–
“Ngươi. . . . . .”
Ngôn Chấn tức giận vì nghĩ rằng sắp làm thịt được Thẩm Tướng Khuyết, nếu không phải là Thẩm Hương Viện chạy tới, nói không chừng đã sớm hoàn thành
“Tướng công, dừng tay!”
“Nương tử, nàng đừng che chở cho tên khốn kiếp này nữa, tất cả đều do hắn hại Tiểu Điệp trở thành như vậy, ta muốn thay Tiểu Điệp xả giận.”
“Chàng đừng đỗ hết tội lỗi lên người tiểu đệ, chẳng lẽ chàng không thấy tiểu đệ vì chăm sóc Tiểu Điệp, mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon sao?”
Nếu không phải nàng ở bên cạnh săn sóc, nói không chừng ngay cả Thẩm Tướng Khuyết cũng đã ngã xuống.
“Cho dù là vậy cũng không thể bù đắp hết tội lỗi của hắn.” Ngôn Chấn cắn răng nghiến lợi nói.
“Cho dù chàng giết tiểu đệ, Tiểu Điệp vẫn không tỉnh lại, nếu mà Tiểu Điệp có tỉnh lại, muội ấy cũng sẽ không đồng ý để chàng ra tay với Tướng Khuyết.”
“Các người. . . . . .” Ngôn Chấn tức đến không nói nên lời..
“Như thế nào?” Thẩm Hương Viện đắc ý nói.
“Tất cả các người ra ngoài hết cho ta!” Thẩm Tướng Khuyết quát lớn, làm Ngôn Chấn và Thẩm Hương Viện giật mình.
“Tiểu đệ, đệ làm sao . . . . . .” Thẩm Hương Viện còn chưa kịp hỏi xong, cả người cùng tướng công đã bị đẩy ra ngoài.
“Nàng nhìn đi, tiểu tử này là kẻ xấu” Ngôn Chấn hận đến nghiến răng.
Thẩm Hương Viện liếc hắn một cái, không để ý đến lời oán hận của tướng công, nàng chỉ để ý đến người ở bên trong bị làm sao?
**
Đợi đến khi toàn bộ những người không có liên quan đã ra ngoài, Thẩm Tướng Khuyết sầu muộn nhìn giai nhân nằm ở trên giường ngủ say không chịu dậy, vẻ mặt nàng giống như một đứa trẻ.
“Cho tới giờ muội còn không chịu tỉnh sao?” Hắn lẩm bẩm hỏi.
Trả lời hắn vẫn là một mảnh vắng lạnh.
Tròng mắt Thẩm Tướng Khuyết trở nên hơi sẫm, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn của Hoa Điệp, ở bên tai nàng uy hiếp: “Nếu như muội còn không tỉnh lại, đừng trách huynh dùng thủ đoạn cứng rắn.”
Ngữ khí của hắn có mấy phần lạnh lùng, quỷ quái.
Nàng vẫn không trả lời hắn, khuôn mặt ngủ say của nàng nhìn rất ngây thơ.
Thẩm Tướng Khuyết cười, trong nụ cười mang theo vài phần phẫn nộ.
Nàng không muốn tỉnh dậy, không muốn mở hai mắt ra.
Đột nhiên hắn phủ lên đôi môi nàng, trằn trọc mút, hôn đến khi môi nàng sưng đỏ lên.
Vậy mà, giai nhân trên giường vẫn không có phản ứng.
Thẩm Tướng Khuyết cắn răng, cởi quần áo trên người nàng ra, bàn tay từ từ trợt đến ngọn núi rất tròn trên ngực nàng, há mồm ngậm lấy quả mâm xôi nhỏ hồng của nàng, dùng hàm răng gặm nhẹ.
“Còn nhớ rõ lần đầu huynh ôm muội là như thế nào không? Thân thể của muội phản ứng rất tốt, liền ướt. . . . . .” Hắn vừa nói nhỏ, bàn tay vừa vén váy nàng lên.
Cách một tầng đế khố thật mỏng hắn trêu trọc nàng, không bao lâu, để khố liền ướt, mà người ngủ say trên giường cũng có phản ứng..
Chân mày nàng nhíu chặt, dường như bởi vì cảm giá́c sung sướng mà trở nên thống khổ, trong vô thức, từ miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
“Ừ. . . . . .”
“Muội còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên muội ngây ngô như vậy, nhưng mà huynh lại bị muội hấp dẫn. Huynh nhớ đến vẻ mặt vui sướng của muội, giống như hiện tại, thân thể của muội đối với huynh có cảm giác, không phải sao?” Hắn vừa nói vừa làm, đồng thời cũng quan sát vẻ mặt người trên giường.
Theo động tác kích thích của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp hiện ra sự hoang mang, vẻ mặt thống khổ vì sung sướng, tay nhỏ bé nắm thành quyền.
“Ừ. . . . . .” Từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng dâm dục.
“Muội tỉnh lại ngay cho huynh.” Thẩm Tướng Khuyết bá đạo ra lệnh.
**
Nóng quá! Giống như có lửa đốt. . . . . .
Trong lúc ngủ Hoa Điệp cảm giác được có lửa đang thiêu đốt cơ thể mình, từng làn sóng nhiệt không ngừng đánh thẳng vào thân thể của nàng, máu nóng ở trong người sôi trào.
Thoáng chốc, nàng phảng phất nghe được tiếng của Tướng Khuyết ca ở bên kia xa xôi vang lên.
“Sao muội không tỉnh dậy? Tại sao không chịu mở mắt ra?”
Giọng điệu bực tức cho thấy hắn đang nổi nóng.
Hoa Điệp không hiểu hắn tức cái gì?
“Muội có nhớ rõ, lúc đầu huynh chạm vào muội như thế nào không?”
Thanh âm của Tướng Khuyết rất dịu dàng, nhưng làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm.
“Huynh còn nhớ rõ phản ứng lúc đầu của muội, rất nhạy cảm. . . . . .”
Nghe Tướng Khuyết ca nhắc đến một đêm kia, Hoa Điệp liền xấu hổ.
“Muội nói cho huynh biết, muội thích không?”
Từng đợt khoái cảm lan toả khắp cơ thể, từ trong miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ, sóng nhiệt từ vùng bụng dưới quét lên.
Tướng Khuyết ca, không cần . . . . . Không cần trêu muội. . . . . . Hoa Điệp muốn cầu xin tha thứ, nhưng mở miệng cũng chỉ phát ra tiếng ngâm nga.
“Muội nhanh mở mắt ra, nhìn huynh.”
Hoa Điệp nghe được thanh âm của Thẩm Tướng Khuyết, nàng không hiểu vì sao hắn lại tức giận như thế?
Nàng muốn mở mí mắt nặng nề ra, nhưng mà bất kể cố gắng thế nào, nàng cũng không mở ra được, trong đầu tựa hồ hiện ra cảnh tượng làm nàng sợ hãi.
Không được, ngàn vạn lần không thể tỉnh lại! Tiếng nói trong đầu cảnh báo chính mình, nếu như tỉnh lại, nàng nhất định sẽ hối hận. . . . . .
“Huynh muốn muội tỉnh lại nhìn huynh, chẳng lẽ muội không muốn biết, huynh có tình cảm với muội sao?”
Tình cảm?
Hoa Điệp yên tĩnh trở lại, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe hắn nói, nàng cảm giác được bàn tay ấm áp của hắn áp chặt gò má mình.
Nàng nhớ rõ Thẩm Tướng Khuyết luôn xem nàng như tiểu muội mà đối đãi, nếu không phải bởi vì sai lầm đêm đó, sợ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ để ý tới nàng.
“Huynh nghĩ muội là do cha cùng tỷ tỷ dụng tâm kín đáo ép huynh lấy muội làm nương tử, vì vậy từ đáy lòng huynh không chấp nhận, bởi vì huynh còn chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con, vậy mà một đêm kia, huynh lại không kìm chế được dục vọng của chính mình, muốn muội . . . . .”
Hoa Điệp muốn đáp lời, lại phát giác vướng ở cổ họng, phun không ra.
Không phải vậy, không phải như vậy, nàng không nghĩ sẽ ép buộc Tướng Khuyết ca cưới nàng, nàng chỉ là muốn đợi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn, nàng liền thoả mãn.
“Sau khi tỉnh lại, huynh thấy hối hận về việc mình đã làm, huynh không nên đụng vào muội.”
Không nên?
Nghe được câu này, trong lòng Hoa Điệp rất khổ sở.
Thì ra là ở trong lòng của hắn, một đêm kia là sai lầm, nhưng ở trong lòng của nàng, chính là một điều tốt đẹp.
“Huynh không muốn bị bất luận kẻ nào định đoạt, cho nên huynh mới muốn muội đừng để cho bất kì ai biết được quan hệ của chúng ta.”
Hoa Điệp nghe được tiếng thở dài nhẹ nhàng của hắn, bên trong tựa hồ mang theo một tia hối tiếc.
“Chắc chắn muội nghĩ rằng huynh đối với muội không có bất kỳ tình cảm nào phải không?”
Đúng vậy. Hoa Điệp tự lẩm bẩm trong lòng.
Nàng biết Tướng Khuyết ca không có một chút tình cảm nào với mình, biết rõ là mình dây dưa hắn, nhưng mà nàng không cách nào buông ra.
“Huynh cũng cho là như thế, nhưng mà. . . . . .” Hắn đột nhiên dừng lại.
Nhưng mà cái gì? Hoa Điệp gấp gáp muốn biết, nhưng nàng không có cách nào để lên tiếng.
Nói uội biết a! Trong lòng nàng reo hò.
“Nếu như muội muốn biết đáp án của huynh, hãy mau mở mắt.”
Nàng nghe được Tướng Khuyết ca chậm rãi nói.
**
Không có phản ứng!
Trán Thẩm Tướng Khuyết nổi lên gân xanh .
Nói nhiều như vậy, nàng vẫn không có chút phản ứng nào!
Hắn tức giận, thiếu chút nữa hắn đã bắt lấy nữ nhân nằm ở trên giường ra đánh đòn.
“Đáng chết, nếu muội không tỉnh lại mở mắt ra, huynh sẽ uội biết đến cái gì gọi là mùi vị hối hận.”
Được rồi! Dụ dỗ không được liền đổi sang uy hiếp.
Nữ nhân trên giường vẫn xinh đẹp và yên lặng như cũ, chỉ là chân mày nàng nhíu chặt, có thể nhìn ra được trong giấc mộng nàng cũng không được yên bình.
Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết càng thêm ảm đạm, toát ra ánh lửa.
Đột nhiên, khóe miệng của hắn cong lên.
“Muội cho rằng giả chết, huynh sẽ bỏ qua uội sao?” Giọng nói u ám của hắn làm cho người ta lạnh sống lưng, khiến người ta có dự cảm không tốt.
Ngón tay của hắn trượt đến u cốc thần bí của nàng, vạch cánh hoa ra, tìm được tiểu hạch non mềm, hắn dùng ngón trỏ cùng ngón cái vuốt ve.
Từng môi của nàng phun ra âm thanh phóng đãng, mồ hôi che lấp chân mày, trên mặt toát ra vẻ thống khổ cùng vui vẻ đan xen.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng tiến vào dũng đạo, vách tường mềm mại bên trong mạnh mẽ co rút lại, giống như là bài xích hắn xâm lấn.
Thẩm Tướng Khuyết lẩm bẩm khẽ nguyền rủa một tiếng, tay còn lại tăng nhanh tốc độ cùng tần số kích thích, một lần lại một lần trêu đùa tiểu hạch của nàng, trong hoa huyệt chậm rãi tiết ra rất nhiều hoa dịch.
“A. . . . . .” Đôi mắt Hoa Điệp nhắm chặt, phát ra từng tiếng thở gấp.
“Muội thích như vậy đi!” Đợi đến khi yêu dịch dính ướt ngón tay của hắn, hắn nở nụ cười tà mị, chậm rãi cử động ngón tay.
“Ừ. . . . . .” Hoa Điệp cong người, lắc đầu.
“Tại sao không mở mắt ra?” Thẩm Tướng Khuyết giận dữ nói.
Không được! Nàng không thể. . . . . .
“Nếu như muội không mở hai mắt ra, huynh sẽ trêu đùa cho đến khi muội chịu mở mắt ra mới thôi.”
Thật quá đáng! Hoa Điệp kháng nghị ở trong lòng.
Ngón tay Thẩm Tướng Khuyết liên tục cử động, ra ra vào vào trong hoa huyệt ướt át của nàng, một lần lại một lần, nhìn nàng thân thể tuyết trắng của nàng ửng hồng.
“Muội mau tỉnh lại, mở mắt ra.” Hắn hôn môi của nàng, trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, không ngừng quấn quít, bú mút, tựa hồ muốn hôn đến khi nàng tỉnh lại mới thôi.
Khuôn mặt tái nhợt của Hoa Điệp trở nên phiếm hồng, hai má ửng đỏ, làm cho người ta liền muốn yêu thương nàng một phen.
Hô hấp Thẩm Tướng Khuyết nặng nề, cắn răng chống đối dục vọng của mình .
Hắn nhất định phải làm cho nàng mở hai mắt ra, hắn không cho phép nàng ngủ như vậy nữa.
Ngón tay của hắn không ngừng từ trong hoa huyệt của nàng móc ra hoa dịch trong suốt, tốc độ va chạm khiến nàng phải kêu lớn, từng tiếng rên rỉ kiều mỵ, đủ để cho người nghe mặt đỏ tới mang tai.
Tất nhiên là Ngôn Chấn cùng Thẩm Hương Viện đứng ở ngoài cửa cũng nghe được nhất thanh nhị sở
Ngôn Chấn tức giận, muốn vọt vào, thì bị nương tử mình kéo lại.
“Trước hết chàng chờ một chút!”
“Chờ cái gì? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Tiểu Điệp bị tên tiểu đệ khốn kiếp của nàng cật kiền mạt tịnh sao?”
“Chàng ở đây nóng lòng cái gì? Tiểu đệ khốn kiếp của thiếp cũng là em vợ chàng.” Thẩm Hương Viện thở phì phò nói: “Nếu như chàng muốn cho Tiểu Điệp tỉnh lại, liền ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, chớ có đi vào.”
“Nàng điên rồi phải không?” Ngôn Chấn không thể tưởng tượng nổi nhìn nương tử mình, nàng thiên vị cũng thiên vị đến quá đáng?
“Chàng, tên ngu ngốc này!” Nếu mà trên tay có cây búa, Thẩm Hương Viện sẽ không chút khách khí mà nện xuống, “Làm như thế nào Tiểu Điệp cũng không chịu tỉnh lại, nếu không dùng chiêu này, chàng muốn cho Tiểu Điệp ngủ mãi không dậy nổi sao?”
Nghe nương tử nói vậy, Ngôn Chấn dù không cam lòng, nhưng vẫn kềm chế xúc động ở trong lòng, chờ đợi kết quả.
**
Từng đợt khoái cảm đánh thẳng vào thần kinh Hoa Điệp, nàng lắc mạnh đầu, nghĩ muốn thanh tỉnh đầu óc, nhưng lại bị cỗ sung sướng phiền toái kia dẫn lối...
“Nói cho huynh biết, muội muốn không?”
“Ừ. . . . . .” Hoa Điệp không cách nào trả lời, chỉ có thể dựa vào bản năng trong dục vọng, nước chảy bèo trôi.
Thẩm Tướng Khuyết liếm ngực tròn của nàng, tiếp theo hắn rút ngón tay ra.
Cảm giác trống rỗng làm cho nàng giãy dụa thân thể mềm mại, lắc lắc đầu nhỏ.
Phái nam to lớn cọ xát ở cửa hoa huyệt của nàng, một lần lại một lần, nhưng mà không chịu đi vào.
“Ô. . . . . .”
Rất trống rỗng, rất cô đơn. . . . . .
Hoa Điệp cảm thấy thân thể kêu gào đòi hỏi kịch liệt.
Vật to lớn phái nam dính đầy hoa dịch của nàng, trong không khí trôi nổi nồng nặc mùi xạ hương.
Thẩm Tướng Khuyết ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói nhỏ, “Muội không mở mắt ra, huynh cũng không đi vào, huynh cũng không tin muội có thể nhịn được lâu.”
Hoa Điệp rốt cục run rẩy mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng nước mắt, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta nhìn thấy phải đau lòng .
“Huynh thật quá đáng, tại sao phải làm như vậy?”
Nàng không muốn tỉnh lại, lại bị hắn ép tỉnh.
“Tại sao muội không muốn tỉnh lại?” Thẩm Tướng Khuyết nhìn tròng mắt mờ mịt của nàng, sâu trong đáy mắt là tràn ngập đau đớn, khiến tim của hắn cũng đau .
“Yêu muội.” Hoa Điệp cũng không nói gì, chỉ dùng hai cánh tay vòng quanh cổ hắn,
“Muội . . . . .” Hắn nhíu mày, biết nàng đang trốn tránh.
“Van cầu huynh, yêu muội.” Hoa Điệp lắc lắc thân thể mềm mại, hoa huyệt ngọt ngào chỉa vào phái nam to lớn của hắn.
Gương mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên vặn vẹo, hắn gầm nhẹ một tiếng, “Đáng chết!”
Hấp dẫn như vậy, cho dù là thánh nhân cũng khó mà chịu được, huống chi là hắn đang liều mạng đè nén dục hỏa, lúc này, dục hoả rừng rực trong cơ thể bị nàng đốt đứng lên.
“Muội muốn huynh yêu muội.” Ánh mắt của nàng thê lương tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn.
Thẩm Tướng Khuyết không biết vì sao nàng lại khổ sở như vậy, nhưng vẫn đem môi dán lên đôi môi nàng, đầu lưỡi hai người quấn quít ở một khối, hôn đến khó khăn chia lìa.
Trong phòng nhất thời nóng lên, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng nữ nhân rên rỉ, làm cho người ngoài cửa nghe thấy cũng phải đỏ mặt, rối rít chạy đi.
“Tướng Khuyết ca . . . . .” Hoa Điệp dùng chân kẹp lại hông của hắn, môi đỏ mọng phả ra hơi thở như lan, làm cho hắn ý loạn tình mê.
“Muội muốn sao?”
“Ừ. . . . . .” Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, nắm chặt tay hơn.
Hoa Điệp có thể nghe được tiếng thở hào hển của hắn ở bên tai, hơi thở nặng nề nhẹ nhàng phun ở bên cổ nàng, mang đến từng trận tê dại.
Hắn rên rỉ một tiếng, đem vật to lớn của phái nam nhẹ nhàng chạm vào cửa u huyệt của nàng.
Hoa Điệp lắc lư cái mông, để hoa huyệt đến gần dục vọng của hắn.
Thẩm Tướng Khuyết mạnh mẽ tiến vào, đem vật to lớn của hắn vọt vào trong tiểu huyệt ngọt ngào của nàng, nếu không có hoa dịch trơn trượt, chỉ sợ nàng sẽ đau đến thét chói tai.
Khi hắn tiến vào trong thân thể của nàng, nàng nghẹn ngào một tiếng, thân thể hơi run rẩy, mười ngón tay đâm vào trong cánh tay của hắn.
“Có đau không?” Hắn muốn hôn lên vầng trán thơm mát của nàng.
“Không. . . . . .” Hốc mắt nàng hàm chứa nước mắt, lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt.” Thẩm Tướng Khuyết thở phào nhẹ nhỏm. Đây là lần thứ hai của nàng, hắn chỉ sợ nàng đau, “Vậy huynh động đây!”
Hắn chậm rãi đung đưa cái mông, bắt đầu ở trong cơ thể nàng tái diễn nhịp điệu cổ xưa.
Từ trong miệng Hoa Điệp phát ra tiếng hừ nhẹ, đáy mắt phủ đầy sương mù.
Nàng kẹp chặt hai chân, cảm giác được cái mông của hắn ngọa nguậy lên xuống, vật to lớn nóng bỏng không ngừng ra vào trong hoa huyệt của mình.
TIếng thân thể vỗ vào nhau vang vọng ở trong phòng, cùng tiếng ván giường rung động không chịu nổi, nam nhân gầm nhẹ, nữ nhân thở gấp đan vào thành một mảnh. . . . . .
Thẩm Tướng Khuyết mạnh mẽ đứng thẳng, lửa nóng xuyên thẳng vào lối mòn nhỏ hẹp của nàng, nước dịch theo động tác rút ra đâm vào thấm ướt giường...
Hoa Điệp nằm dưới thân hắn cực lực rên rỉ, hai tay gắt gao bám lấy nệm giường, thân thể lắc lư theo nhịp điệu của hắn, hai vú trắng ngần mê người cũng theo đó mà đong đưa lên xuống, cực kì mê người.."
Đột nhiên, nàng phát ra tiếng thét chói tai, thân thể mãnh liệt run rẩy, linh hồn dường như muốn bay xuyên qua mây.
“Tướng Khuyết ca!” Nàng cao giọng la lên.
Thẩm Tướng Khuyết cảm giác được vách tường mềm mại bên trong hoa huyệt không ngừng hấp thụ phái nam của hắn, vẻ mặt hắn căng thẳng, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy.
Tiếng thân thể vỗ vào nhau càng thêm kịch liệt, sau khi ra vào mấy mươi lần, từ trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, cả người xụi lơ, đem chất lỏng màu trắng rót vào trong hoa huyệt mền mại của nàng.
“Tướng Khuyết ca, muội mệt quá!” Đôi mắt Hoa Điệp chứa đầy nước mắt, cất giấu bi thương tan nát cõi lòng.
“Ngủ đi!” Thẩm Tướng Khuyết hôn lên trán nàng, vô cùng mệt mỏi, liền ôm nàng ngủ.
Hoa Điệp dựa vào ngực của hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.