Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Liễu Minh Nguyệt quay lại theo đường cũ, Tiết Hàn Vân và Hạ Huệ, Ngụy Tử vẫn còn đứng chờ ở chỗ cũ, thấy nàng đi ra, Hạ Huệ kỳ quái nhìn về phía sau lưng nàng tìm kiếm: “Tiểu thư, Trầm tiểu thư đâu?”

Trong lòng Ngụy tử đã biết rõ, nhưng chỉ đứng ở một bên không lên tiếng, ả đang muốn nghe xem Liễu Minh Nguyệt sẽ giải thích với đám hạ nhân như thế nào.

“Trầm tỷ tỷ ở bên trong uống say, ta cảm thấy bực bội, ra đây tìm Hàn Vân ca ca hít thở không khí một chút, khi nào tỷ ấy tỉnh rượu thì chúng ta sẽ trở về.” Khóe mắt thoáng liếc qua chỗ của Ngụy Tử, bắt gặp bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của ả, Liễu Minh Nguyệt hé miệng cười trộm, kéo theo Tiết Hàn Vân rồi tự mình đi tới.

Trầm Kỳ Diệp vụng trộm ra ngoài hẹn hò với Thái tử điện hạ, đem Liễu Minh Nguyệt ra làm cái cớ để che giấu, xe ngựa của Trầm gia vẫn còn dừng ở trước cửa Ngụy viên, nếu như Liễu Minh Nguyệt rời đi trước, sau khi Trầm Kỳ Diệp trở về, thật đúng là không thể giải thích rõ với trưởng bối trong nhà.

Tiết Hàn Vân bị Liễu Minh Nguyệt một đường kéo tay áo đi dạo trong Ngụy viên, hái hoa bắt bướm, hắn vẫn trầm mặc không nói như bình thường, chỉ chờ cho nàng sai khiến. Liễu Minh Nguyệt đi mệt mỏi, kiểm một tảng đá lớn dưới bóng cây ngồi xuống, bị Tiết Hàn Vân mạnh mẽ kéo về chỗ cũ, hắn lấy khăn tay trên người ra, trải trên tảng đá lớn, sau đó mới cho phép nàng ngồi xuống.

Loại chuyện này, là chuyện mà ngày thường Hạ Huệ thường hay làm, Liễu Minh Nguyệt cũng đã quen được nàng ta hầu hạ, vốn dĩ không có gì cảm giác, nhưng không biết vì sao, hôm nay chuyện này được Tiết Hàn Vân tiếp nhận, nàng liền cảm thấy vô cùng quái dị, nhỏ giọng nói lời cảm tạ, nào ngờ Tiết Hàn Vân từ trước đến nay vốn kiệm lời lại nói tiếp một câu: “Dù sao ta vừa đầu gỗ lại vừa ngu ngốc, ngoại trừ làm loại chuyện này, còn có thể làm cái gì?”

Hắn nói những lời này vô cùng tự nhiên, nhưng lại khiến cho Liễu Minh Nguyệt đỏ mặt ngồi không yên, vội vàng đứng dậy giải thích: “Hàn Vân ca ca, muội… Đó là muội cố ý nói cho Trầm Kỳ Diệp nghe …”

Tiết Hàn Vân căn bản không nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt chỉ nhìn về hướng xa xa, cách xa mấy bước bên ngoài là Hạ Huệ và Liên Sinh cùng nhau đùa giỡn, ngắm hoa thưởng lá, chưa từng chú ý tới hai người bọn họ bên này, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy lo lắng, kéo tay Tiết Hàn Vân một phen, nắm tay nhau, nàng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay hắn tất cả đều là vết chai, bàn tay lại dày rộng ấm áp, đúng là đã bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng.

Dưới sự gấp gáp, cuống quít nàng cũng bất chấp tất cả, xuất ra sức mạnh mè nheo làm nũng mà ngày thường vẫn sử dụng đối với Liễu Hậu, dùng sức lắc lắc tay của Tiết Hàn Vân: “Hàn Vân ca ca… Hàn Vân ca ca… Quả thực muội không nghĩ như vậy mà…” Thấy đối phương bất vi sở động[1], nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, có chút ngượng ngùng, chậm rãi, trịnh trọng nói: “Từ…” Từ khi trọng sinh về sau, “Tự khi huynh liều mình cứu muội về sau, thì muội biết, trên đời này ngoại trừ phụ thân, cũng không tìm được người thứ hai đối xử tốt với muội như vậy…”

Lời này, có thể chính miệng nói ra với hắn, trong lòng nàng bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác nặng nề chịu tội lâu nay nhẹ nhàng buông xuống. Nói với hắn, cũng giống như nói với vị thiếu niên vẫn cố gắng hết sức che chở bảo vệ nàng ở kiếp trước —— thiếu niên này về sau sẽ đỉnh thiên lập địa, dù rằng liều mạng ở sa trường, nhưng vẫn nhớ thương bóng hình nàng nơi thâm cung —— thiếu niên có tính tình ngoài lạnh trong nóng như vậy, nhiệt huyết can đảm như vậy… vì thế bỗng chốc nàng lớn mật nói ra: “Hàn Vân ca ca, cho dù muội ở trước mặt Trầm Kỳ Diệp hoặc là ở trước mặt người khác nói về huynh như thế nào, huynh nhất định cũng phải tin tưởng muội, muội… Muội… Muội biết huynh là người tốt nhất!”

Thiếu niên ngọc thụ lâm phong bị thiếu nữ đơn thuần bướng bỉnh lôi kéo không tha, trên gương mặt từ trước đến nay vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên hiện lên một chút ý cười nhợt nhạt, hắn cúi đầu xuống, vươn tay nhéo nhẹ một chút ở trên chiếc mũi yêu kiều trắng nõn của thiếu nữ: “Tiểu nha đầu, ta đùa với muội thôi…”


Xa xa Hạ Huệ thúc thúc vào bên trái Liên Sinh, dẫn tới việc thiếu chút nữa hắn đã hét rầm lên, nàng ta cười bỡn cợt, chỉ vào vị thiếu niên và thiếu nữ đang nắm tay nhau cách đó không xa, “Liên Sinh ngươi xem —— “

“Hả ——” Liên Sinh kinh ngạc bị Hạ Huệ bịt miệng, hắn mở to hai mắt, tránh đi bàn tay của Hạ Huệ, thiếu chút nữa kêu rên ra tiếng: “Sao Đại tiểu thư có thể… Sao có thể cùng thiếu gia…” Trong lòng là một mảnh thống khổ và tuyệt vọng… Chẳng lẽ… chẳng lẽ vận mệnh cả đời hắn phải đối mặt với vị chủ mẫu điêu ngoa ương ngạnh như vậy hay sao?

Hạ Huệ “Xì” một tiếng cười thành tiếng, vỗ một cái thật mạnh ở trên đầu hắn: “Sao Đại tiểu thư không thể ở cùng Vân thiếu gia? Có gì mà không thể chứ?”

Liên Sinh một bộ dáng bị kinh hách hồi lâu không thể hoàn hồn được, Hạ Huệ nhìn cảm thấy rất thú vị, dùng sức gõ một cái lên trán hắn: “Ngươi không thấy Tướng gia tận tâm tận lực bồi dưỡng Vân thiếu gia thành tài như vậy, không phải là muốn bồi dưỡng ra rể quý còn gì?”

Liên Sinh: “…” Tướng gia ngài quá âm hiểm mà!

Lại quay đầu chăm chú nhìn về bên kia, mới giật mình nhìn thấy, thiếu gia mình ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng và kiệm lời, thế nhưng hôm nay vì bị Đại tiểu thư lôi kéo nắm tay, hai người dựa vào thực sự là quá gần, thân mật thì thầm với nhau, Liên Sinh nhất thời dự đoán được tương lai thê thảm của chính mình!

Tình huống chân thực kỳ thật hoàn toàn không giống như những gì Liên Sinh đã nhìn thấy.

Tiết Hàn Vân: “Nghe nói… Muội đến La gia học võ là vì La sư huynh?”Vị La sư huynh nào đó thoạt nhìn có vẻ không vừa mắt hắn, người này giống như muốn bị đánh một trận thì phải?

Liễu Minh Nguyệt nói dối sau lưng bị bắt gặp tại trận, đỏ mặt cúi đầu, thầm nghĩ, Hàn Vân ca ca à, thính lực huynh cũng quá tốt rồi, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Không phải vậy… Muội lừa Trầm Kỳ Diệp thôi.”

Nói ra như thế, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy lý do này thật là hoang đường.


Nàng từng này tuổi, trước kia qua lại rất thân thiết với Trầm Kỳ Diệp, nay bỗng nhiên đối với Trầm Kỳ Diệp trong ngoài không đồng nhất, không biết Tiết Hàn Vân sẽ suy nghĩ như thế nào?

Sợ hắn hiểu lầm, nàng vội vàng ngẩng đầu làm sáng tỏ với hắn: “Tuy rằng hiện tại muội không có cách nào để nói rõ cho huynh biết vì sao muội lại đối xử với Trầm Kỳ Diệp như vậy, nhưng Hàn Vân ca ca, huynh nhất định phải tin tưởng muội!” Ánh mắt này hoàn toàn không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ như ngày thường.

“Ừ.” Bày tay to lớn của Tiết Hàn Vân bao trọn lấy bàn tay nhỏ của nàng, tâm tình tựa hồ cũng trở nên sung sướng hơn, dứt khoát cứ nắm chặt tay nàng tiếp tục đi tới phía trước. Không tiếp tục truy cứu đối với thái độ tiểu cô nương mà nàng đối đãi với Trầm Kỳ Diệp nữa.

Liễu Minh Nguyệt trong lòng khó an, vụng trộm ngẩng đầu nhìn mặt hắn, thấy hắn bình tĩnh không dao động, không khỏi đứng ngồi không yên, nhỏ giọng nói: “Vậy chắc huynh cũng biết, hôm nay người hẹn với Trầm Kỳ Diệp là Thái tử điện hạ?”

“Ta nghe được.”

Ánh mắt Tiết Hàn Vân toàn bộ đều đặt ở trên người nàng, thấy nàng gục đầu xuống, một bộ dáng nhỏ bị ép buộc mà sợ hãi, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ hai cái ở trên đầu nàng. Tuổi nàng còn nhỏ, búi tóc lại đơn giản, trong nhà không có nữ trưởng bối, cho nên từ trước đến nay nàng chỉ búi tóc sơ sài, ngược lại như vậy có thể làm cho Tiết Hàn Vân chạm đến từng sợi tóc tinh tế mềm mại của nàng, hắn chỉ thấy cảm xúc mềm như tơ, hiếm khi nàng có bộ dáng nhỏ ngoan ngoãn nhu thuận ở bên cạnh hắn như lúc này, cho nên tâm tình của hắn rất tốt.

Ngày thứ ba sau khi Trầm Kỳ Diệp hẹn hò cùng với Tư Mã Sách, Tiết Hàn Vân bị triệu vào Cấm trung làm Vũ Lâm Kỵ.

Triều đại này nghi thức tuyển chọn người nắm giữ chức vị thủ vệ trong Vũ Lâm Quân như sau: có một số là chọn từ 6 quận, 3 khu vực ngoại ô của lương dân, mặt khác cũng có con cháu của một số người tòng quân đã chết trận, còn có chọn từ hậu duệ của những người chinh chiến có công, hoặc là chọn từ con cháu nhà quan lại người ta, trước tiên ở trước mặt Hoàng đế lăn lộn để được nhớ mặt, có lợi cho con đường làm quan sau này.

Tiết Hàn Vân được triệu vào, bởi vì hắn là hậu nhân duy nhất còn sót lại sau khi cả nhà họ Tiết đều tuẫn quốc[2] trong chiến tranh, quả thật hết lòng trung thành, một ngày nọ Liễu Hậu lơ đãng nhắc tới hắn, lúc này Thánh thượng mới nhớ tới đứa trẻ mồ côi của Tiết gia, bởi vậy mới triệu hắn đến.


Nghe nói cùng thời gian tiến vào Cấm trung Vũ Lâm Quân, ngoại trừ Thước Phi là tuổi quá nhỏ, dáng người rất thấp bé, còn Tạ Hoằng chết sống cũng không chịu tiến vào Cấm trung khi bị triệu vào, còn lại các sư huynh khác đều vào Cấm quân.

Vũ Lâm Kỵ của triều đại này đều là những binh sĩ thiếu niên, dáng vẻ đường đường chính chính, tiên y nộ mã[3], thần thái phấn chấn, đi theo hộ giá, là một cảnh đẹp trong kinh thành.

Liễu Minh Nguyệt lại đến La gia tập võ, giáo trường nhỏ đã trống rỗng, ngay cả La Thụy Đình cũng ủ rũ hơn không ít, cho dù nhìn thấy Tạ Hoằng, cũng không còn hung hăng nữa.

Tạ Hoằng nhân cơ hội này, mỗi ngày lấy cớ học võ, luôn vây quanh Liễu Minh Nguyệt không ngừng chuyển động.

Mặc dù Liễu Minh Nguyệt biết hắn là người vô lễ lỗ mãng, nhưng có một số việc vừa vặn cần phải lấy thông tin từ trong miệng hắn, cho nên đối với hắn cũng bày ra vẻ mặt ôn hòa.

Thông qua miệng của Tạ Hoằng, Liễu Minh Nguyệt mới biết được, Thái tử Tư Mã Sách chung tình, không chỉ với một mình Trầm Kỳ Diệp, mà còn với không ít các quý nữ con nhà quan lại khác.

“Vậy Thái tử phi và nhóm quý nhân khác ở Đông cung chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?”

Tạ Hoằng đối với việc này rất tức giận bất bình: “Mỗi người đều nói biểu ca hiền lành khiêm tốn, lan truyền ta là kẻ phong lưu, nào biết đâu rằng biểu ca bắt cá nhiều tay chứ? Không nói tới vị Trầm tỷ tỷ kia của tỷ bị huynh ấy mê muội đến đánh mất hồn phách, mà ngay cả muội muội của Tần Mẫn Nhiên – Tần Ngọc Cẩn cũng mê muội vì biểu ca, còn có… Tất cả đều chờ mong Thái tử biểu ca sẽ đón các nàng tiến cung đó.”

Liễu Minh Nguyệt nhất thời có loại cảm giác được người cảnh tỉnh.

Ngay cả khi hồn nhiên si tình, lấy thật lòng đối đãi người ta, Thái tử điện hạ lợi dụng tất nhiên cũng là một người si tình. Nhưng người si tình này bây giờ không phải là nàng nữa, mà là Trầm Kỳ Diệp. Nay nàng mới hiểu được, hóa ra… Lòng của Thái tử điện hạ, sớm đã chia cho không biết bao nhiêu cánh hoa, si và không si, thật và không thật, chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ.

Tạ Hoằng nhắc tới đám quý nữ quan lại này, có một số là người có bậc trưởng bối trong nhà nắm giữ chức vụ trọng yếu trong triều đình, có vài người là gia tộc trâm anh thế phiệt, tóm lại đều là bối cảnh gia đình không sang cũng quý.

Nghĩ đến một mảnh si tình của Trầm Kỳ Diệp, nàng lại cảm thấy vui sướng, Thiên Đạo luân hồi, quả thế sao?


Tạ Hoằng thấy nàng cứ hỏi thăm chuyện của Thái tử, nói ra mấy chuyện này vốn dĩ là muốn đánh tan ý niệm trong đầu nàng. Tư Mã Sách dáng vẻ xuất chúng, lại có địa vị cao, trên người luôn chứa một loại ngạo khí bễ nghễ của người đứng trên cao, làm cho thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, là một chuyện hiển nhiên. Chẳng qua tiểu sư tỷ hồn nhiên rực rỡ, hắn thấy nàng là một nữ hài tử có tâm hồn rất thanh thuần và trong sáng, tuổi vẫn còn quá nhỏ, hắn thực sự không muốn nàng vào Đông cung, sau đó trong những tháng ngày ở nội viện tranh thủ tình cảm, khoe sắc giữa đám thiếp thất mà đánh mất bản tâm[4], diện mạo trở nên kinh khủng.

Từ nhỏ hắn đã ra vào cung đình, nhìn quen các loại sống chết tranh sủng, ác đấu không ngừng ở hậu cung của cậu Hoàng đế, giờ phút này lập tức len lén kể một ít bí mật được giấu kín ở hậu cung cho nàng nghe, thấy đã dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Minh Nguyệt tái nhợt, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn vỗ vỗ bờ vai của nàng, an ủi: “Tiểu sư tỷ đừng lo lắng, dù sao tỷ cũng không tiến cung làm phi, sợ cái gì?” Trong lòng hạ quyết tâm, cho dù Thái tử điện hạ thường xuyên khen ngợi tiểu sư tỷ có dáng điệu thập phần thơ ngây đáng yêu, nhưng đánh chết cũng không thể để cho hai người bọn họ lại có cơ hội gặp mặt thêm lần nữa.

Hắn nào biết đâu rằng, Liễu Minh Nguyệt nghe mấy chuyện ác đấu như vậy, hồi tưởng lại những chuyện ngày đó ở trong cung đã gặp phải, 10 năm ở kiếp trước quả thực gió yên biển lặng, ngay cả tảng đá ngầm ba mặt che giấu ở bên cạnh nàng nhiều năm, về sau là đoạt mạng nàng, nàng cũng chưa từng nhìn rõ, cuối cùng mơ mơ hồ hồ bỏ mạng… Đó là nơi có cái dạng gì, kiếp này nàng đã quá khắc sâu ấn tượng, đâu chịu lại giẫm lên vết xe đổ đó nữa chứ?

Thấy Tạ Hoằng thiệt tình thực lòng lo lắng vì nàng, nàng liền nặn ra một nụ cười gượng ép: “Tiểu sư đệ nghĩ đi đâu vậy? Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ tiến cung, ta chỉ là lo lắng cho Trầm tỷ tỷ mà thôi.”

Liễu Minh Nguyệt và Trầm Kỳ Diệp giao hảo bao lâu nay, Tạ Hoằng cũng có nghe qua. Nghe thấy nàng nói như vậy, cũng yên lòng, báo cho nàng biết: “Cho dù tỷ và Trầm tiểu thư có giao hảo, nhưng nay nàng ta đã có quan hệ thân mật với Thái tử biểu ca, tỷ cũng không được đem những lời mà ta đã nói về kể cho nàng ta nghe đâu nhé! Miễn cho nàng ta mang oán hận trong lòng, vạn nhất về sau nàng ta vào Đông cung… Lại ngồi ở địa vị cao, sẽ tìm người tính sổ, đến lúc đó tỷ làm sao đối đáp?”

Tuy rằng đại đa số thời điểm người này chỉ biết trêu ghẹo người khác, làm người lại có chút lỗ mãng, nhưng ngược lại lòng dạ thật đúng là không xấu.

Lúc này Liễu Minh Nguyệt mới phát hiện được.

Chú thích:

[1]: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

[2]: chết vì nước, hy sinh vì Tổ quốc.

[3]: quần áo hoa lệ, cưỡi ngựa hùng dũng.

[4]: chủ định, ý muốn ban đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận