Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Lần này Ôn Hữu Xương ra ngoài du lịch, ban đầu vẫn còn thuận lợi. Hắn đã quen lêu lổng bên ngoài, mỗi ngày đều ngắm sông ngắm núi, có đôi khi vô tình gặp được người cùng lý tưởng, làm bạn đồng hành với nhau một đoạn, sau đó mỗi người đi một ngả, vui đến quên trời đất.

Chẳng qua đến đất Thục, không biết sao lại trêu chọc tới Tư Mã Du, khiến y nhất định đòi theo, cuối cùng đã đồng hành với hắn được mấy tháng.

Thiếu niên cùng đánh nhau một trận với Tiết Hàn Vân ở trên thuyền, chính là Thế tử Tư Mã Du của Thục vương, cũng là đường đệ của đương kim Thái tử Tư Mã Sách. Thục vương và Thánh thượng chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, dưới gối chỉ có một nhi tử duy nhất là Tư Mã Du.

Tuổi tác của Tư Mã Du thoạt nhìn chừng 14 – 15 tuổi, nhưng thật ra thì do vóc dáng y cao ráo, chứ tuổi thực bất quá cũng mới 13 tuổi. Thục vương có lòng muốn để cho y xuất môn lịch lãm, Thục vương phi khóc lóc một phen nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng cũng không thể ngăn cản được ý nguyện của Thục vương. Thục vương phi chỉ đành cắn răng chuẩn bị cho nhi tử mình nhiều tiền bạc để lên đường.

Ôn Hữu Xương không biết vì sao mình lại trêu chọc đến Tư Mã Du, nhưng còn Tư Mã Du thì lại biết vì sao y phải quấn lấy Ôn Hữu Xương.

Tư Mã Du bị Thục vương đuổi ra khỏi Thục vương phủ lịch lãm, mang theo mấy gã sai vặt chỉ rong chơi ở thành Phù Dung, chưa tới nửa tháng, tiền bạc như nước đổ ra ngoài. Thục vương nghe hạ nhân báo lại, Tư Mã Du tiêu tốn không ít bạc, đến nay nhưng vẫn chưa rời khỏi thành Phù Dung, ông hận đến nghiến răng, song sau đó lại nghe hạ nhân báo lại, Thế tử đã đi theo một vị thư sinh rời khỏi thành Phù Dung rồi.

Thục vương nhất thời ngẩn ra, tiếp đó mặt mày hớn hở.

Ôn Hữu Xương vạn lần cũng không ngờ được, lý do mà Tư Mã Du kết bạn với mình, chính là vì trên người hắn lúc ấy không có nhiều tiền, nhưng lại nhìn trúng một bức họa, liền dùng mười hai vạn phần sức mạnh dây dưa, quấn lấy chủ cửa hàng mặc cả giảm hơn phân nửa giá gốc, mới thuận lợi mua được bức họa ấy.

Lúc đó Tư Mã Du đứng ở một bên quan sát đến hứng trí dạt dào.

Hắn là Thế tử Vương phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ từng quan tâm đến chuyện tiền bạc. Nhưng lần này thì khác, tuy rằng mỗi lần Vương phi đều giúp hắn chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, nhưng hắn đã quen với cuộc sống xa hoa tinh xảo, bởi thế tiền bạc luôn cực kỳ thiếu thốn.

Hắn đi dạo loanh quanh trong thành Phù Dung, chính là vì muốn tìm người có kinh nghiệm du lịch lão luyện, nhìn thấy Ôn Hữu Xương thuần thục trả giá như vậy, lập tức đoán được Ôn Hữu Xương là thư sinh hàng năm đều lịch lãm ở bên ngoài. Lại theo dõi Ôn Hữu Xương hai ngày, thấy y phải rời khỏi thành Phù Dung, lúc này hắn mới xuất hiện quấn lấy y.

Lần quấn lấy này kéo dài tận mấy tháng, từ đầu năm cho đến bây giờ, Tư Mã Du đi theo Ôn Hữu Xương đi đến rất nhiều nơi, quen biết gặp gỡ rất nhiều người, bạc… cũng tức thì giảm xuống như hắn mong muốn.

Ôn Hữu Xương bị các huynh đệ Ôn gia áp tải về Đại phòng, Tư Mã Du thì ở trên thuyền thay đổi quần áo sạch sẽ, tiếp đó đi theo Hạ Tử Thanh và Tiết Hàn Vân đến Tam phòng.

Giờ phút này Tam phòng chỉ còn lại một vài lão nô bộc, các vị chủ nhân đương gia đã đến Đại phòng dự tiệc, may mắn Ôn Hữu Xương có để lại gã sai vặt cho Tư Mã Du, gã sai vặt kia lập tức dẫn Tư Mã Du đến sân viện của Ôn Hữu Xương.

Lâm thị hàng năm thương nhớ đứa con trai này, bởi vậy bình thường sân viện của Ôn Hữu Xương đều được quét tước cực kỳ sạch sẽ, vừa vào cửa thì lập tức có thể ở lại ngay. Tư Mã Du vào phòng Ôn Hữu Xương, bắt đầu một trận lục lọi gió cuốn mây tan, gã sai vặt kia sớm đã được chứng kiến vị tiểu Gia duy ngã độc tôn này, không thể làm gì với hắn, chỉ đành phải tùy hắn vậy.

Tư Mã Du đảo lộn phòng một trận, thấy trong phòng Ôn Hữu Xương có rất nhiều bản ghi chép về phong tục các nơi, cũng có không ít bản đều là do Ôn Hữu Xương chính tay viết ra về phong tục tập quán, lập tức cẩn thận nhìn xem, nghĩ rằng đợi đến khi ở nơi này chơi chán, thì sẽ đi đến những nơi khác để chơi tiếp.

Tin tức Ôn Hữu Xương trở về rơi vào tai nhóm nữ quyến ở hậu viện Đại phòng, không chỉ riêng Lâm thị, mà ngay cả Ôn lão phu nhân cũng hết sức cao hứng.

Hôm nay Liễu Minh Nguyệt và một đám tiểu thư tỷ muội Ôn Dục Hân đi thuyền ở trong sông không bao lâu, liền đến hồ lớn.

Nơi này mạng lưới sông ngòi dày đặc, nhưng bắt đầu từ phía sau An trấn thì có một mặt hồ rất lớn, sóng nước trong như gương, trong hồ màu xanh biếc nở rộ, có một vài nữ nhân hái hoa sen chống xuồng nhỏ ra ngắt lấy đài sen. Các nàng ngồi trên xuồng nhỏ, vươn tay nghiêng người chạm đến hoa sen trong hồ, xa xa gió thổi như đang hát, vô cùng thích ý.

Liễu Minh Nguyệt tựa vào mạn thuyền nhắm mắt, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngay cả Ôn Dục Hân cũng yên tĩnh dựa vào trên người nàng, hưởng thụ cảm giác an nhàn hiếm có này.

Mấy thiếu nữ trên thuyền chơi trò đoán số uống rượu, có một vài người uống chút rượu trái cây, cũng có người nhàn hạ ngồi ở một bên giống như Liễu Minh Nguyệt vậy, ăn một dưa chuột và trứng gà, hoặc là ngắm hoa ngắm nước.

Hà Tú Liên từ khoang thuyền đi ra, đến bên cạnh Liễu Minh Nguyệt, cúi đầu nói: “Đa tạ vị huynh trưởng kia của Liễu muội muội đã thay ta chủ trì công đạo!”

Liễu Minh Nguyệt thấy trán nàng ta cúi xuống, lộ ra một vùng gáy nhỏ trắng nõn, trong lòng lập tức không vui, nhớ tới Vạn thị đã từng nói qua, có một loại nữ tử, tự làm ra vẻ đơn thuần đáng thương để tranh thủ đồng tình của người khác, tiếp đó sẽ giẫm đạp lên người khác để thượng vị.

Cao thủ trong đó, chính là Trầm Kỳ Diệp.

Còn vị cô nương Hà gia này, nàng thấy cũng có cảm giác tương tự, bởi vậy không được thân thiện cho lắm, thản nhiên nói: “Chẳng qua Hàn Vân ca ca không muốn để ta bị chấn kinh dọa sợ mà thôi!” Ngụ ý là người khác có rơi xuống nước hay không cũng chẳng có quan hệ gì.

Gương mặt tươi cười của Hà Tú Liên nhất thời đỏ lên, đôi mắt cũng muốn đỏ, lập tức giọng nói càng thấp: “Tú Liên biết không phải vì mình, mới làm cho công tử quý phủ phải ra tay, chẳng qua ta không phải người không biết báo ân, nếu có cơ hội, đương nhiên phải giáp mặt đa tạ huynh trưởng của Liễu muội muội mới tốt!”

“Hà tỷ tỷ không cần làm như vậy, chỉ sợ Hàn Vân ca ca ngay cả bộ dáng tỷ tỷ ra sao cũng không nhìn rõ, tỷ tùy tiện đi cảm tạ huynh ấy như vậy, chỉ sợ trước sau gì cũng làm chính mình khó xử.” Tuy rằng đôi mắt của Hà Tú Liên lộ ra vạn phần ủy khuất, nhưng Liễu Minh Nguyệt rõ ràng cảm thấy nàng ta không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, nghĩ đến phản ứng bình thường của Tiết Hàn Vân, nàng không khỏi hết sức chờ mong, bởi vậy nhịn không được lại thay đổi chủ ý: “Nếu tỷ thật lòng muốn cảm tạ Hàn Vân ca ca, ngày khác có cơ hội ta sẽ dẫn tỷ đi gặp huynh ấy.”

Hai gò má của Hà Tú Liên đỏ bừng, vẻ mặt cảm kích: “Đa tạ Liễu muội muội!”

Ngay cả Tiểu Phân bên cạnh nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi Ôn Hữu Xương bị áp tải về nhà ổn thỏa, tiệc ở Đại phòng đã xong, nhóm nữ tử cũng từ bên ngoài trở về, sau khi người Tam phòng tập hợp đầy đủ, Ôn Hữu Xương nhanh chóng nhận được một trận phê bình chê trách từ trước đến nay chưa từng có.

Vốn dĩ Ôn Tam lão gia tử ký thác kỳ vọng rất cao nơi hắn, nào biết hắn không chịu đọc sách đã đành, còn hàng năm đi du lịch mãi không chịu trở về nhà, hôm nay lão gia tử lại uống hơi nhiều rượu, giữa bữa tiệc còn ầm ỹ một trận rất lớn với Nhị lão gia tử, trở về Tam phòng bao nhiêu lửa giận nghẹn trong bụng lập tức đều phát tiết hết trên người Ôn Hữu Xương.

Lúc mắng cao hứng, còn cầm lấy một cái nghiên mực đã được mài không ít mực trên bàn mà đập tới… Ôn Hữu Xương thì không bị thương, chẳng qua một thân áo bào trắng tinh in hình trăng non, chất liệu tốt nhất bị vấy bẩn.

Ba huynh đệ còn lại của Ôn gia âm thầm vui sướng khi người gặp họa, ở bên cạnh không ngừng châm ngòi thổi gió, cuối cùng nhận lấy một tiếng “Cút!” của Tam lão gia tử mà chấm dứt, Ôn Hữu Xương nghe thấy, giống như âm thanh đặc xá của ông trời.

Việc này vẫn chưa xong, hắn trở về phòng thay quần áo, còn phải đến hậu viện để nhận phê bình nghiêm khắc của nhóm nữ nhân trong nhà. Thấy đồ đạc trong phòng mình bị Tư Mã Du đảo lộn đến gần giống như cái chuồng heo, nhưng đối với vị này hắn lại không hề có cách nào khác… Một người mặt dày mày dạn quấn lấy hắn một cách vô lại, nhưng thân phận lại cao quý, sau khi hắn rời khỏi thành Phù Dung mới biết được thân phận của Tư Mã Du, cảm thấy đau đầu gấp bội.

Cũng may nhóm nữ nhân ở hậu viện đều ôn hòa hơn rất nhiều, ngoại trừ Ôn lão phu nhân giả vờ răn dạy vài câu, Lâm thị rớt vài giọt nước mắt, tương đối mà nói thủ đoạn đối với hắn cực kỳ hòa bình, lại nhìn thấy đại cô Hạ Ôn thị đã lên kinh nhiều năm không gặp, đại muội Ôn Dục Hân, còn có biểu muội Liễu Minh Nguyệt, vị tiểu biểu muội chưa từng gặp mặt này, nhận được sự chào đón nhiệt liệt của mọi người ở đây, Ôn Hữu Xương cảm thấy mình thực sự bị đả kích nghiêm trọng, lúc nãy hắn chẳng những bị các huynh đệ trong nhà chuốc không biết bao nhiêu là rượu, còn bị Ôn lão gia tử thần sắc nghiêm nghị răn dạy, chửi bới một trận, trái tim hắn chịu đủ tàn phá.

Tư Mã Du cũng được mời đến, gặp mặt chào hỏi các trưởng bối ở hậu viện Ôn gia. Tuy rằng Tư Mã Du lớn lên vô pháp vô thiên, ngoại trừ Thục vương và Thục vương phi thì không ai có thể quản thúc được, nhưnghắn đối với Thục vương phi vô cùng hiếu thảo, từ đầu đến cuối có thể dỗ dành khiến Thục vương phi vui vẻ, giờ phút hắn bắt đầu thể hiện bản lĩnh dụ dỗ khiến Thục vương phi vui vẻ, bởi thế khiến Ôn lão phu nhân và Lâm thị, Vạn thị thoải mái không thôi.

Đặc biệt là Lâm thị, thấy vị bằng hữu này của nhi tử thật là vô cùng tốt, dung mạo còn cao hơn một bậc so với nữ tử, nói chuyện lại ngọt như mật, trong lòng nảy sinh yêu thích, ngay cả tiểu cô nương Ôn Dục Quỳnh nhìn thấy Tư Mã Du như vậy, cũng không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên ngại ngùng chút nào.

Duy chỉ có Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân ở trên thuyền suýt chút nữa rơi xuống nước, đối với Tư Mã Du còn có vài phần chú ý, hầu như chưa từng bị phương pháp dỗ ngọt này của hắn làm cho mê hoặc, thần sắc vẫn thản nhiên không thấy dao động.

Tư Mã Du bước vào cửa lớn Ôn gia không được bao lâu, Ôn lão gia tử nghe nói võ nghệ của hắn không tệ, trong lòng lập tức rục rịch.

Mấy ngày nay lão gia tử thường xuyên kiểm tra trình độ học vấn của mấy thiếu niên trong nhà, thấy Tiết Hàn Vân vẫn chưa gặp phải khó khăn gì, có đôi ba lần ngay cả Ôn Hữu Tư cũng không đáp được bằng hắn, tuy rằng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mà trong lòng Ôn lão gia tử lại không nhịn được mà khen ngợi Tiết Hàn Vân.

Hỏi thăm đôi điều ở chỗ Ôn Hữu Tư một phen, nghe nói Tiết Hàn Vân văn võ song toàn, sư phụ là Lâm Thanh Gia và La lão tướng quân, lại xem xét ngoại tôn Hạ Tử Thanh của mình, hai người này đúng là chim yến và thiên nga có khác, nếu đổi lại ông là Liễu Hậu mà lo lắng cho chuyện hôn nhân của Liễu Minh Nguyệt, cũng sẽ chọn Tiết Hàn Vân chứ không chọn Hạ Tử Thanh.

Nay nghe thấy Tư Mã Du là người biết võ nghệ, Ôn gia từ trước đến nay đều là người đọc sách, kiểm tra học vấn thì còn có thể được, nhưng muốn kiểm tra võ công thì đúng là khác nghề như cách núi, có một vị như vậy đến đây, rốt cuộc là tảng đá thử vàng, lập tức muốn hai người bọn họ tỷ thí một phen.

Tư Mã Du tuổi trẻ khí thịnh, tỷ thí một phen trên thuyền, bị Tiết Hàn Vân đá xuống sông, trong lòng vẫn căm giận, nay có cơ hội, đương nhiên không chịu bỏ qua, lập tức xoa tay muốn tỷ thí với Tiết Hàn Vân thêm lần nữa.

Ở đất Thục tuy hắn là Thế tử, nhưng Thục vương nuôi dạy hắn cực kì nghiêm khắc, mời võ sư đến dạy hắn đều là những võ sư tốt nhất trong cả đất Thục, Tư Mã Du thiên phú cực cao, người cũng cần cù, trong cả đất Thục rất khó gặp được địch thủ, nào biết vừa đến Giang Bắc đã gặp thiệt thòi, lập tức xù lông lên dốc toàn lực ra tỷ thí với Tiết Hàn Vân.

Trong lòng Tiết Hàn Vân cũng vô cùng kinh ngạc: vị Thế tử điện hạ này tuy rằng còn ít tuổi, nhưng có thể luyện võ đến loại trình độ này, cho dù là hắn cũng không dám coi khinh, nếu không phải vì chênh lệch tuổi tác, ai thắng ai thua còn chưa biết!

Tiết Hàn Vân nghĩ như vậy, lập tức ổn định lại tâm tình, nâng cao tinh thần nghiêm túc đánh nhau với Tư Mã Du, Ôn lão gia tử dẫn theo đám tôn tử ở một bên xem trận chiến này.

Bọn họ đều là văn nhân, nhìn không ra giữa sân là ai thắng ai bại, nhưng hai người ở giữa sân đều xem đối phương là địch thủ hiếm có trên đời này, cho nên hồn nhiên đánh nhau đến quên mình.

—— trận đấu này, cuối cùng Tiết Hàn Vân là người chiến thắng.

Đáng tiếc từ đó về sau, Tư Mã Du lập tức quăng Ôn Hữu Xương ra sau đầu, cả ngày quấn quít lấy Tiết Hàn Vân muốn tỷ thí luận bàn võ nghệ, ngay cả Liễu Minh Nguyệt đến tiền viện tìm Tiết Hàn Vân, cũng bị hắn trợn mắt lên nhìn.

Ban đầu khi Liễu Minh Nguyệt mới đến, Ôn lão phu nhân chỉ để tỷ muội các nàng chơi loanh quanh sau hậu viện, thỉnh thoảng nàng đến cửa trong muốn ra tiền viện tìm Tiết Hàn Vân, đều bị bà tử gác cửa cản trở. Kết quả chờ đến khi Tư Mã Du tỷ thí với Tiết Hàn Vân xong, đột nhiên nàng có thể đi lại trong toàn bộ Ôn gia mà không gặp phải trở ngại gì.

Cũng không biết là Ôn lão phu nhân hay là Ôn lão gia tử ngầm thừa nhận, dù sao bây giờ nàng cũng được tự do ra vào tiền viện, bà tử gác cửa giống như chưa nhìn thấy nàng, ngay cả Ôn lão phu nhân và Ôn lão gia tử cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Duy nhất không bỏ qua đó là Hạ Ôn thị.

Nhưng bà ta đã đề cập nhiều lần ở trước mặt Ôn lão phu nhân, đều bị Ôn lão phu nhân chuyển sang đề tài khác, không chịu nhắc lại chuyện hôn sự giữa hai nhà Hạ gia và Liễu gia nữa, trong lòng bà ta cực kỳ khó chịu, nhưng cũng đành phải cố nhịn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui