phải hảo hảo giáo huấn ả, khiến cho ả biết đắc tội với Tạ Thu Thời này sẽ có kết cục gì, chỉ là hiện giờ ả ta cùng Nhiếp Ứng kết giao không tồi, hắn không có biện pháp xuống.
Chờ ngày sau,
Ngày sau, nhất định phải khiến cho ả ta sống mà như chết..