Tướng Dạ

Ninh Khuyết cũng không biết bản thân lại một lần nữa bỏ lỡ sát bên một cái
cơ duyên thật lớn nào đó, tự nhiên cũng không biết tờ giấy sổ sách rách
nát kiểu chữ thảo của mình ở thanh lâu đã bị một vị thần phù sư nào đó
trông thấy, liền tạo nên hai đại danh thiếp lừng lẫy sau này, một cái là thiếp canh gà của Ninh khuyết, cái còn lại là bản dập khắc gỗ của Nhan
Sắt đại sư. Hiện thời hắn vẫn như cũ là ông chủ nhỏ bừa bãi vô danh
trong căn tiệm số 47 ngõ Lâm, gã học sinh khắc khổ chăm học trong thư
viện.

Sáng sớm hôm sau tỉnh rượu, hắn cau mày cực kỳ gian nan uống hết bát
canh gà không biết nóng bao nhiêu độ kia, sau đó kêu Tang Tang chuẩn bị
thu thập nồi bếp, nhìn hai má đen đen của tiểu thị nữ, cực kỳ nghiêm cẩn nói: "Đêm qua uống nhiều là do quá mức cao hứng, chỉ là lúc trở về say
quá nên chưa kịp nói ngươi."

Tang Tang ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhướng mày hẹp, mở to cặp mắt sáng ngời, tò mò nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia, sự tình gì khiến ngươi vui vẻ đến mức ấy a? Ta thật sự hiếm khi nào thấy ngươi uống nhiều rượu như vậy."

"Hôm qua đọc sách trong thư viện, ta hình như đã phát hiện ra phương pháp đọc nhớ được từ."

Ninh Khuyết cười vươn một ngón tay, không ngừng lắc lắc trước chóp mũi
nhỏ của nàng, nói: "Tuy rằng khả năng chỉ là một tia hi vọng mong manh,
nhưng dù sao vẫn là hi vọng, ta nghĩ nếu quả thật có thể, bản thân nhất
định phải bắt lấy."

Cái gọi là hi vọng, chính là ngẫu nhiên phủ định tuyệt vọng. Bởi vì
chính là ngẫu nhiên, cho nên luôn rất khó kéo dài, là một kẻ bị vận mệnh đùa bỡn trêu chọc mười mấy năm, Ninh Khuyết càng rõ ràng hơn ai hết, hi vọng lúc cuối cùng thường thường đều sẽ biến thành thất vọng rồi tới
tuyệt vọng, ôm hi vọng càng lớn, đến cùng hối hận và tiếc nuối sẽ càng
sâu.

Vô luận là người tu hành sơn dã Yên cảnh năm đó, hay là quan viên khảo
hạch quân bộ, ông lão Lữ Thanh Thần ôn hòa đi chung đường, cho đến thời
điểm gần đây nhất nhập thư viện Thuật khoa chọn lựa, hắn lần lượt chịu
đựng thống khổ đến từ quá trình hi vọng tiêu tan, đã trở nên ngày càng
bình tĩnh, thậm chí chết lặng, thế mà sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn
chưa từng buông tha hi vọng, cho dù mặt ngoài hắn có vẻ đã không còn quá để ý việc bước vào thế giới tu hành thần kỳ kia.

Bởi vì hắn biết muốn sống sót, sống cho tốt trên thế giới này, muốn
hoàn thành công cuộc báo thù của hắn, muốn viết xuống tên mình trên mảnh đất đen phì nhiêu Đại Đường này, nhất định phải tiến vào thế giới kia,
một khi bản thân buông tha toàn bộ hi vọng, như vậy kết cục sẽ không còn là thất vọng nữa, mà là tuyệt vọng.

Vì bắt lấy hi vọng cuối cùng tồn tại trong mơ hồ kia, Ninh Khuyết lại
điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình đến cảnh giới hùng hồn xán lạn
nhất, mỗi ngày sáng sớm trời còn chưa tỏ đã đáp xe ra thành Trường An,
đến lúc bóng đêm phủ đen như mực mới đáp xe trở về số 47 ngõ Lâm, sáng
nào học tập sáu khoa kinh điển cũng hay buồn ngủ, đến lúc tiếng chuông
tan học thứ ba vang lên, cả người liền như đánh máu gà tiết canh vậy,
tinh thần nhảy lên gấp trăm lần, lao ra phòng học vọt vào phòng ăn, nhai kĩ nuốt chậm hai suất cơm trưa, lại tản bộ mấy vòng quanh hồ, sau đó
lại lên lầu lên lầu nữa lên lầu mãi, tay cầm cuốn sách không buông không nghỉ.

Hắn phơi ánh mặt trời bên dưới cửa sổ phía tây nhìn mặc tự, dùng Vĩnh
tự bát pháp hóa giải toàn bộ văn tự trên trang sách cũ thành nét bút
riêng lẻ, sau đó tinh tế thể hội thế đi chữ trong nét bút, tận lực quên
đi ý.

Vị nữ giáo viên vẫn như cũ yên tĩnh viết chữ trâm hoa nhỏ bên cửa sổ
phía đông, không biết nàng mở búi tóc tự lúc nào, tóc ngắn mềm mại vừa
qua tai ánh lên cảnh xuân ngày càng đậm ngoài cửa sổ, ôn nhuận đến cực
điểm, cũng trầm mặc đến cực điểm, vô luận thái độ thỉnh giáo của Ninh
Khuyết thành khẩn đến cỡ nào, nàng cũng không bao giờ khẳng khái cho ra
chỉ điểm gì nữa.

Giữa trưa nào đó mấy ngày sau, quyển 《 Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí
hải 》 rốt cục bị hắn lật tới phần giữa, mặc tự ánh vào mi mắt hắn bị hóa giải không biết thành mấy ngàn nét bút, sau đó một lần nữa tổ hợp thành mấy ngàn chữ Vĩnh hình dạng không đồng nhất, hàm ý không hiểu, cơ hồ đã hoàn toàn hao hết tinh thần thể lực của hắn.

Ninh Khuyết xoa xoa đôi mắt cay nhức, im lặng quay đầu nhìn lá cây ngày càng đầy đặn xanh tươi phía ngoài cửa sổ, hắn biết nếu cứ mạnh mẽ nhìn
tiếp như vậy đã không còn ý nghĩa, cho dù tiếp tục áp bức phần tinh thần nghị lực cuối cùng của bản thân, cũng chỉ là thể hội thêm một ít dụng ý của các phù sư sao chép sách, ngoài ra không còn gì trợ giúp bản thân
bước vào cảnh giới ban đầu.

Khiến hắn cảm thấy thất vọng nhất chính là, trên tờ giấy mỏng kẹp trong sách không còn xuất hiện thêm lời chú giải nào của vị giáo viên thần bí kia nữa, thậm chí ngay cả đôi ba dòng đều không có, phảng phất người nọ cứ thế bốc hơi.

Tiếng ve kêu khiến học sinh thư viện phiền não ngàn năm qua, ngay một
khắc nào đó sau giữa trưa này bỗng không hề báo trước bắt đầu luân hồi
năm Thiên Khải mười hai, Ninh Khuyết lẳng lặng nghe tiếng ve kêu ồn ào
ngoài cửa sổ, sau khi lắng nghe một quãng thời gian rất lâu, bỗng nhiên
quay đầu, khép lại quyển sách mỏng manh trên gối, sau đó nhắm mắt bắt
đầu minh tưởng.

Những nét văn tự này nọ trên sách bị hắn dùng Vĩnh tự bát pháp phân
giải thành từng nét tâm ý, sau đó bị hắn mạnh mẽ xua tan tư tưởng quên
đi nghĩa từ, thế nên tuy số lượng đông đảo, nhưng vẫn còn có thể miễn
cưỡng yên tĩnh neo ở một xứ nào đó trong thế giới tinh thần, chỉ khi nào bắt đầu minh tưởng những nét bút này, như vậy tâm ý nét bút rối rắm sẽ
trở nên hung hiểm hẳn lên.

Ngày đầu tiên xem chữ quên ý, lúc cảm thụ niệm lực bên trong ngực bụng
không có đường chảy xuống, Ninh Khuyết biết rõ nếu mạnh mẽ minh tưởng
thôi niệm khẳng định sẽ phi thường hung hiểm, cho nên mấy ngày nay hắn
không thử lại nữa, chỉ là hi vọng đang ở nhân gian, ở ngay trước mắt,
nếu cứ trơ mắt nhìn nó tồn tại như vậy, lại dần dần trốn đến Minh giới,
đến chân trời, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể chấp nhận, cho nên
đến giờ khắc này, hắn phải tiến hành nếm thử một lần nữa.

Hắn nhắm mắt khoanh chân ngồi bên cửa sổ, bất động thật lâu, phảng phất một pho tượng, một làn gió xuân ấm áp tràn vào từ cửa sổ phía tây, thổi đến học bào màu xanh khinh bạc trên người hắn, từng đợt sóng gợn nổi
lên, mấy nếp thanh sam phủ ngoài ngực bụng thong thả phồng lên sau đó
xẹp xuống, lại phồng lên lại xẹp xuống, phảng phất có được linh tính nào đó, lại phảng phất như sinh mệnh kỳ diệu nào đó sống lại, chỉ tiếc các
nếp phẩy nhẹ lên xuống này nọ đúng là vẫn còn không cách nào tương
thông, cô lập trong góc không cách nào chạm nhau, linh tính không thông, sinh mệnh không có căn bản, dần đi nhanh về hướng suy bại.

Ao nhỏ nào đó bên trong thư viện, nước ao bị gió nhẹ thổi gợn lăn tăn,
vài khóm lục bình nhỏ bập bềnh trôi bốn phía trên mặt nước, thế nhưng
bất luận lục bình trôi đến phương nào, cuối cùng đều sẽ chạm vách ao mà
quay trở lại.

Chốn thâm sơn nào đó của thế gian, có danh sĩ xuyên rừng rậm viếng danh miếu, đập toang cửa gỗ miếu nhỏ mới biết được đại đức cao tăng sớm đã
dạo chơi tứ hải, thế nên danh sĩ đành phải phẩy tay xuống thềm trở ra,
quay đầu nhìn con đường cụt giữa rừng, cực kỳ phẫn nộ.

Trong thế giới tinh thần Ninh Khuyết giờ này khắc này, những nét bút
rối rắm đến cực điểm kia đã bị phân giải thành các bộ chữ hầu như không
có ý nghĩa rõ rệt, những đường thẳng nét ngang đường vòng theo ý đồ minh tưởng tìm hiểu của hắn, chợt trở nên sống động hẳn lên. Từng đường nét
mực sắc bén hơn cả kim loại, biến thành đao trận người người sợ hãi của
người man bộ lạc Kim Trướng trên thảo nguyên, nhiều điểm bút lông vô
cùng ẩm ướt, biến thành mưa lạnh thổi ngoài Xuân Phong đình, bắt đầu hạ
xuống, hạ xuống chính là đao chẻ đầu người vô số, hạ xuống chính là mưa
to bàng bạc vô tận, không có xung đột tận cùng mà chỉ có vô cùng vô tận.

Đột nhiên toàn bộ thế giới đao biến mất, mưa cũng tạnh, hắn bỗng nhiên
mở hai mắt, thoát ra khỏi trạng thái ngồi tại chỗ minh tưởng của mình,
cảm thấy một trận đau đớn buồn bực kịch liệt giữa ngực, nhịn không được
cúi đầu ho khan dữ dội, âm thanh ho khan thoáng hiện, nháy mắt xé rách
yên tĩnh của tầng gác cũ, hắn vội vàng nâng tay áo che miệng, lại phát
hiện trên tay áo xanh nhiễm chút huyết điểm tinh hồng.

"Phu Tử từng nói qua, cậy mạnh là chuyện rất không thú vị. Thân thể
ngươi không thích hợp tu hành, tuy rằng nghị lực kinh người, thậm chí
tìm được phương pháp rất thú vị nào đó, nhưng... nếu không được thì
chớ mải kiên trì."

Không biết tự khi nào mà nữ giáo viên đã chạy tới trước Ninh Khuyết, dùng ôn hòa ánh mắt nhìn hắn nhẹ giọng nói.

Ninh Khuyết ngưỡng mặt nhìn lại, mới phát hiện dáng người vị nữ giáo
viên này cực kỳ tinh xảo, mắt trong mi mảnh, đúng là nhìn không ra tuổi
bao lớn, hắn biết thời khắc hung hiểm vừa nãy, hẳn là nàng đã dùng biện
pháp mạnh mẽ nào đó gọi hắn ra từ trong minh tưởng, không khỏi cười tự
giễu, đứng lên lau vết máu khóe môi, thành khẩn thi lễ.

Nữ giáo viên cười lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần trịnh trọng để ý như vậy, sau đó liền mang theo trang sách đầy chữ trâm hoa nhỏ đi đến chỗ
sâu giá sách, không biết từ đâu vòng ra chỗ cũ.

Bất tri bất giác, Ninh Khuyết minh tưởng tốn rất nhiều thời gian, ngoài lâu không ngờ đã hoàng hôn nồng đậm, là lúc bóng đêm buông xuống, hắn
không vội vã rời đi, mà lẳng lặng đứng dưới cửa sổ phía tây, nghe xong
một đoạn ve kêu có vẻ do chưa quen thuộc hoàn cảnh, sau đó đi đến cạnh
án thư, mài mực chấm bút lên giấy viết xuống một đoạn thoại.

...

...

Đêm dài, phù văn chỗ sâu giá sách trên tầng gác cũ lại sáng, sau đó
lặng yên không tiếng động mở ra hai bên, kèm theo tiếng thở dốc phù phù
trầm trọng, Trần Bì Bì cực kỳ gian nan chen vào, mặt béo thịt run run
cực kỳ buồn cười.

Đêm đó sau khi hắn lưu lại những lời này, luôn hóng xem đối phương có
thể có tiến triển gì không, lại gặp đúng lúc Ninh Khuyết xin nghỉ bệnh,
chậm chạp mấy ngày không có đợi tới hồi âm, tuy rất tức giận nhưng vẫn
là tò mò càng nhiều, thật không khéo chính là, vài ngày nay nhị sư huynh khiến hắn đau đầu e ngại nhất không biết đầu óc có vấn đề gì, bỗng
nhiên phát động tập thể nhóm đồng môn học tập quy trình hiến tế ân lễ
thời cổ, chịu đủ loại mệt nhọc luân phiên oanh tạc, căn bản không có
thời gian tinh lực đến đây.

Hôm nay rốt cục được nhàn hạ, Trần Bì Bì bất chấp tắm rửa nghỉ ngơi,
vội vã chạy đến tầng gác cũ, chính là muốn nhìn một chút cái tên đáng
thương lại thật đáng giận kia có hồi âm hay không.

Đi đến trước giá sách rút ra bản sách mỏng《 Bắt đầu tìm hiểu tuyết sơn
khí hải 》kia, mày rậm nhướng khẽ, phát ra một tiếng ồ nhẹ, chép chép
miệng nhìn một lát, hắn nhịn không được lắc đầu tán thưởng nói: "Tên này thật đúng là tài cao gan lớn, cư nhiên bị hắn ngạnh sinh sinh nghĩ ra
loại biện pháp đần này, hơn nữa cư nhiên thật đúng là có thể nhìn hiểu?"

Hắn tự nhiên là đang đọc tờ giấy trả lời ban đầu của Ninh Khuyết, ngay
sau đó, hắn liền thấy được lời nhắn lại mới nhất hôm nay, tiếng chép
miệng nhịn không được càng vang dội, cau mày buồn rầu nói: "Ngay cả việc này còn không hiểu, cư nhiên còn muốn chơi tu hành? Thật không biết
ngươi là thiên tài hay ngu ngốc nữa!"

Trầm mặc một lát, Trần Bì Bì ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ phía
tây, mài mực chấm bút bắt đầu trả lời, trong lần trao đổi thứ hai của
hắn với Ninh Khuyết, vị học sinh thiên tài đến từ Tây Lăng này đã viết
như sau: "Ngươi là con nít ba tuổi hay sao? Ngay cả đạo lý cơ bản như
vậy cũng không hiểu? Nếu như ngươi một khiếu cũng không thông, đấy chính là không thông, tự nhiên không cách nào sinh ra cộng minh với hơi thở
thiên địa, không có phương pháp nào khác có thể đi. Nếu ngươi muốn hỏi
đạo lý cụ thể, ta chỉ có thể làm một phép so sánh cho ngươi, thân thể
chúng ta giống như một thứ nhạc khí, giả sử là cây tiêu đi, vậy thì niệm lực chính là hơi thở thổi vào trong tiêu, thế nhưng có tiêu có hơi thở
cũng không nhất thiết có thể thổi ra khúc nhạc tuyệt vời, bởi vì thanh
âm là vọng ra từ lỗ tiêu."

"Nếu cây tiêu này của ngươi ngay cả lỗ đều không có, vậy ngươi làm thế
nào thổi được? Thiên địa nghe không được tiếng nhạc của ngươi, làm thế
nào cảm ứng? Tuyết sơn khí hải của ngươi có nhiều lỗ không thông như
vậy, ngươi còn muốn ép buộc thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui