Tướng Dạ

Lúc này Ninh Khuyết đang nhìn chằm chằm vào một nam nhân, ánh mắt rất chăm chú. Hắn chỉ là một trong mấy trăm thí sinh ở đây, mà nam nhân kia đang đứng phía trước mấy trăm thí sinh này chậm rãi nói chuyện. Bởi có vô số ánh mắt, nóng rực cũng có, kính sợ cũng có, nên Ninh Khuyết không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn nhốt hắn vào trong con ngươi, nhốt sâu trong miền ký ức xa thẳm.

Nam nhân đó người khoác trường bào, ống tay, vạt áo, cổ áo may bằng lụa đỏ, phía trước lại xỏ xuyên những hoa văn màu vàng kim, khuôn mặt y đẹp đẽ, hai hàng lông mày như kiếm, môi mỏng, mũi thẳng, nụ cười thân thiện, lúc cười nơi khóe mắt lại hiện lên vài nét chân chim. Từ thần thái, cách cư xử mà đánh giá thì hắn có lẽ đã ở tuổi bốn mươi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì có lẽ chỉ mới hơn ba mươi, tóm lại đây là một tên nam nhân rất có sức quyến rũ.

Người này chính là Lý Phái Ngôn, kẻ nắm quyền lực thứ hai của Đại Đường, thân đệ đệ duy nhất của hoàng đế, thường gọi là thân vương điện hạ. Đây cũng chính là người mười ba năm trước, thừa cơ hội hoàng thượng đi thăm thú vùng đầm lầy rộng lớn liền liên hợp mấy Bộ trọng yếu, cùng đại tướng quân Hạ Hầu liên thủ áp tội danh phản quốc lên người tướng quân Tuyên Uy Lâm Quang Viễn rồi cho bắt vào ngục, hơn nữa còn tịch thu toàn bộ tài sản.

Từ năm Thiên Khải đầu tiên chạy trốn khỏi thành Trường An, cho đến lúc trở về từ Vị Thành, suốt mười ba năm qua, Ninh Khuyết luôn sống trong đau khổ, giãy giụa, thù hận không vì thế mà nhạt bớt, trái lại, trải qua những lần máu tươi nhuộm đẫm thanh phác đao, cùng những đau đớn bởi vật lộn cùng sinh tử, càng khiến cho sự áy náy, tự trách trong lòng hắn càng ngày càng nặng.

Ở thành Trường An này có rất nhiều người hắn nhất định phải giết, mà kẻ đầu tiên chính là thân vương Lý Phái Ngôn. Hôm nay tại Thư Viện, lần đầu tiên hắn được tiếp cận với đối tượng mình cần loại bỏ, cho nên hắn cần phải quan sát thật kỹ, đem hình dáng, khuôn mặt phong độ, tiêu sái kia tạc sâu vào trong tiềm thức, nhớ kỹ lấy ánh mắt, nhớ kỹ khóe mắt, nhớ kỹ nếp nhăn nơi mắt, nhớ kỹ hai hàng lông mày, nhớ kỹ cách mở miệng khi nói chuyện…Để rồi tới một lúc nào đó, chính tay hắn sẽ xóa bỏ tất cả.

Thân vương Lý Phái Ngôn mỉm cười nhã nhặn khuyến khích, thanh âm như một làn gió xuân cất lên:

- Chư vị đều là tuấn kiệt trong thiên hạ, hôm nay ắt hẳn bày ra tất cả bổn sự đến ứng đối khảo thí, nhưng cũng không nên vì thế mà khẩn trương. Vào được Thư Viện càng cần phải cố gắng, đến khi thành tài, Đại Đường ta tự nhiên có vô số vị trí đón chờ các vị đến làm rạng thêm vinh dự của đế quốc.

Ninh Khuyết nhìn theo hắn chằm chằm, trong chớp mắt, hắn nháy mắt một cái, hàng lông mi tựa như những thanh kiếm sắc bén cắt đôi những cơn gió xuân thổi ngang.

Thân vương Lý Phái Ngôn hướng về những thí sinh trong những bộ trang phục ngoại quốc, mở ra hai tay, hắn cao giọng cười cười cười nói:

- Chư vị tuy không phải người Đường, nhưng Thư Viện Đại Đường từ trước đến nay không vì thế mà không thu nhận. Các vị không cần lo lắng sự công bằng khi khảo thí, hơn nữa, nếu như các vị học tập tại Thư Viện đạt thành tích tốt, Đại Đường ta sẽ vẫn chờ các vị đóng góp sức lực.

Ninh Khuyết nhìn ánh mắt hắn, con ngươi trong mắt tựa như một vầng mặt trời màu đen, tràn ngập sự lạnh lẽo.

Khi chăm chú thì trong người sẽ có cảm giác nóng nực, cừu hận có thể bị cảm giác kính sợ che đậy. Rất dễ dàng lý giải tại sao ánh mắt của đám thí sinh đứng ở bên ngoài Thư Viện đang nghe thân vương điện hạ phát biểu trước khi bắt đầu khảo thí lại trở nên như vậy, cho nên cũng không có người phát hiện sự bất thường của Ninh Khuyết. Chỉ có Tang Tang ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn hắn một cái, sau đó lặng lẽ đưa tay thò vào tay áo của hắn rồi lặng lẽ cầm lấy bàn tay đang run rẩy kia.

Lúc này có vị thí sinh tới từ Yến quốc đem hết dũng khí tiến lên đối thoại vài câu với vị thân vương Đại Đường, cũng không biết vị thân vương kia nói gì mà các thí sinh vốn đang cực kỳ căng thẳng lại rộ lên tiếng cười. Lý Phái Ngôn nhân đó lại nói thêm một vài chuyện mẩu chuyện vui, mục đích là để cho các thí sinh thư giãn, thả lỏng tâm tình, các thí sinh cũng rất thức thời, cũng không còn giữ bộ dạng nghiêm túc như lúc trước nữa, có người thì chà chà xát xát hai tay, có người thì xoay eo xoay hông, có người nói chuyện phiếm…

- Đại Đường đúng là có một vị hiền vương.

- Thân vương điện hạ nói chuyện thật hiền từ, đúng như lời đồn đãi, thật giống như một làn gió xuân ấm áp khiến lòng người vui vẻ.

- Hiền.

Không phải thí sinh nào cũng ngồi nịnh bợ, vuốt mông ngựa như thế, tuy nhiên nghe những âm thanh như vậy truyền tới tai, Ninh Khuyết không nhịn được mà nhíu mày, nghĩ tới Lý Ngư, tên gọi của tứ công chúa Đại Đường, hắn thì thào nói một cách giễu cợt:

- Có người hiền thế sao?

- Có, cháo loãng thì không mặn.(Chữ hiền và chữ hàm (mặn) đồng âm)

Một gã thí sinh đứng bên cạnh rất nghiêm túc trả lời. Chẳng biết từ lúc nào, người đứng bên cạnh Ninh Khuyết đã biến thành một vị công tử trẻ tuổi mặc một bộ áo lụa dài thông thường, bên hông đeo một khối ngọc bội quý giá, xem ra gia thế không phú cũng quý, hơn nữa còn là người quen của hắn.

- Chu Do Hiền? Ngươi vậy mà cũng muốn tham gia khảo thí Thư Viện? – Ninh Khuyết kinh ngạc quay đầu nhìn người nọ hỏi:

- Vài ngày trước đó ở trong lầu tại sao ta không nghe ngươi nói qua?

Vị công tử trẻ tuổi này chính là con một của vị Chu lão gia, một trong thất quý nơi Đông thành. Cũng chính cái ngày mà Ninh Khuyết lần đầu tiên bước chân vào Hồng Tụ Chiêu, hắn vốn được Giản đại gia nhờ tới để đả kích một kẻ tai to mặt lớn, kẻ này họ Chu, tên Do Hiền, tính tình thì hào phóng nhưng hời hợt. Ngày đó mới gặp mặt hắn liền muốn mời Ninh Khuyết ăn uống một bữa, chỉ tiếc sự việc không thành, về sau lúc Ninh Khuyết đi Hồng Tụ Chiêu tán chuyện cùng mấy cô nương có gặp qua hắn vài lần, uống cùng vài chén rượu, cũng coi như là quen biết lẫn nhau.

Chu Do Hiền chỉnh vạt áo phía trước, ánh mắt nhìn sang Ninh Khuyết, mặt mũi tràn đầy đau khổ nói:

- Lão đầu tử trong nhà bắt ta phải tham gia khảo thí lần này, nói cái gì mà ở trong thành Trường An, nếu như không có tham gia khảo thí gia nhập Thư Viện, tương lai lúc kết hôn sẽ bị nhà gái bắt bẻ, lễ hỏi cũng sẽ nhiều thêm vài phần, ta bị lão đầu tử bức bách quá nên đành phải tham dự.

Ninh Khuyết quay đầu nhìn xem thân vương điện hạ đang nói chuyện phiếm cùng các thí sinh, thấp giọng nói:

- Thời gian sơ hạch cũng đã sớm hết, ngươi làm sao mà qua được?

Chu Do Hiền giơ tay lên trước mặt, vẽ lên hai chữ, nhìn phía trước nói:

- Nhờ Quân bộ.

Ninh Khuyết biết Quân bộ mấy năm qua đề cử thí sinh đi khảo thí rất nhiều, vốn hắn còn cho là triều đình toan tính ươm mầm cho những vị tướng lãnh dũng mãnh sau này, không ngờ bên trong còn có nhiều sự tình vậy. Nhớ tới bản thân mình phải dốc sức liều mạng giết địch ở thảo nguyên nhiều năm liền, cố gắng đốn củi, vất vả tích lũy quân công mới thông qua được sơ hạch, hắn không khỏi cảm thấy bất bình, nhỏ giọng mắng mấy câu, hắn cảm thán nói:

- Hai ngàn lượng bạc… giấu dưới chăn màn…Không ngờ tư cách tiến vào Thư Viện cũng có thể mua được như vậy!

Nghe mấy lời này, Tang Tang vốn đứng im lặng một bên hắn nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, nghĩ thầm thiếu gia hẳn là trong lòng đang mất hứng, cần gì phải đem chuyện công việc kia ra nói chứ?

- Hai ngàn lượng? Ngay cả làm người gác cổng Thư Viện còn không được! Lão đầu tử nhà ta phải khóc lóc, hô hào, bỏ ra hơn hai vạn lượng…hơn nữa đây chỉ là có được tư cách nhập viện mà thôi, không đảm bảo sẽ được đi vào.

Chu Do Hiền nhìn hắn một cách khinh thường nói:

- Đại Đường ta không có Bộ nha nào thu tiền mà dám cam đoan ngươi có thể thi vào được Thư Viện, những chuyện này, đừng nói là mấy vị thượng thư đại nhân, ngay cả hoàng thượng cũng không thể. Vậy nên ngươi cũng không nên khinh bỉ ta, lão đầu tử nhà ta đã nói, hôm nay ta chỉ đến tham gia, thổi thêm chút gió, góp thêm chút náo nhiệt, sau này nói chuyện hôn sự cũng dễ dàng.

Hai người cứ nói chuyện tầm phào với nhau như vậy, thân vương Lý Ngôn Phái cùng đám quan viên, giáo thụ lúc này đã cùng nhau tiến tới, ánh mắt những người này không hề chú ý tới Ninh Khuyết cùng Chu Do Hiền mà ngay lập tức nhìn tới Tang Tang, nhìn xem nữ nhi thấp bé cùng gầy yếu trước mặt này, vị thân vương quay người hướng về phía giáo thụ nói:

- Không thể tưởng tượng được sau nhiều năm như vậy còn có thí sinh nữ nhỏ tuổi như vậy, so với Lâm Châu Vương Dĩnh có lẽ còn nhỏ hơn hai tuổi cũng nên?

Lâm Châu Vương Dĩnh là thí sinh được một vị giáo thụ mang từ trường làng về Trường An, thiếu niên này năm nay mười bốn tuổi, lúc trước đã được đám quan viên giới thiệu với thân vương. Mọi người đều không nghĩ rằng, ở ngay bên cạnh còn có thể nhìn thấy một tiểu nha đầu với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngăm đen như vậy, nhưng quan sát tới biểu hiện bình tĩnh của nàng, càng nhìn càng không giống của một thí sinh.

- Đây là thị nữ của ta – Ninh Khuyết chắp tay nhã nhặn hành lễ, mở miệng giới thiệu.

Thân vương Lý Phái Ngôn biết mình nhận lầm, sắc mặt không khỏi hơi xấu hổ. Đám quan viên sau lưng chớp thời cơ rất nhanh, nhìn về mấy người giáo thụ thư viện nói:

- Làm sao có thể để cho thị nữ tham gia lễ khai giảng chứ?

Vị giáo thụ Thư Viện kia dường như không có cảm giác được sự tức giận của đám quan viên, hắn trả lời một cách lạnh nhạt:

- Thị nữ, vú già cũng không hạn chế tiến vào Thư Viện, đây chỉ là tham gia lễ khai giảng, cũng không phải tham gia khảo thí, tới lúc đó không cho nàng ta vào cũng được.

Nghe vị giáo thụ nói một câu như vậy, đám quan viên lại không thể tức giận, dù cho thân phận bọn hắn có cao như thế nào, quyền lực nhiều ra sao, thì đều không có tác dụng nhiều tại Thư Viện. Thân vương điện hạ cười cười tự giễu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ninh Khuyết mấy cái, cũng không nói thêm gì liền tiếp tục dẫn đám đại thần, quan viên tiếp tục tiến về phía trước.

Ninh Khuyết hẩy hẩy nhẹ đầu vai vào Chu Do Hiền, vừa nhìn vị giáo thụ vừa cất lời bên cạnh Lý Phái Ngôn, vừa nhỏ giọng tán thưởng:

- “Hiền” sao, nói như thế mới gọi là nói, ta càng ngày càng thích nơi này rồi.

Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, báo hiệu cho lần triệu tập cuối cùng.

Vị giáo thụ Thư Viện với sắc mặt lạnh nhạt nói qua kỷ luật trường thi một lần, nhưng các thí sinh bởi căng thẳng mà hầu như không hề nhớ kỹ, bởi kỷ luật trường thi rất nhiều, cơ bản chỉ cần nhớ không cấm tán gẫu, không cấm rời chỗ, chỉ cấm không được trao đổi đáp án.

Đi tới nơi chuông đổ, lướt qua nền đá xanh được phủ những đóa hoa anh đào thưa thớt rơi rụng, các thí sinh trong những bộ áo dài tung bay trong gió tiến vào phòng theo thứ tự chuẩn bị khảo thí. Bên ngoài chỉ còn lại một mình Tang Tang đứng nơi tấm bình phong, đúng lúc này, mưa xuân lại nhẹ nhàng tí tách rơi vài giọt, nàng vội ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên, mắt híp híp nhìn, sau đó mở ra cây dù lớn đeo sau lưng.

Nội dung khảo thí Thư Viện cũng giống như khảo thí khoa cử Đại Đường, tổng cộng chia làm sáu môn: Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, (Lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, tính toán, thư họa) tính điểm từng phần, sau đó tính điểm tổng để xét thành tích thi vào. Môn thi đầu tiên buổi sáng chính là Văn gồm ba môn Lễ, Thư, Số, trong đó môn bắt đầu chính là môn người Đường không am hiểu nhất, đương nhiên không phải âm nhạc mà chính là tính toán (Số).

Bên trong trường thi trở nên yên tĩnh, từng ô của sổ trên vách như đóng khung lại quang cảnh bên ngoài, những bức tường trắng điểm xuyết màu phấn hoa mai tựa như một bức họa màu xinh đẹp nằm yên lặng, cảnh sắc được bố trí vô cùng thích hợp với không khí của trường thi. Tuy nhiên sau khi nhận được đề xong, các thí sinh vốn vừa rồi còn ngồi nghiêm chỉnh lại bỗng nhiên hỗn loạn, đó đây có tiếng ai oán vang lên.

- Như thế nào lại là đề tổng hợp thế này? – Có thí sinh đau khổ, vò đầu bức tóc nói.

- Không lẽ số ta xui thế sao? – Thí sinh khác thì mặt mày tái nhợt.

Bởi luật lệ trường thi cũng không cấm thí sinh gây tiếng động lớn, xôn xao, cho nên các thí sinh ở đây đều không ngại dùng đủ các phương thức để thể hiện sự bất mãn cùng buồn bã của mình. Đề tổng hợp luôn là đề thi khó nhất của Thư Viện trong nhiều năm, thường do mấy vị tiến sĩ cùng giáo sư cùng ra, các thí sinh nhiều khi còn không thể hiểu đề khảo thí nói gì.

Ninh Khuyết để bút lông lên nghiên mực, hít một hơi thật sâu cái không khí hơi se lạnh này, mở ra tập đề, trên thấy trên đó có một câu:

- Mùa xuân năm đó, Phu Tử đi du ngoạn khắp nơi, gặp núi đào, rượu ngon, bèn tìm đường lên núi, một đường vừa đi vừa uống rượu, hái hoa. Cứ hái được một cân hoa đào lại uống một bầu rượu, sau đó vì tiếc rượu nên đổi thành một cân hoa đòa, nửa bầu rượu… Đến đỉnh núi, Phu Tử nhìn rượu trong túi, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn xung quanh. Vậy xin hỏi các vị thí sinh: hôm đó Phu Tử hái mấy cân hoa đào, uống bao bầu rượu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui