Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Liễu Minh Nguyệt cách một ngày lại đi đến La phủ, phát hiện La lão tướng quân vừa nhận thêm một gã đồ tôn, nàng cũng thuận lợi thăng cấp thành sư tỷ, phía dưới còn có một vị tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ họ Tạ tên Hoằng, chính là thứ tử của công chúa Chiêu Dương, trong kinh có tiếng là công tử quần áo lụa là.

Tạ Hoằng không biết trúng gió gì, vốn dĩ là người mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng, bỗng nhiên một ngày nọ lại bỏ chạy đến La gia học võ. Công chúa Chiêu Dương đích thân đến cảm tạ La lão tướng quân, nói những câu đại loại như “Hãy mài giũa thật tốt tính tình của tên nghiệt tử này, để cho nó hiểu chuyện một chút…”, nhưng mà theo như La Hành Chi quan sát, lúc công chúa Chiêu Dương nói ra những lời này, trong ánh mắt tràn đầy luyến tiếc và không muốn.

Sau đó công chúa Chiêu Dương còn nhìn La lão tướng quân thở dài: “Lão tướng quân không biết đấy thôi, nghiệt tử này từ trong bụng mẹ đi ra thân thể đã rất yếu đuối, ta cũng không dám quản nó quá mức, từ trước đến nay vẫn luôn nuông chiều nó…”

Ngay cả La Thụy Đình nghe xong cũng thấy bất mãn trong lòng, thầm nghĩ vị công chúa nhìn có vẻ ung dung cao quý này, sao nói chuyện câu trước câu sau lại tự mâu thuẫn với nhau quá vậy?

Bà ta nói hai câu này, về sau kêu A Ông đối với Tạ Hoằng là nghiêm khắc quản giáo hay vẫn là mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn đây? Độ mạnh yếu của chuyện này quả thực so với việc quản giáo tiểu nha đầu phủ Tướng quốc kia còn khó nắm chắc hơn.

Ít nhất thì ở việc bao che khuyết điểm, công chúa Chiêu Dương nhỉnh hơn một chút so với Tướng quốc đại nhân.

Năm trước, Tạ Nhị công tử và công tử Tần Mẫn Nhiên của Lễ Bộ Thượng Thư chỉ vì tranh giành một nữ tử mà ra tay đánh nhau, Tạ Hoằng bị thương nhẹ hơn so với Tần công tử nhà Lễ Bộ Thượng Thư, kết quả công chúa Chiêu Dương ra trước ngự tiền cáo trạng, cáo Lễ Bộ Thượng Thư dạy con vô phương, dung túng nhi tử hành hung…

Cuối cùng Tần thượng thư bị phạt nửa năm bổng lộc, công chúa Chiêu Dương hộ tử[1] một trận chiến thành danh.

Có thể đem loại chuyện nhỏ nhặt tranh giành tình nhân này ra cáo trạng trước ngự tiền, cả nước Đại Khải này chỉ có một mình công chúa Chiêu Dương mà thôi!


Từ nay về sau Tạ Hoằng ở kinh thành luôn có thể tác oai tác quái, đi ngang về dọc.

Nay đột nhiên hắn lại vào La phủ học võ, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, nhất thời khiến cảm xúc của quần chúng sôi trào, dẫn đến việc tất cả mọi người đều suy đoán ý đồ của hắn khi đến La gia. Huống hồ hắn là một công tử trong giới quý tộc, từ nhỏ đã được học tập không ít các thi thư lễ nghi, quyền cước công phu cơ bản vẫn phải có, từ trận đánh nhau giữa hắn và Tần Mẫn Nhiên lúc trước hắn đã giành được toàn thắng mà có thể thấy được điểm này. Lại không giống như các hậu duệ của con nhà tướng, kỳ vọng trong tương lai ở trên chiến trường liều mạng mới có thể có được tiền đồ, chỉ những người đó mới phải dành nhiều thời gian để học tập võ công binh pháp. Cho dù Tạ Hoằng muốn đi, nhưng công chúa Chiêu Dương tất nhiên cũng sẽ không đồng ý, thực không rõ vì sao hắn lại quyết định như vậy.

Đợi cho đến khi Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đến La phủ, Tạ Hoằng mới mở miệng nói một câu:

“Từ buổi thọ yến hôm đó gặp được muội muội, về sau làm cho ta tìm hảo cực khổ a!”

Mọi người buồn bực hận không thể cào tường hộc máu —— hóa ra là tới sai chỗ hả? Hay là xem La phủ như phủ Công chúa?

Tiết Hàn Vân dùng ánh mắt nặng nề đánh giá hắn một phen, đối mới vị sư đệ từ trên trời rơi xuống này tỏ ra biểu tình xem như “Hữu hảo”: “Vị này là?”

La Thụy Đình đang rất khó chịu, muốn tìm người tỏ bày sự khinh bỉ không thể nói hết đối với Tạ Hoằng, bây giờ đã tìm được cơ hội rồi, lập tức chạy tới đứng bên cạnh Tiết Hàn Vân, một năm một mười đem xuất thân lai lịch của Tạ Hoằng và vị “Công chúa mẫu thân vô cùng yêu thương” kia nhất nhất giải thích ra… Vừa nói vừa ngắm trộm đường cong sườn mặt lạnh như băng của Tiết Hàn Vân, lỗ tai nàng ta từ từ biến thành màu đỏ.

Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy người này thì lập tức đau đầu, đứng ở bên cạnh Tiết Hàn Vân giả ngu: “Hàn Vân ca ca, vị này là ai vậy? Nguyệt Nhi không biết!” Tên này bị tát một cái mà vẫn còn muốn tiếp cận mình, thật sự là… Có loại xúc động muốn xem hắn như bao cát mà hung hăng đánh cho một trận nha!

Tạ Hoằng lại nhích lại gần thêm chút nữa, ánh mắt nóng bỏng: “Ngày ấy muội muội say nằm ở bụi hoa ——” bỗng nhiên cảm thấy trên chân đau nhức, hét thảm một tiếng: “Á —— “


Công chúa Chiêu Dương vẫn chưa rời đi, đang ngồi ở đại sảnh tán gẫu chút chuyện nhà cùng La lão tướng quân, thuận tiện để cho nhi tử ở trong viện xây dựng chút tình cảm với các vị sư huynh đệ. Người cùng tiếp khách ở đây còn có La lão phu nhân, công chúa Chiêu Dương mang theo suy nghĩ vất vả nuôi lớn nhi tử không dễ dàng gì, đặc biệt là một hài tử sinh ra đã có thể chất cực kỳ nhu nhược! Đề tài này cũng giống với tâm sự của La lão phu nhân, tướng công nhà bà chẳng những đích thân tham gia chiến trường mà còn bắt vài nhi tử của mình toàn bộ đều đưa ra chiến trường cả, một vị phụ nhân cả đời ở sâu trong nội viện ôm lấy sự lo lắng cho chồng con mình nhanh chóng tìm được đồng minh, hai bên nói chuyện thập phần hòa hợp, nghe được tiếng hét thảm quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, sắc mặt của công chúa Chiêu Dương nhất thời đại biến.

Cảm tình vừa rồi mình đã hạ thấp tư thái dặn dò La lão tướng quân chưa gì đã trở nên vô ích rồi sao?

Đã nói nhi tử nhà mình đến La gia chỉ mang tính chất chơi đùa cho vui mà thôi, cư nhiên vừa vào cửa đã bị đánh, đây là muốn ồn ào loại nào chứ?

Tuy rằng công chúa Chiêu Dương đối với tiểu nhi tử hồ nháo này luôn bao che dung túng, nhưng đối với việc Tạ Hoằng muốn tiến vào quý phủ La gia để học võ thì có chỗ không giống, bởi vì công chúa Chiêu Dương vốn không đồng ý việc này, nhưng mà lần này Tạ Hoằng rất kiên quyết, công chúa Chiêu Dương cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Ý cười trên mặt công chúa Chiêu Dương phai nhạt dần.

“Nghe tiếng ầm ĩ sôi nổi kia của bọn nhỏ trong viện, không bằng chúng ta cũng đi nhìn trộm một chút, được không?” Nhìn một cái xem kẻ nào dám khi dễ nhi tử của bản cung?!

Không đợi công chúa Chiêu Dương đi ra, trong viện lại tiếp tục vang lên một âm thanh kêu thảm thiết khác, vì để che giấu tiếng hét thảm lúc nãy của Tạ Hoằng. Thước Phi phải hét thảm hơn nữa, một bên kêu một bên còn dùng ánh mắt lên án nhìn Liễu Minh Nguyệt.

Liễu Minh Nguyệt đáp trả cho hắn một ánh mắt vô tội, một tay túm lấy phần thịt non bên trong bắp tay của Thước Phi véo mạnh một cái, còn tay kia thì hành hung ở phần thịt non trên bắp tay của Tiết Hàn Vân, đáng tiếc người này không rên một tiếng, quán triệt tính cách trầm mặc chất phác của mình, dù thế nào vẫn là bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng…

Tạ Hoằng ở trong sân bị đau đến giơ chân, bị “vị muội muội xinh đẹp” điêu ngoa trước mặt khi dễ —— chân trái của hắn bị Liễu Minh Nguyệt hung hăng giẫm lên kiêm nghiền thêm một chút, hôm nay nàng mang một đôi giày nhỏ bằng da hươu, lại dùng hết toàn lực, Tạ Hoằng làm sao mà chịu được?


Vừa rồi lúc nàng giẫm xuống chân Tạ Hoằng, La Thụy Đình và La Hành Chi đều lập tức lên tiếng ngăn cản: “Tiểu sư muội, công chúa vẫn còn nói chuyện với A Ông ở đại sảnh…”

Liễu Minh Nguyệt trong lòng rùng mình.

Lúc công chúa Chiêu Dương đi ra, thì thấy bên cạnh nhi tử nhà mình là hai vị tiểu cô nương, thủ hạ của La lão tướng quân thì đang giúp nhóm tiểu đồ tôn chia thành từng đôi chém giết nhau, trong đó có hai gã thiếu niên một cước đạp gãy giàn trồng hoa ở trong viện, La lão tướng quân tức giận chòm râu run lên, hét to một tiếng, tiếng hét này khiến nhóm thiếu niên nhanh chân bỏ chạy tán loạn, trong đó khuê nữ của Liễu tướng còn không quên kéo theo tay áo của Tạ Hoằng chạy ra bên ngoài…

Chẳng lẽ là vì tiểu cô nương này?

Công chúa Chiêu Dương có chút vui mừng, cuối cùng tiểu nhi tử bướng bỉnh này ở phủ Tướng quân cũng rất có quy củ. Chẳng qua nhi tử nhà mình có thói quen thích tụ tập ở cùng một chỗ với đám tiểu cô nương, trong lúc nhất thời không thể thay đổi được.

Trước đây thân thể của Tạ Hoằng yếu ớt nhu nhược, công chúa Chiêu Dương đau hắn, bản thân công chúa lại không có nữ nhi, cho nên xem tiểu nhi tử như khuê nữ mà sủng nịch nuông chiều, tìm một đám tiểu nha hoàn cực kỳ xinh đẹp chơi với Tạ Hoằng cả ngày… Từ nhỏ đã lăn lội trong đám nữ nhân mà lớn lên, khiến cho thân thể Tạ Hoằng ngày một tốt hơn, sau khi trưởng thành, tất nhiên rất nhanh sớm có nha đầu thông phòng và thị thiếp, nhưng mặc kệ là ở nhà hay ra bên ngoài, chỉ cần nơi nào có những tiểu cô nương xinh đẹp thì hắn đều thích, dù thế nào cũng nghĩ hết biện pháp để làm cho cô nương nhà người ta ở bên cạnh hắn, như vậy hắn mới thấy vừa lòng.

Công chúa Chiêu Dương nhìn chằm chằm vào bóng dáng chạy xa của nhi tử bà và độc nữ của Liễu tướng, cặp mắt phượng cao ngạo híp lại, trong mắt đều là ý cười ôn nhu.

Từ đó Tạ Hoằng xem như đã bước vào cửa nhà Tướng gia, so với những người khác thì hắn đến muộn nhất, tuy rằng tuổi của hắn lớn hơn cả Thước Phi và Liễu Minh Nguyệt, nhưng xét theo vai vế thì vẫn phải kêu hai người là sư huynh và sư tỷ.

Đối với Thước Phi hắn có thể lanh lảnh gọi một tiếng “Sư huynh”, nhưng còn đối với Liễu Minh Nguyệt, hắn chỉ có một loại xưng hô: “Muội muội —— “

Liễu Minh Nguyệt phi thường buồn bực, giơ nắm đấm uy hiếp hắn, hắn liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất đáng thương, “Muội muội làm cái gì mà dữ như vậy chứ?”

Da dày có thể so với tường thành.


Đáy lòng Liễu Minh Nguyệt cáu giận dị thường, nhóm sư huynh đệ cũng chịu không nổi âm điệu mà hắn dùng để gọi Liễu Minh Nguyệt như vậy, ngay cả La Thụy Đình cũng thấy bực mình với tính tình ngả ngớn đó của hắn, không có gì thì đâm thọc hắn vài câu, nhưng hắn cũng không nổi giận, chỉ có Tiết Hàn Vân là hết sức trấn định, còn tán thưởng hắn thêm: “Đã sớm nghe đến danh tiếng của tiểu sư đệ, ở ngoài đều truyền tụng tính tình của tiểu sư đệ rất hào sảng, làm người khẳng khái, lại là người biết cảm kích, biết thấu hiểu cho người khác, nay đã có dịp hạnh ngộ, quả thực ta muốn luận bàn vài thứ với tiểu sư đệ.”

Tạ Hoằng đúng là thiếu niên khí thịnh, huống hồ hắn cho rằng võ công của mình cũng không kém, tự nhiên là không dễ dàng chịu thua như vậy, lập tức xắn tay áo lên muốn nghênh chiến, Tiết Hàn Vân cười khẽ lắc đầu: “Không ổn không ổn, không có phần thưởng gì cả, đánh nhau cũng không thấy thú vị, hay là chúng ta đặt ra một phần thưởng cho người thắng nhé?!”

Các sư huynh đệ của La gia quen biết với Tiết Hàn Vân bao nhiêu lâu nay, thấy tình cảnh này chỉ mỉm cười không nói, Thước Phi nhập môn trễ nhất, đối với tính tình băng sơn ngàn năm của vị sư huynh này tuy cũng có nghe sơ qua, nhưng kỳ thật lại không hiểu rõ ràng cho lắm, cho nên ở một bên ồn ào càn rỡ: “Cược huynh ấy một trăm lượng vàng…” Đây là chắc chắc Tiết Hàn Vân sẽ thắng.

Tiết Hàn Vân thản nhiên lơ đãng thoáng liếc mắt nhìn qua Thước Phi một cái, trong ánh mắt không hề có một chút độ ấm nào, dọa cho Thước Phi lập tức ngậm miệng, âm thầm kiểm điểm xem bản thân mình gần đây có làm ra chuyện gì quá đáng hay không, chọc cho vị Tiết sư huynh đây thường xuyên dùng ánh mắt rất có lực công kích mà nhìn mình. Tiết Hàn Vân quay đầu đi không thèm quan tâm hắn nữa, chỉ ôn thanh nói với Tạ Hoằng: “Tiểu sư đệ mới đến, ta cũng không khi dễ đệ, chỉ cần đệ thắng, đệ muốn gọi muội muội, kêu tỷ tỷ như thế nào cũng không có ai cản trở đệ, nhưng nếu đệ thua, thì phải ngoan ngoãn kêu là tiểu sư tỷ, được chứ? Tuy rằng đệ không hiểu quy củ của sư môn, nhưng ngay cả lão A Ông, cũng không chấp nhận được đệ gọi sư tỷ thành tiểu sư muội như vậy, hơn nữa nếu đệ thua, xem như ta cũng không chiếm tiện nghi gì của đệ. Không biết tiểu sư đệ có đồng ý hay không?”

Lúc trước, Tạ Hoằng ăn chơi ở trong giới đệ tử quý tộc, đã làm không ít lần loại chuyện đánh cược thế này, tự nhiên miệng đầy đáp ứng, sau đó cả đoàn người lôi kéo nhau tới giáo trường nhỏ…

Ngày hôm sau Tạ Hoằng gặp lại Liễu Minh Nguyệt và Trầm Kỳ Diệp ở Ngụy viên, hắn cảm thấy da thịt toàn thân đều đau nhức đến vặn vẹo, nhưng vẫn kiên trì tiến lên vấn an: “Tiểu sư tỷ cũng đến ngắm hoa ư?”

Chỉ có một mình Liễu Minh Nguyệt là cười như điên ở trong bụng, nhưng trên mặt phải giả vờ làm ra dáng vẻ đoan trang: “Ừ, tiểu sư đệ, đệ cũng đến ngắm hoa sao?” Chữ “tiểu” kia cố tình nhấn mạnh.

Tuổi nàng còn nhỏ, vẻ mặt vẫn còn tính trẻ con, nhưng hôm nay lại cố tình làm ra dáng vẻ của người lớn, Tạ Hoằng thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, có xúc động muốn vươn tay nhéo nhéo hai má của nàng, hoặc là xoa xoa đầu nàng một hai cái cũng tốt, nhưng rất nhanh ở sau lưng hắn truyền đến một tiếng ho nhẹ, Tạ Hoằng quay đầu, lập tức giống như nhìn thấy quỷ, hắn lắp bắp: “Tiết… Tiết sư huynh…” Hắn lại cảm thấy da thịt toàn thân bắt đầu đau nhức, khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo, xấu hổ muốn chạy trốn.

Vốn hôm nay Tiết Hàn Vân muốn đến thư trai[2] của Lâm tiên sinh, nhưng nghe nói Liễu Minh Nguyệt muốn tới Ngụy viên, lập tức đích thân đưa nàng tới đây, sai gã sai vặt đến chỗ Lâm tiên sinh xin nghỉ.

Từ trước đến nay, cho dù bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần Liễu Minh Nguyệt xuất môn, đều sẽ có Tiết Hàn Vân đi theo hộ tống, từ khi nàng đi bái tế mộ vong mẫu gặp phải kiếp nạn về sau, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài dạo chơi, Tiết Hàn Vân càng muốn đi theo hơn. Chẳng qua ở trước cửa Ngụy viên trì hoãn mất một lúc, thế này mới chậm vài bước thì gặp phải Tạ Hoằng.

Ánh mắt của Tiết Hàn Vân thâm trầm, dõi theo bóng dáng chạy trốn của Tạ Hoằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận