Tướng Dạ

Ninh Khuyết đau đớn choàng dậy, trong mắt ngập tràn sợ hãi, hắn vội vàng phanh vạt áo, bàn tay lần mò tìm kiếm trên ngực, chỉ sờ được một lớp mồ hôi ướt đẫm cả tay, không thấy cảnh máu me bê bết, thịt tan xương gãy, tim phổi lòi ra như tưởng tượng, hắn hú hồn vỗ vỗ ngực, trái tim đang đập như trống phải rất, rất lâu sau mới bình thường trở lại.

Ninh Khuyết nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn vẫn ấp chặt trong lòng mình, ánh mắt lướt đến khuôn mặt trong giấc ngủ say của Tang Tang, nhìn mấy giọt mồ hôi long lanh đọng trên cánh mũi tuy hơi đen đúa mà hết sức đáng yêu của nàng, bỗng nhiên nhận ra được sống quả là một điều hạnh phúc biết bao.

Về phần giấc mơ kì lạ đã đem đến cho hắn quá nhiều kinh hoàng ấy, Ninh Khuyết không định kể cho Tang Tang biết, cũng không định kể cho bất cứ kẻ nào khác, bởi lẽ chỉ cần nhớ đến bất kì một đoạn ngắn ngủi nào trong giấc mơ đó thôi, lòng hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn quyết định sẽ phải quên đi tất cả.

Hôm sau, cỗ xe ngựa cà tàng lại kẽo kẹt lăn bánh lên đường theo sau đội ngũ kị binh hộ tống càng ngày càng đông đảo đi về hướng nam, đại khái vào khoảng mười giờ sáng gì đó đoàn người đến một trấn nhỏ ngoài thành Trường An, sứ giả từ trong cung và đội ngũ nghi trượng phiền phức đã chờ sẵn ở đây từ mấy ngày trước.

Ninh Khuyết nhảy xuống xe, đứng tách khỏi đám người náo nhiệt, hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa, mơ hồ thấy bóng dáng một tòa thành đen sẫm, nhưng do khoảng cách quá xa xôi, dù cố căng mắt đến đâu hắn cũng không thể khiến cái bóng đen mờ ấy trở nên rõ ràng hơn, đành yên lặng suy đoán trong lòng - nơi đó chắc hẳn là thành Trường An.

Đội ngũ nghi trượng cồng kềnh lại thong thả lên đường, nhưng trong đó đã không còn hai kẻ đồng hành nhỏ bé.

Ninh Khuyết và Tang Tang đứng bên đường nhìn cỗ xe ngựa sang trọng to lớn từ từ đi qua trước mặt, thấy cửa sổ xe đóng chặt, hắn chợt nghĩ đến cô công chúa và vị tiểu vương tử kháu khỉnh người man ngồi bên trong, lại nhớ tới đống lửa bập bùng đêm nào, hắn vô thức đưa tay sờ mặt, khóe miệng nở nụ cười.

Khi cỗ xe thứ tư trong đoàn đi qua họ, một góc rèm che cửa xe bỗng vén lên, lão già Lữ Thanh Thần khẽ vuốt chòm râu rồi nhìn Ninh Khuyết mỉm cười gật đầu, Ninh Khuyết liền quỳ xuống lạy thật sâu hoàn lễ.

Bọn thị vệ và đám người man trên thảo nguyên lúc qua người Ninh Khuyết cũng không xuống ngựa mà ngồi luôn trên lưng ngựa chắp tay từ biệt, ai cũng cười áy náy xin lỗi, lễ luật của đế quốc vốn nghiêm ngặt, dù tiền đồ sau này khi quay về Trường An của vị thủ lĩnh đội thị vệ Bành Quốc Thao chắc chắn không tệ, nhưng giờ đây trước mặt đông đảo quan viên trong triều hắn cũng không dám hành động lỗ mãng, trong khi đó vẻ mặt mấy gã người man sau khi từ biệt Ninh Khuyết bỗng biến thành thoải mái hẳn ra, không còn cái bóng của người đốn củi bên hồ Sơ Bích đè nặng trước mắt, những ngày tươi đẹp giữa thành Trường An phồn hoa đã đến rất gần.

Đám kị binh quận Cố Sơn chịu trách nhiệm đoạn hậu cảnh giác quan sát bốn phía, gã đô úy Hoa Sơn Nhạc chỉ hơi lướt ánh mắt qua Ninh Khuyết rồi gò cương thúc ngựa phóng về phía trước tựa như Ninh Khuyết không hề tồn tại vậy, có lẽ gã cũng thực sự quên mất có một nhân vật nhỏ xíu như thế tồn tại trên đời.

Ninh Khuyết cũng chẳng thèm để tâm đến thái độ của đối phương, sau khi vào thành Trường An, một kẻ là con trai nhà quyền quý nhà cao cửa rộng, là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc của quân đội Đại Đường, một kẻ đã rời khỏi quân đội, trở thành bách tính bình thường thuộc tầng thấp nhất của xã hội, dẫu sau này vận khí hắn có tốt, được vào thư viện học tập thì cũng chỉ là một viên gạch nhỏ nhoi giữa hệ thống quan lại như vạn lý trường thành của đế quốc. Có nhìn từ góc độ nào mà nói, hẳn từ nay trở đi giữa Ninh Khuyết và vị đô úy từng nảy sinh địch ý thậm chí sát ý với hắn ấy đã chẳng còn liên quan gì nữa.

Nhưng hắn sẽ cam lòng sống một cuộc sống tầm thường vô vị như vậy ư? Không, hắn không cam lòng, hắn biết mình và vị tướng quân trẻ tuổi kiêu ngạo chắc chắn còn có ngày gặp lại, hơn nữa, ngày ấy cũng không quá xa xôi.

Sau khi xa giá của công chúa và đoàn kị binh hộ tống rời đi, số người trong thị trấn nhỏ bé này liền giảm đi quá nửa, nhưng sự náo nhiệt lại tăng không chỉ gấp đôi, mấy người bán hàng rong nãy giờ chẳng biết nấp trong đường ngang ngõ hẻm nào bỗng chui đầy ra bày hàng bán quán, những cửa hàng vốn đóng kín cửa tránh phiền toái lại mở ra, hối hả buôn bán kiếm tiền.

Đem bán cỗ xe ngựa rách nát cho một cửa hàng rách nát trong thị trấn bằng một cái giá cũng rách nát nốt xong xuôi, Ninh Khuyết vỗ vỗ lên bờ vai gầy yếu của Tang Tang an ủi, cụ xe già và ông lão ngựa đã theo họ rất nhiều năm ở Vị Thành, cứ bán đi thế này thật không đành lòng, nhưng thành Trường An đã ở ngay trước mặt, loại tâm trạng buồn bã ấy của nàng không thích hợp cho lắm.

Không chọn quan đạo rộng rãi có thể chứa được tám cỗ xe ngựa chạy song song, chủ tớ Ninh Khuyết chậm rãi bước đi trên bờ ruộng bên đường. Dưới ruộng, hoa cải đang mùa nở rộ, đàn bướm vỗ cánh dập dờn bay trong gió, những chú ong mật cứ vo vo lướt ngang lướt dọc, nước mắt dần dần khô đi trên má cô thị nữ nhỏ, đôi tay nàng túm chặt lấy bọc hành lý còn to hơn người được buộc rất kĩ, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, nụ cười đã trở lại khóe môi.

Dưới ánh nắng gay gắt, Ninh Khuyết tiếp lấy bọc hành lý nặng nề từ tay Tang Tang, miệng hắn nói liến thoắng, tuy hiếm khi được nàng đáp lời nhưng Ninh Khuyết vẫn nói không biết mệt, lại dùng ánh mắt tham lam lướt qua cảnh vật đồng ruộng thôn dã, thấy bóng người làm ruộng nghỉ ngơi phía xa xa liền vẫy tay chào hỏi, thấy cánh bướm lượn qua trước mặt liền hăm hở vung tay chộp lấy.

Hắn rời khỏi Trường An từ khi còn bé xíu, từ đó về sau hết sống ở Mân Sơn mênh mông lại đến Vị Thành nho nhỏ nằm cạnh thảo nguyên, bên người chẳng phải rừng rậm trùng trùng hiểm ác cũng là đồng cỏ ngút ngàn đơn điệu buồn chán, không chỗ nào không có nguy cơ rình rập, giờ đây trở về trong lòng đế quốc, nhìn khung cảnh sinh hoạt xinh đẹp thanh bình này, trong lòng sao nén nổi niềm vui.

Vừa chơi đùa vừa ngắm cảnh, cứ thế đi khoảng ba giờ sau bỗng bóng râm từ rừng đào bên bờ suối phía trước lan tới chỗ họ, Ninh Khuyết nghĩ bụng rõ ràng còn lâu mới đến buổi tối, hơn nữa bầu trời cũng không có dấu hiệu sẽ đổ mưa.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một dãy tường thành đen kịt đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, tường thành cao vút đến mức không nhìn thấy đỉnh, che khuất nửa bầu trời, che luôn vầng mặt trời còn chưa lặn xuống, quan sát kĩ không trung phía trên còn thấy ba điểm đen không ngừng xoay lượn.

Nhìn về bên trái không thấy phần cuối dải tường thành, nhìn về bên phải cũng không thấy điểm tận cùng của nó, thật không biết chu vi của tòa thành này đến bao nhiêu dặm, cứ huy hoàng sừng sững đứng im lặng giữa đất trời. Tang Tang trợn mắt nhìn tòa thành khổng lồ, lại nhìn quan đạo chen chúc người cách đó không xa, hỏi:

- Đây là thành Trường An hả?

Ba điểm đen trên cao đã bay thấp xuống, hóa ra là vợ chồng nhà chim ưng đem con ra ngoài dạy bay giờ quay về tổ, tổ của chúng nằm ngay trên dãy tường thành loang lổ này. Phía ngoài tường thành trải qua ngàn năm mưa gió bào mòn trở lên nham nhở nhấp nhô nhưng vẫn vững vàng không cách nào lay chuyển.

Ưng non học bay xong liền quay về tổ, Ninh Khuyết nhìn tòa thành hùng vĩ nhất thiên hạ, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng chân thành tha thiết, hắn ra ngoài du lịch đã nhiều năm, giờ đây cũng trở về.

Trường An, lâu quá rồi không gặp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui