Tướng Công, Tạo Phản Đi!



Hai tỷ muội Hạ Đan Ngọc, Hạ Bội Ngọc có cơ hội gặp được Liễu Minh Nguyệt từ trước, chẳng qua vội vã hàn huyên, mặc dù có lòng muốn nịnh bợ, nhưng khổ vì không có cơ hội.

Nay Liễu Minh Nguyệt đến thăm người của Hạ gia, bọn họ đã được mẹ ruột nhà mình dặn dò, tất nhiên phải chăm sóc chiếu cố Liễu Đại tiểu thư này cho tốt, trong tương lai đồ cưới của bọn họ nhiều hay ít đều phải trông cậy vào vị Liễu Đại tiểu thư này, tương lai nàng sẽ là thiếu chủ mẫu của Hạ gia.

Bên trong Hạ gia sớm đã là trống rỗng, toàn bộ đều phải dựa vào đồ cưới và địa tô của Ôn thị mà chống đỡ, ngoài ra còn có bổng lộc của Hạ Giam Thừa để sống qua ngày, nhân khẩu trong nhà đông đúc, cứ dăm ba bữa là Hạ Giam Thừa lại muốn ra bên ngoài cùng bằng hữu, đồng liêu uống rượu ngâm thơ nghe hát xướng, nói cho dễ nghe là đi xem hát, nhưng sự thật là ra bên ngoài mang loại “Phấn hồng tri kỷ” trở về, mà loại phấn hồng tri kỷ này, có thể hiểu theo nghĩa cảm kích thì ít mà toan tính thì nhiều, trong cuộc sống chịu không nổi một chút ủy khuất, cơm canh quần áo, vật dụng chi tiêu hàng ngày, đều tính toán tỉ mỉ, chuyển thành số bạc gấp đôi để đòi cho được.

Nguồn gốc của các phụ nhân nơi hậu viện nhà Hạ Giam Thừa, đầu tiên chính là loại phấn hồng tri kỷ mang từ bên ngoài về này, còn một loại khác đó chính là do Ôn thị lao tâm lao lực, tỏ vẻ hiền lành đích thân giúp Hạ Giam Thừa thu xếp vào phủ.

Ban đầu lúc Hạ Giam Thừa mang về một vị “Phấn hồng tri kỷ”, được thế mà ngấm ngầm lấn lướt phu nhân chính phòng, Ôn thị bắt đầu hoảng hốt, liền tuyển thêm một vị nữ tử xinh đẹp trẻ trung, thay Hạ Giam Thừa thu vào trong phòng, nhằm chia bớt sự yêu sủng của vị phấn hồng kia.

Từ đó về sau mỗi khi Hạ Giam Thừa lại mang về nhà một vị “Phấn hồng tri kỷ”, thì Ôn thị cứ như cũ thay ông nạp một vị nữ tử nữa vào phòng, vì thế số lượng phụ nhân của Hạ Giam Thừa càng ngày càng tăng dần lên.

Thời gian lâu dần, ngay cả Hạ Giam Thừa cũng không thấy hứng thú nữa, có vị đồng liêu trong nhà có vợ cả ghen rất hung hãn, ông ta liền dào dạt đắc ý đem Ôn thị hiền lành đi ra khoe khoang. Hành động này khiến cho việc Ôn thị hiền lành đi sâu vào lòng người ở kinh thành, ai cũng nói tính tình Ôn thị độ lượng và hiền lành, chính là người vợ cả nhân từ hòa khí nhất, không ít nam tử hy vọng phu nhân chính phòng nhà mình cũng có thể học tập theo hình mẫu như vậy.

Song có không ít đương gia chủ mẫu tuy rằng giáp mặt thì khen ngợi hành vi của Ôn thị, nhưng mà sau lưng khó tránh khỏi châm biếm bà “… Cổ hủ khô khan, đã bị quy củ trói buộc đến choáng váng đầu óc…”

Thứ tử, thứ nữ của Hạ gia cứ như vậy mà mọc lên như nấm sau mưa, hết đứa này đến đứa khác cứ thế mà sinh ra.


Tình hình hậu viện Hạ gia được chia làm hai phe phái, một bên là phái của phu nhân, môn bên là phái của lão gia.

Phái phu nhân, phần lớn là những nữ tử có tướng mạo đẹp, ôn nhu yếu ớt, dễ bắt chẹt do Ôn thị tự tay chọn ra, phái lão gia thì đều là những vị hồng nương xinh đẹp, có một hai dạng thuật phòng the giữ kín không nói ra, giữ được ân sủng mấy năm không dứt.

Ôn thị quản lí hậu viện, những nữ tử theo phía sau bà ngoại trừ một vài người cá biệt quy hàng, ở hậu viện này có thể xem như là phái cầm quyền, những nữ tử phái lão gia dựa vào ân sủng để sống yên ở hậu viện, nhưng trải qua mấy năm tranh qua đấu lại, cũng phát hiện Hạ Giam Thừa ngoại trừ việc đi ra ngoài đem người về nhét vào hậu viện, thường xuyên đến phát tiết một phen, còn việc ở hậu viện căn bản không nói một lời, cung cấp áo cơm hàng ngày đều phải trông cậy vào phu nhân.

…Vì thế hậu viện Hạ gia lấy một loại trạng thái kỳ quái mà an bình yên tĩnh, mọi người chỉ chờ phu nhân đi ra ngoài ném tiền lập uy.

Dưới loại tình huống này, Hạ Đan Ngọc, Hạ Bội Ngọc đi nịnh bợ Liễu Minh Nguyệt cũng chẳng có gì lạ.

Tối đó hai người bọn họ trở về, Bạch di nương – mẹ ruột Hạ Đan Ngọc cầm theo cái hà bao tinh mỹ mà bà thức đêm thêu ra đưa cho nàng: “Đại tiểu thư Liễu gia chưa bao giờ ở lại nhà chúng ta, lần này có thể ở lại hai ngày, nói không chừng đã là cực hạn. Nghe nói Tướng gia cực kỳ sủng ái nàng ta, ngày mai con đem hà bao này đi tặng cho nàng ta, tuy rằng thứ này không đáng tiền, nhưng tốt xấu gì nàng ta mang theo thứ này, có thể lúc nào cũng nghĩ đến con là tốt rồi…”

Trước khi Bạch di nương bị nhét vào Hạ phủ, vốn xuất thân là tú nương, tay nghề thêu thùa rất tốt, vốn định truyền cho Hạ Đan Ngọc tay nghề này, nhưng Hạ Đan Ngọc nhiều năm luôn đi theo bên cạnh để nịnh bợ Ôn thị, sau khi mở rộng tầm mắt, nàng ta chỉ cảm thấy ngốc ở phía sau viện cả ngày vùi đầu thêu thùa, thực là chậm trễ thời gian, cho nên không để bụng cho lắm, tay nghề của Bạch di nương nàng ta chỉ học được bảy tám phần, ngược lại thêu thùa còn không bằng Liễu Minh Nguyệt.

Hạ Đan Ngọc nhận lấy hà bao kia, sờ sờ bên trong rỗng tuếch, ngay sau đó lập tức mếu máo: “Người bên ngoài đưa hà bao cho Liễu Đại tiểu thư, bên trong người nào không phải bỏ vào cho phình ra chứ? Trong hà bao này ngay cả chút ít thứ cũng không có, người bảo ta làm sao dám đem ra?”

Bạch di nương thất sủng đã lâu, nghe được lời này, vô cùng ảm đạm, trở lại trong phòng mình xem có thể lục lọi lấy ra được thứ gì đó hay không.

Gian đối diện là phòng ở của hai mẹ con Phùng di nương và Hạ Bội Ngọc. Phùng di nương tuy là người khéo tay, nhưng tay nghề thêu thùa thua xa Bạch di nương – người được huấn luyện chính thống từ phường thêu như vậy, hai ngày nay Phùng di nương đã vội vàng làm mười cái túi lưới, có loại thắng, hoa mai, cành liễu, liên hoàn, đủ loại và màu sắc khác nhau, yêu cầu màu sắc phải xinh đẹp mềm mại, phù hợp với Liễu Minh Nguyệt.


Buổi tối trông mong mà đem ra đưa cho Hạ Bội Ngọc nhìn, “Con thấy trên người Liễu Đại tiểu thư ăn mặc như thế nào?”

Hạ Bội Ngọc đã quen so sánh với Hạ Đan Ngọc, hai ngày nay lại được gần gũi quan sát tiểu thư Tướng phủ vô số lần, lúc này chua xót nói: “Di nương, túi lưới này tuy rằng được thắt tinh xảo, nhưng không bằng mấy thứ mà Liễu Đại tiểu thư mang trên người đâu, mang mấy thứ không tinh xảo bằng người ta như vậy ra ngoài, ta thật sự làm không được.”

Túi lưới 2

Túi lưới

Túi lưới 1

Tay cầm túi lưới của Phùng di nương run rẩy.

Trong tay bà cũng không dư dả gì, nếu nói xuất ra tiền vốn một lần, nịnh bợ Liễu Đại tiểu thư, từ nay về sau về lâu về dài có thể có chỗ dựa là được, vậy mới đáng để trầm trồ khen ngợi. Nhưng nếu như Liễu Đại tiểu thư thường xuyên đến đây, bà nào có nhiều tiền vốn để bỏ ra như vậy?

Thật ra thì hai vị thứ nữ Hạ gia này đánh chủ ý muốn nịnh bợ Đại tẩu tương lai cũng không hề sai, nhưng trước mắt đã tự đánh mất bản tâm đáng quý khi ở chung với người nhà, từ nay về sau làm việc khó tránh khỏi sẽ bất công, càng ngày càng đưa mình đi tới lối nhỏ ngõ hẹp.

Thật ra thì Liễu Minh Nguyệt đối với mấy vật ngoài thân chưa bao giờ thực sự quá để ý, tất cả mọi thứ trên người nàng đều là do Hạ Huệ lưu tâm đến, nếu như ở chung mà tính nết hòa hợp, bất kể các nàng tặng cái gì, Liễu Minh Nguyệt cũng đều vô cùng cao hứng mà thu nhận.

Hồi đầu năm, La Thụy Đình học Thư sư phó thêu hà bao, châm tuyến hỗn độn, bông hoa thêu trên hà bao hình dạng quái dị, ngay cả dáng vẻ của hà bao cũng… quả thật nhìn sao cũng không giống hà bao, thế mà La Thụy Đình cũng dám đưa cho Liễu Minh Nguyệt, còn đòi tự tay đeo vào cho nàng.


Trên thực tế sau khi thêu xong cái hà bao kia, La Thụy Đình trước sau muốn tặng cho tất cả mọi người ở La gia, ví dụ La lão gia tử, La Đại phu nhân, hai vị ca ca và đám sư huynh đệ đồng môn… Mọi người nhìn thấy bộ dáng của hà bao kia, trong lòng thê lương: Tết nhất ai cũng phải xuất môn xã giao, cho dù không ra khỏi cửa xã giao cũng phải tiếp khách, đeo thứ này, nếu nói cho người ta biết đây là do La Thụy Đình thêu… Chuyện này có bao nhiêu dọa người chứ?

Chuyện mà La Đại phu nhân lo lắng thì sâu kín hơn, vạn nhất bị người nào đó có ý muốn cầu hôn La gia phát hiện bà có nữ nhi vụng về như vậy, thêu cái hà bao mà có thể thêu ra loại hiệu quả này… như vậy rồi không dám cầu thân nữa thì biết làm sao cho phải bây giờ?

La Đại phu nhân rơi vào thế khó xử, một bên sợ đả kích lòng tự tin của nữ nhi, một bên còn phải cổ vũ nàng: thêu thật không tồi, lại có thể tự mình làm hà bao nữa chứ… Con ta thật là có tiến bộ; một bên phải lao tâm khổ tứ lo lắng cho hôn sự của La Thụy Đình, uyển chuyển tỏ vẻ thật ra thì đồ vật này thuộc phạm trù vật kỷ niệm, lần đầu nữ nhi nhà mình làm ra thứ gì đó thì nên thu hồi mà cất giữ cho nó có vẻ có ý nghĩa kỷ niệm.

Đáng tiếc không có ai hiểu được tâm trạng vui sướng và hy vọng mãnh liệt muốn chia sẻ niềm vui đến cho mọi người khi thành phẩm hà bao do nàng chính tay làm ra sau mọi cực khổ đâm kim vào tay không biết bao nhiêu lần. La Thụy Đình bất khuất tặng một vòng hà bao xuống dưới, lúc đang thất bại đến muốn khóc, nghe tin tiểu sư muội và Tiết Hàn Vân đến chúc Tết La lão gia tử, tình cảm vui sướng kia vỡ òa thế nào chứ.

Lần đầu tiên nàng ta không để mắt đến sự tồn tại của Tiết Hàn Vân, lôi kéo Liễu Minh Nguyệt đi tặng lễ, còn trông mong khoe khoang: “Xem đi, sư tỷ đối với muội thật tốt, Tiết sư huynh cũng không tặng, ngay cả lần đầu tiên làm ra hà bao đều chỉ tặng cho một mình muội…”

Khóe miệng Liễu Minh Nguyệt co rút, nhưng đối với vị sư tỷ có giá trị vũ lực cao hơn mình nhiều lắm này, nàng thông minh không hề phản kháng, tùy ý để nàng ta lôi kéo đeo vào cho mình… Hơn nữa còn mang thần sắc tự nhiên đeo cái hà bao kỳ quái đó đi dạo ở La gia, chọc cho một đám hạ nhân ghé mắt cười trộm.

Nay nhận được đồ vật gì đó của hai vị thứ nữ Hạ gia, nàng cũng chỉ hơi nhìn sơ qua một cái, lễ phép nói lời cảm tạ sau đó bảo Hạ Huệ cất giữ, ngay cả trong hà bao đựng cái gì cũng chưa từng mở ra xem. Hạ Huệ làm việc này cực kỳ chu toàn, thu nhận lễ vật của người ta đương nhiên là phải có quà đáp lễ, lập tức kêu Thu Quả đi lấy cái tráp mà Liễu Minh Nguyệt mang đến, tìm ra bốn cây gấm hoa sản xuất từ trong cung đưa sang, còn có bốn cái khăn giao sa mới tinh, đều là đồ vật ban thưởng Tết trong cung do nương nương thưởng cho, chia đều cho hai vị thứ nữ Hạ gia mỗi người hai cây gấm và cái khăn mới.

Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc nhận được hai loại đáp lễ này, sai tiểu nha đầu nhanh chóng cầm về trong phòng mình, Bạch di nương và Phùng di nương nhìn thấy quà đáp lễ, vô cùng kinh hỉ, trở ra cửa khoe khoang với đối phương, nào biết nhìn thấy đồ vật trong tay của đối phương cũng giống y như mình, chỉ đành phải hành quân lặng lẽ, rút về lại phòng mình.

Ở đây hai ngày, Liễu Minh Nguyệt cũng thấy Hạ gia chật chội, đúng lúc cổng trong truyền tin đến, Tiết Hàn Vân phụng lệnh của Liễu tướng, tới đón nàng về nhà.

Liễu Minh Nguyệt không nỡ chia tay Nhị cữu mẫu Vạn thị và biểu tỷ Ôn Dục Hân, chỉ biết lôi kéo tay Ôn Dục Hân mãi không tha, Hạ Huệ thấy tình cảnh như vậy, nói: “Nhị cữu phu nhân đừng trách nô tỳ lắm miệng, tiểu thư nhà nô tì vẫn còn tâm tính của tiểu hài tử, bao lâu nay khi nào thì có cơ hội thân cận với tỷ tỷ như vậy? Dù sao tiểu thư cũng hợp ý với biểu tiểu thư, chi bằng nô tỳ thay tiểu thư thỉnh biểu tiểu thư đến quý phủ chúng ta ở chơi mấy ngày được không?”

Liễu Minh Nguyệt nghe nói như thế, lúc này liền nở nụ cười: “Chủ ý này rất tốt.” Lôi kéo tay Ôn Dục Hân càng không muốn buông tay.


Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc trông mong nhìn Liễu Minh Nguyệt, hy vọng nàng cũng có thể mở miệng mời mình cùng đến Liễu phủ. Dù sao cùng Liễu Minh Nguyệt lui tới cũng có điểm ích lợi, người ta là tiểu thư nhà quan, thân phận cũng không thấp.

Liễu Minh Nguyệt chỉ lo cao hứng, huống hồ nàng không thân cận với hai vị thứ nữ Hạ gia cho lắm, cho nên không mở miệng nhắc tới. Hạ Huệ tuy là người biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, bởi vậy mặc dù nhìn thấy tâm tư của hai thứ nữ Hạ gia, nàng ta cũng chỉ làm như không biết.

Vạn thị thấy tỷ muội hai người hợp ý, trong lòng rất là vui mừng, vả lại tối qua lúc đi ngủ, nghe Ôn Dục Hân len lén nói rằng Liễu Minh Nguyệt đã sớm làm tiểu định rồi, chẳng qua Tiểu dượng vẫn chưa thông báo đến bằng hữu thân quyến gần xa mà thôi, trong lòng bà cười thầm Đại cô tỷ tự tiện quyết định, tương lai không biết sẽ xấu hổ thế nào, tự nhiên là bà cũng sẽ không lắm miệng nói ra. Nghe nói tình cảnh chỗ Hạ Tử Thanh bên kia, cũng đã âm thầm nổi lên tâm tư không nên có đối với Liễu Minh Nguyệt, con bé chỉ là tiểu cô nương mà thôi, vẫn nên về nhà thì tốt hơn. Lúc này bà lập tức đồng ý.

Nói liền một mạch: “Đến nhà Tiểu dượng, nhớ không được bướng bỉnh, phải hành lễ vấn an Tiểu dượng con, đợi đến khi các ca ca của con thi xong kỳ thi mùa xuân, ta sẽ tự mình tới cửa bái phỏng…”

Ôn Dục Hân lập tức gật đầu đáp ứng.

Ôn thị ở một bên thấy mẹ con Vạn thị mới đến đây mấy ngày, lại có thể thân mật cùng Liễu Minh Nguyệt như vậy. Tuy rằng Liễu Minh Nguyệt đối với bà cũng rất tôn kính, nhưng độ thân mật rõ ràng không thể sánh bằng với mẹ con Vạn thị, trong lòng không khỏi thấy không vui, nhưng bà chỉ nghiêm mặt lạnh ngồi ở một bên.

Nhất thời nghe thấy gã sai vặt ở phía nhà trên chạy tới nói, Tiết thiếu gia tới đón Liễu Đại tiểu thư, lão gia đã ra đón và mời ở lại dùng cơm, vài người trẻ tuổi cùng ngồi hàn huyên đàm đạo, lão gia dặn nhất định phải chuẩn bị nhiều món ăn ngon để tiếp đãi khách, Ôn thị đối với Tiết Hàn Vân vẫn luôn coi là cái đinh trong mắt, ghét cay ghét đắng, bởi vậy khẩu khí lập tức trở nên không tốt: “Lão gia cũng thật là, không câu nệ những thứ chó mèo không đáng gì đó mà phải căn dặn bàn tiệc để chiêu đãi, chẳng phải ngồi không ăn núi bạc cũng lở…”

Hai đứa con của Vạn thị đang muốn đến nhà trên đón khách, nhất thời sắc mặt xấu hổ, trong lòng cũng thấy không cao hứng

Liễu Minh Nguyệt nghe Ôn thị nói lời ấy, tươi cười chợt tắt, nói với Ôn thị rằng: “Dì nói lời này… Hàn Vân ca ca nhà cháu sao lại trở thành con chó con mèo rồi? Huynh ấy ở nhà cũng không phải không có cơm ăn mà chạy đến Hạ gia xin cơm ăn.”

Ôn thị nghe thấy Liễu Minh Nguyệt dám tranh luận cùng mình, trong lòng bốc lửa, quát lên: “Giỏi, nha đầu không biết xấu hổ này! Đâu phải ngươi đính ước gì với Tiết gia, như thế nào Tiết Hàn Vân lại trở thành người nhà ngươi? Đúng là đứa chẳng biết phân biệt tốt xấu, khuỷu tay chỉ biết hướng ra ngoài…”

Còn chưa vào cửa, nha đầu này đã dám tranh luận với mình!

Nay Liễu Minh Nguyệt đã khác trước rất nhiều, trong lòng nàng Liễu Hậu chiếm vị trí thứ nhất, Tiết Hàn Vân thì chiếm vị trí thứ hai, không bàn tới tình yêu nam nữ, nam nhân này cũng là huynh trưởng tốt dám lấy tính mạng ra để bảo hộ nàng, đau nàng nhất, nàng lập tức không khỏi thấy khó thở mà mở miệng đáp: “Cháu đã cùng Hàn Vân ca ca tiểu định, sao huynh ấy không phải người nhà cháu chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận