Mộ Dung Thị Ưng cùng người nhà ngồi trong đại sảnh, đột nhiên thấy biểu muội Hồng Nhân Nhân khóc sướt mướt chạy vào, chưa nói năng gì vội vàng vọt vào trong ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta trấn an, “Chuyện gì, Nhân Nhân.”
“Dạ, là biểu tẩu, nàng...” Nàng ta miêu tả lại những gì phát hiện ở trong phòng mình. “Biểu ca, huynh phải thay Nhân Nhân làm chủ nha!”
Mộ Dung Thị Ưng hơi nhíu mày khó chịu, hắn không muốn tìm nàng tại thời điểm mấu chốt này, hắn lo lắng mình sẽ không kiềm chế được nói ra tất cả.
“Biểu ca...” Hồng Nhân Nhân nước mắt lưng tròng, ngẩng lên nhìn hắn.
“Được, ta sẽ trách móc nàng” Vì không để nàng ta nghi ngờ, hắn không thể làm gì hơn là trả lời như vậy.
Lúc này, mắt hắn liếc thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang chuẩn bị rời đi, hắn gầm khẽ, “Ai?”
Biết bị phát hiện, Hương Nhi bất đắc dĩ đi tới đại sảnh, lặng lẽ giấu vật trong tay ra phía sau.
Nàng định chạy tới báo cho Mộ Dung Thị Ưng tin tức Kỳ Thương bỏ nhà đi, nhưng vừa mới thấy được một màn kia, nàng cảm thấy tin tức đó không còn cần thiết, hiện tại nàng chỉ hi vọng chủ tử mình có thể rời đi nơi thương tâm này.
“Hương Nhi, có chuyện gì không?” Mộ Dung Úy cười với nàng thân thiết. Thời gian trước, Kỳ Thương thường hay lui tới, mỗi ngày Hương Nhi đều giúp bọn hắn đưa điểm tâm ngon miệng tới, hơn nưa Kỳ Thương coi nàng như muội muội, ông tự nhiên cũng không có coi nàng như hạ nhân.
“Con chỉ đi ngang qua thôi”. Hương Nhi cúi đầu chột dạ, đối với sự quan tâm của Mộ Dung Úy, cảm thấy áy náy.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, nàng ngay cả ông cũng không thể tiết lộ.
“Ta thấy nàng là tới nghe lén chúng ta nói chuyện!” Hồng Nhân Nhân mất hứng nhìn Hương Nhi chằm chằm “Còn có, nhớ kỹ thân phận của ngươi, hạ nhân phải xưng nô tỳ, không được phép nhìn thẳng chủ nhân. Chủ tử ngươi không dạy ngươi sao? Đúng là không có giáo dưỡng!”
Hưowng Nhi tức giận ngẩng đầu, “Không cho phép ngươi vũ nhục Thiếu phu nhân” Nàng ta mắng nàng cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được nhục mạ Thiếu phu nhân của nàng.
“Ngươi dám cãi ta?” Hồng Nhân Nhân tức giận muốn đến tát Hương Nhi, lại bị Mộ Dung Thị Ưng kéo.
Hương Nhi nhìn bọn hắn thân mật như thế, không nhịn được thương cảm cho chủ tử, rơi nước mắt khổ sở, “Ngươi chiếm được người ngươi muốn rồi, tại sao còn phải vũ nhục Thiếu phu nhân? Nàng có lỗi gì?”. Nàng chẳng qua bất hạnh đi đến cái thế giới này mà thôi! Trong cơn tức giận, Hương Nhi nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn chằm chằm Hồng Nhân Nhân.
Mộ Dung Thị Ưng chú ý thấy Hương Nhi khác thường, trực giác cho rằng Kỳ Thương đã xảy ra chuyện “Hương Nhi, ngươi cầm cái gì trong tay”.
Hương Nhi hơi sửng sốt, không đắn đo đem giấu tờ giấy phía sau, “Không có gì, một trang giấy thôi”. Nàng mới không để cho bọn họ có cơ hội bắt được Thiếu phu nhân.
“Phải không? Đưa ta xem”. Hắn ra lệnh cho nàng, căn bản không tin đây chẳng qua chỉ là một tờ giấy.
“Thật không có gì sao?” Hắn giận tái mặt, “Ta nói lại lần nữa, đưa đây”
Hồng Nhân Nhân đoạt lấy tờ giấy trong tay Hương Nhi, như phát hiện bảo bối đưa cho Mộ Dung Thị Ưng, hắn nhanh chóng xem bên trong tờ giấy.
Thư hưu phu ( bỏ chồng í ạ)
Ta, Cổ Kỳ Thương, bởi vì cùng trượng phu Mộ Dung Thị Ưng, cá tính không hợp, tư tưởng không hợp, thói quen sinh hoạt khác biệt rất xa, không cách nào chung sống được.
Vì tránh cho hắn chậm trễ tìm người kết tóc trăm năm, tự nguyện rời đi hắn vĩnh viễn.
Đặc biệt lập thư này.
Người lập thư, Cổ Kỳ Thương,
Mộ Dung Thị Ưng ngồi phịch xuống ghế, không dám tin nhìn tờ giấy trong tay, một lần lại một lần.
Nàng có thể không nói tiếng nào liền đi sao? Dứt khoát như vậy, bên trong thư ngay cả một tí cảm tình cũng không có, chẳng lẽ hắn sai rồi sao? Hắn yêu nàng như vậy! Nàng một chút cũng không cảm giác được sao?
Hắn đột nhiên lao ra, nhìn hắn như vậy, Hương Nhi có chút không đành lòng, mở miệng nói, “Nàng đã đi rồi”.
Mộ Dung Thị Ưng đang đến ngưỡng cửa, kịp thời thu lại chân, ngoảnh đầu lại nhìn Hương Nhi.
“Sáng sớm hôm nay đã không thấy tăm hơi nàng.”
“Rốt cục phát sinh chuyện gì?” Mộ Dung Úy khẩn trương hỏi, bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì? Nhìn dáng vẻ bọn hắn, không phải là cháu dâu bảo bối của ông mất tích chứ?
Mộ Dung Thị Ưng ngã ngồi trên ghế, im lặng đưa thư cho Mộ Dung Úy. Ông vừa nhìn không khỏi nhíu mày, “Ngươi làm chuyện tốt gì? Làm sao nàng phải đi? Còn đem ngươi quăng?” Thê tử bỏ trượng phu, nghe cũng chưa nghe bao giờ, thế mà lại xảy ra sống động trước mắt bọn họ.
“Là cháu ép nàng đi.” Mộ Dung Thị Ưng hối hận vùi mặt trong lòng bàn tay, nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.
Hồng Nhân Nhân vui vẻ ôm lấy hắn, “Biểu ca, nếu nàng ta muốn đi thì để cho nàng ta đi đi, huynh cũng đừng lo lắng phải chịu trách nhiệm với Cổ gia, là tại bọn họ không dạy dỗ nữ nhi cho tốt, chúng ta không tìm bọn họ tính sổ là may cho bọn họ lắm rồi” Tới đây, thiếu chủ phu nhân Mộ Dung gia là của Hồng Nhân Nhân nàng rồi! Nàng chờ nhiều năm như vậy, lên kế hoạch lâu như vậy, rốt cục nàng cũng chiếm được!
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn nàng ta ôn nhu, “Nhân Nhân, ta biết chuyện này muội có công lao lớn nhất, chỉ là ta không biết muội dùng phương pháp gì, nói cho biểu ca được không?” Hắn dịu dàng nói, dùng ánh mắt thôi miên nàng ta.
Hồng Nhân Nhân quả nhiên là não bé, không đắn đo đem tội của mình nói ra, đắc ý cười, “Nếu không phải nàng đi nhanh, muội nhất định sẽ... Biểu, biểu ca...” Xảy ra chuyện gì? Vốn là biểu ca ôn nhu sao tự nhiên lại thay đổi thái độ.
“Quả nhiên là ngươi! Thiếu phu nhân nói chẳng sai, chính ngươi muốn đưa nàng vào chỗ chết” Hương Nhi giận đến á khẩu, nếu không phải còn sót lại chút lý trí, nàng đã sớm xông lên phía trước đánh cho Hồng Nhân Nhân một trận kêu cha gọi mẹ.
Mộ Dung Úy nhìn Hồng Nhân Nhân kinh ngạc, “Ta vẫn cho rằng ngươi là cô gái tốt, thiện lương, khéo léo, không ngờ lòng dạ ngươi cay độc như vậy!” Thật sự là làm hắn quá thất vọng.
“Gia gia… Biểu ca…” Hồng Nhân Nhân khiếp sợ nhìn bọn họ, bắt đầu hối hận vì hành động tự tung tự tác của mình.
Biểu ca lạnh lung vô tình không phải nàng ta không biết, chẳng qua vẫn tự thôi miên hắn sẽ không đối xử với mình như vậy.
“Ngươi đáng chết!” Mộ Dung Thị Ưng, tay bóp cổ nàng ta toàn thân thở ra hơi thở của ma quỷ, “Ta không nên bất chấp nguy cơ mất đi Kỳ Nhi, mà tiếp cận hung thủ là ngươi, chỉ vì những hành động kia thật sự có thể hại chết nàng” Vì muốn tra ra được hung thủ muốn hại chết ái thê, hắn không tiếc hy sinh nhan sắc, lại tổn thương lòng nàng. Hắn làm như vậy, quay đầu nhận được chính là mất đi nàng.
“Biểu ca…” Nàng ta sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ta tin tưởng hắn sẽ không do dự mà bóp chết mình.
Mộ Dung Thị Ưng cực kỳ chán ghét hất tay ra, “Người đâu, đem Hồng Nhân Nhân nhốt vào địa lao, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả nàng ta ra”.
Không một ai dám cầu xin tha thứ cho nàng ta, ai cũng không có gan chọc Mộ Dung Thị Ưng đang nổi cơn thịnh nộ, ngay cả ông nội, cha mẹ hắn cũng không dám. Đây là lần đầu tiên hắn phát giận kinh khủng như vậy, không người nào muốn đi chịu chết.
“Trừ phong thư này, nàng còn lưu lại gì không?” Mộ Dung Thị Ưng đã khôi phục vẻ tỉnh táo, hỏi Hương Nhi, chỉ cần có một chút cơ hội mong manh, hắn cũng phải dốc toàn lực, mang nàng trở về.
Hương Nhi liếc mắt nhìn mọi người, không hiểu sao bọn họ đều khi mất đi mới hiểu được quý trọng.
“Hương Nhi, em mau nói đi!” Mộ Dung Thơ Du khẩn trương thúc giục.
“Còn có một phong thư cho ta”
“Vậy thì lấy ra mau lên” Trừ Mộ Dung Thị Ưng, tất cả mọi người đồng thanh hô lên, không chờ được nàng lề mề lôi thôi.
Hương Nhi không vui lấy thư từ trong ngực ra, đây là vật duy nhất chủ tử nàng để lại cho nàng.
Mộ Dung Thị Ưng nhanh chóng đoạt lấy, đem thư mở ra, bên trong chỉ có ba chữ, “Thật xin lỗi”
“Thật xin lỗi? Tại sao?” Mộ Dung Úy nhìn Hương Nhi nghi hoặc, nàng vì sao nói xin lỗi với Hương Nhi?
Hương Nhi gật đầu, nàng dường như hiểu ý tứ của Thiếu phu nhân, nàng ấy từng nói sẽ dẫn theo Hương Nhi, nhưng bây giờ…
“Không chừng nàng trở về Cổ gia.” Mộ Dung Tĩnh Nhiếp suy nghĩ một chút nói, ọi người dấy lên chút hi vọng
“Không có khả năng.” Không chờ bọn họ kịp phản ừng, Hương Nhi ngay lập tức không nể tình dội một chậu nước lạnh.
“Trừ Cổ gia, nàng có thể đi đâu?” Mộ Dung Tĩnh Nhiếp phản đối, hắn cho là Kỳ Thương chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ, không còn chỗ có thể đi.
“Dạ…” Hương Nhi dáng vẻ muốn nói lại thôi. Nàng có nên nói hay không bây giờ Cổ Kỳ Thương đã là một người khác? Hơn nữa nàng ấy còn đến từ một nghìn năm sau.
“Hương Nhi, ngươi còn giấu diếm chuyện gì?” Mộ Dung Thị Ưng lạnh lùng hỏi, cùng bộ dáng suy sụp, dáng vẻ hối tiếc khác nhau xa, hắn đã khôi phục sự tỉnh táo của mình.
Hương Nhi đảo mắt nhìn mọi người, nàng nếu như không nói ra, bọn họ tất nhiên sẽ đến Cổ gia tìm người, như vậy thời gian cho Kỳ Thương rời xa nơi này càng được kéo dài, bọn họ cũng không dễ tìm được nàng ấy.
“Hương Nhi, cháu mau nói nha!” Mộ Dung Úy nhìn nàng, không biết nàng đang do dự cái gì, ông chỉ muốn tìm cháu dâu về, cùng ông cãi nhau, trêu chọc ông cười, chọc ông tức giận.
“Nếu con bé gặp chuyện gì bất trắc thì làm sao? Tiểu Thương xinh đẹp mọi người đều biết, nếu con bé xảy ra chuyện gì, cháu hối hận không kịp, đến lúc đó…” Ông càng nói càng kinh khủng, Hương Nhi lại do dự thêm.
Nàng lẩm bẩm lầu bầu, “Sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng không phải người thường…Hơn nữa chỉ cần nàng cười một cái, lập tức có rất nhiều người cam nguyện vì nàng chịu chết. Nếu như là Thiếu phu nhân lúc đầu sẽ có vấn đề, nhưng nàng là người từ một nghìn năm sau, lại am hiểu chút võ công, trình độ chạy trốn lại tốt như vậy, cũng…”
Mộ Dung Thị Ưng lạnh lùng nhìn nàng, “Hương Nhi, ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng điều ngươi vừa nói”
Không biết là do nàng nói quá to, hay là bọn họ quá lợi hại, cho nên tất cả đều nghe được, hơn nữa còn rất rõ ràng, mỗi người đều vì lời nàng nói ra mà sợ hãi không thôi.
“Ta…” Nhìn bọn họ, nàng biết xong đời.
Nhưng mà nàng có thể nói sao? Thiếu phu nhân đã phân phó không được tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.
“Hương Nhi, vì an nguy của Tiểu Thương, bất kể chuyện gì cháu cũng nói mau đi, cháu cũng không muốn Tiểu Thương gặp chuyện không may mà?” Mộ Dung Úy ép bả vai nàng xuống, mặt nặng nề nói.
“Đúng nha! Nếu như tẩu tử xảy ra chuyện gì…” Mộ Dung Thơ Du lo lắng rơi nước mắt. Nàng đi, thương tâm nhất vẫn là đại ca, hắn sẽ lại trở về trước kia lạnh như băng.
“Được rồi, ta sẽ nói, nhưng mọi người phải hứa không được nói cho bất cứ ai” ( câu này nghe quen quá ta ^.^)
Như vậy, phu nhân sẽ bị coi thành quái vật, nàng mới không muốn như thế!
“Được”
Mộ Dung Thị Ưng sai người đóng lại toàn bộ cửa, trong phòng chỉ có Hương Nhi cùng người nhà Mộ Dung, tổng cộng sáu người.
“Nói đi”
Hương Nhi gật đầu, “Thật ra thì Thiếu phu nhân, chân chính Thiếu phu nhân đã…” Nàng đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào nói không thành lời.
“Ta nói này Hương Nhi, phiền toái cháu nói xong có được hay không?” Mộ Dung Úy nhịn không được mở miệng. Nói không hết câu đầu đã khóc, nàng thế nào lại là người thích khóc như vậy.
“Ta…”
Mộ Dung Thị Ưng mặt vô cảm nhìn nàng, đột nhiên mở miệng, “Ngươi không phải muốn nói, Thiếu phu nhân hiện tại không phải chân chính Thiếu phu nhân đi?”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, cho là hắn có phải loạn đến độ đầu óc xảy ra chuyện.
Hương Nhi ngẩn người, “Ngài làm sao biết? Thiếu phu nhân bốn tháng trước đã chết”
Mọi người vừa nghe, tất cả đều khiếp sợ nhìn nàng đến trợn to mắt, đều là vẻ mặt không tin nổi.
“Vậy bây giờ là người nào?” Mộ Dung Tĩnh Nhiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng mọi người. Hắn cảm thấy mình điên rồi, lại hỏi vấn đề như thế. Đây căn bản là chuyện không thể xảy ra.
“Vâng…” Hương Nhi nhìn mọi người, biết bọn họ không quá tin tưởng, “Đến từ một nghìn năm sau, Thiệu Dật Thư” Nhìn mọi người mắt trợn càng thêm lớn, chỉ có Mộ Dung Thị Ưng vẫn vẻ mặt không chút biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì?
“Hoang đường, điều này làm sao có thể?” Mộ Dung Tĩnh Nhiếp tức giận vỗ bàn, “Nếu như nàng thật sự đã chết, thi thể kia đâu?”
Hương Nhi nhìn hắn sợ hãi, là bọn họ muốn nàng nói, nhưng lại vẫn không tin.
“Tá Thi Hoàn Hồn” Nàng cố ý dùng thanh âm cho bọn họ vẫn nghe thấy được nói nhỏ, “Thiếu phu nhân một nghìn năm so với bây giờ còn đẹp hơn” Đương nhiên, điều này là do Thiệu Dật Thư chính miệng nói, trước kia nàng thích khoe khoang bản thân.
“Làm sao có thể?” Bọn họ không tin, bởi vì họ đều cho rằng không ai có thể so với Kỳ Thương đẹp hơn.
“Ngươi còn biết những gì?” Mộ Dung Thị Ưng lạnh lùng nhìn hỏi.
“Thị Ưng, con tin tưởng sao?” Hồng Như Tuyết nghi hoặc nhìn con trai, hắn cùng nàng tiếp xúc cũng đã lâu, hẳn có thể nhận ra điều gì khác thường.
Mộ Dung Thị Ưng không nói. Nếu như nàng đúng như Hương Nhi nói đến từ nghìn năm sau, như vậy những tư tưởng, hành động khác người của nàng trong quá khứ có thể giải thích được. Chẳng qua là, nàng vì sao mà đến? Bằng cách nào? Tương lai còn có thể trở về sao? Trở về thế giới mà nàng từng sinh sống? Nói cách khác… Rời đi hắn…
“Hương Nhi, cháu nói tiếp.” Mộ Dung Úy ra lệnh. Mặc dù rất khó tin tưởng, nhưng vẫn để nàng nói xong rồi quyết định có nên tin tưởng hay không.
“Vâng…”
**
Hương Nhi ỉu xìu lê bước trở về phòng. Kỳ Thương đã mất tích năm ngày, trong năm ngày này, Mộ Dung gia đã phái không biết bao nhiêu người, vận dụng bao nhiêu quan hệ tìm nàng, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Hương Nhi không khỏi hoài nghi, nàng có thể không còn trên đời này hay không?
…
Vừa đóng cửa phòng, đốt ánh nến, nàng bị dọa đến mức thét chói tai, nhưng sớm bị người che miệng lại.
Ba hắc y nhân che mặt đến bên cạnh nàng.
“Hương Nhi cô nương sao?” Hắc y nhân dẫn đầu lễ phép hỏi, nhưng vẫn không buông nàng ra “Ngươi có thể gật hoặc lắc đầu” Vì tránh cho nàng thét chói tai dẫn người tới, bọn họ cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hương Nhi không gật cũng chẳng lắc, chẳng qua là khiếp sợ nhìn bọn họ.
“Cô nương, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết ngươi có phải là Hương Nhi không là được” Hắc y nhân vẫn rất lễ phép, lời nói xem ra cũng rất thành khẩn.
Chưa từng gặp qua kẻ ác, Hương Nhi do dự một lát, gật đầu. Ở Mộ Dung vương phủ, nàng không xảy ra chuyện gì mới phải.
Hắc y nhân nhìn nàng gật đầu, tất cả đều cao hứng.
“Hương Nhi cô nương, đắc tội”
Trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đánh xỉu.
**
Thị Ưng ngồi yên lặng trước bàn đọc sách Kỳ Thương hay vẽ nghịch, hồi tưởng tất cả về nàng.
Một năm rồi, cho dù hắn vận dụng bao nhiêu người, vẫn như cũ không tìm được tin tức của nàng, ngay cả Hương Nhi cũng biến mất.
Nếu như nàng biết Hương Nhi cũng mất tích sẽ như thế nào? Hoặc là chính nàng mang Hương Nhi theo?
Nếu như có thể, hắn hi vọng nàng cũng có thể mang chính mình đi theo, hắn chán cảnh mỗi ngày khổ sở mòn mỏi chờ tin tức của nàng, mỗi đêm đem theo thất vọng mà ngủ, nửa đêm chỉ cần gió thổi cỏ lay, cũng làm hắn không tự chủ sinh ra mong đợi, sau đó trời càng sáng tỏ, tâm tình hắn cũng chìm vào đáy cốc.
Phải khi nào nàng mới bằng lòng trở lại, về bên cạnh hắn?
Hắn không ngại nàng là ai, đến từ đâu, hắn chỉ muốn nàng.
Loại gian nan này hắn đã trải qua một năm, vậy mà dài tựa như một đời… Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện vĩnh viễn chưa từng gặp nàng, hắn cũng sẽ không phải thống khổ như thế. Chung sống ba tháng ngắn ngủi, chỉ để cả đời từ từ nhớ lại, mà không có một kết cục lưu lại…
Một hồi tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn
“Thiếu chủ, lão gia mời ngài đến nhận thánh chỉ”
“Thánh chỉ?”
Mộ Dung Thị Ưng một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy đi tới tiền thính.
Đích danh hắn nhận thánh chỉ là có chuyện gì?
**
“Trẫm chịu hết nổi rồi!”
Tiếng rống giận phát ra từ hoàng cung chính là của một vị trung niên nam tử mặc áo hoàng bào, minh quân nổi danh lịch sử, Đường Thái Tông – Lý Thế Dân.
Một vị phong hoa tuyệt đại, nữ nhân xinh đẹp vô song, Cát nương nương, liếc nhìn hoàng thượng, tiếp tục thay y phục.
“Làm sao? Vị Ương công chúa lại gây chuyện gì sao?” Có thể để hắn tức thành như vậy, chỉ muội muội kết nghĩa của hắn mới có được cái bản lĩnh đó.
“Hừ, trừ con bé đó thì còn ai vào đây?” Tức giận hừ một tiếng, hắn căm giận bức mình nói, “Nàng biết không? Muội ấy dám để hai con thỏ chết tiệt kia trên giường của trẫm, giải thích rằng để bọn nó sinh ra tiểu Long Thỏ”. Nói đến đấy hắn buồn nôn muốn chết, cả cái giường đều là ‘mùi thơm cơ thể’ của thỏ, hắn ngủ trên đó được mới là lạ.
“Còn hơn là để rắn trên đó!” Cát nương nương – Cát Nhi nhận lấy khăn lông lau mặt từ tỳ nữ.
“Muội ấy dám biểu diễn trò đó? Trẫm không thịt nàng mới lạ” Hoàn hảo thỏ và rắn vẫn chưa có họ hàng, nếu không lấy cá tính của nàng, khó đảm bảo sẽ không nuôi mấy con đi!
“Điều này cũng không trách được muội ấy, ở trong cung quá buồn bực” Cát Nhi đi đến bên trượng phu, thay hắn rót ly trà.
“Buồn bực? Có ai hiếu động như muội ấy. Ngay cả hoàng tử, công chúa còn bị nàng ấy làm hư, mà còn kêu buồn bực? Mấy ngày trước đem bình trà yêu quý nhất của trẫm đập nát, nàng biết muội ấy nói gì không?”
“Cũ không đi, mới không tới đúng không?” Cát Nhi cười khanh khách tiếp lời.
“Không sai! Chẳng có chút ý tứ hối cải” Những người tương lai đều thế sao?
“Mấy hôm trước, muội ấy nói muốn học đàn, hi vọng thiếp dạy nàng…” Cát Nhi nhấp một ngụm trà.
“Hiếm khi muội ấy biết điều như vậy, có thể để uội ấy an tĩnh lại cũng tốt” Xem ra, nàng ấy cũng không phải là không còn thuốc chữa.
“Hậu quả của thiếp dạy nàng là… Đàn yêu thích nhất của thiếp bị nàng phá hủy” Cát Nhi lại nhấp ngụm trà, giống như nói chuyện người ta. “Lúc ấy, muội ấy ngại làm đau móng tay, liền cầm quân cờ đến gảy, kết quả…”
“Rồi thế nào?”
“Hoàng thượng đưa năm trước bị hủy”
“Ninh Nhi chết tiệt!” Cả hoàng cung này cũng sớm bị nàng phá hủy.
“Vậy ngài liền ném ta ra ngoài nha.”
Hai phu thê quay đầu, nhìn thấy Kỳ Thương đang hùng hổ đi tới.
Nàng đặt mông ngồi xuống trước mặt bọn họ, tự mình rót ly trà.
“Hoàng thượng, nương nương” Hương Nhi bên cạnh lễ độ cúi chào.
Kỳ Thương mất tích một năm trước được phu thê Lý Thế Dân thu nhận, thì ra là Cát Nương nương chính là người được nàng cứu lúc cưỡi ngựa giải sầu, bởi vì nàng không có chỗ để đi, cho nên bọn họ liền đem nàng về hoàng cung, lại thu nàng làm nghĩa muội, đổi tên là Ninh Nhi, phong làm Vị Ương công chúa.
Đổi tên chính là hi vọng nàng yên lặng một chút, khéo léo một chút, bất quá, xem tình huống chính là uổng tâm tư. Mà nàng lại giải thích phong hiệu công chúa là “còn tai họa”.
Vừa mới trở về hoàng cung không lâu, nàng liền bị một vị kỳ nhân làm giật mình. Vị kỳ nhân ấy đang cùng hoàng thượng nói chuyện chính trị, khi thấy nàng qua cửa ánh mắt sáng rực nhìn nàng, lập tức bắt nàng đi vào, lại còn hưng phấn cầu xin bói cho nàng một quẻ, kết quả quẻ gieo, nàng là người đến từ tương lai, cũng gieo ra nàng là người trần phi phàm, là tiên tử trên trời chuyển thế, mệnh định phải đi nhân gian một chuyến.
Chuyện này truyền ra, tất cả mọi người đều đem nàng lên bàn thờ mà sùng bái. Nàng vốn là người tùy tiện, bắt nàng quỳ còn không phải bảo nàng chết, bất kể là ai, bắt nàng quỳ cũng nằm mơ, cha mẹ nàng thì được, nhưng nàng kiên quyết chỉ có một cha mẹ, những người khác xếp hàng chờ kiếp sau đi.
Hương Nhi là do nàng phái cao thủ đại nội mang về, Hương Nhi nhìn thấy nàng lập tức liền lao vào lòng nàng khóc thút thít không thôi, từ đó cùng nàng trải qua cuộc sống vui vẻ.
“Đã trễ thế này, muội còn đến đây làm gì?” Lý Thế Dân buồn bực hỏi, nhận định nàng xuất hiện là không có chuyện tốt.
“Ta chỉ là tới nói cho các người, giai đoạn nguy hiểm của Cát Nhi đang tới, các người mấy ngày nay cẩn thận một chút, nếu như còn muốn sinh đứa bé, cố gắng lên.”
Chờ bọn hắn phản ứng kịp, Cát Nhi lập tức đỏ bừng mặt, mà phu quân nàng thì gầm lên tức giận.
“Trẫm tuyệt đối muốn đem nàng gả ra ngoài!”
Một lúc sau, Cát Nhi không nhịn được nói, “Nàng không phải người thường, ai có thể cùng nàng xứng đôi đây?”
“Nàng quên, còn có một vị thần tiên chuyển thế tương tự, hơn nữa còn có đoạn dây dưa sâu sắc không ít sao?” Hắn cười đắc ý, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nàng.