Tướng Dạ

Cỗ xe ngựa men theo con đường đá, mặt những phiến đá lát lồi lõm giúp người đi bộ khỏi trượt chân nhưng lại khiến bánh xe xóc nảy liên tục. Công chúa Đại Đường Lý Ngư ngồi chống cằm ngẩn người nghĩ ngợi, bị lắc đến nỗi bực mình, thế là nàng cảm thấy Ninh Khuyết càng đáng ghét thêm.

Thật ra hôm nay nàng đến thư viện chẳng có việc gì ngoài thăm Ninh Khuyết.

Nàng muốn biết gã thiếu niên từng cùng chung đường với mình từ thảo nguyên trở về đã thay đổi thế nào, nàng muốn biết kẻ từng cự tuyệt lời mời của mình nhưng đã lọt vào mắt xanh của Từ Sùng Sơn sau một đêm mưa theo lão Triều của đình Xuân Phong chém giết rốt cuộc có chỗ nào hơn người.

Nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là câu chuyện hai tên học sinh mới của thư viện vì đấu nhau mà liên tục lên tầng hai Nhà Sách Cũ đọc sách hơn mười ngày đã lan truyền khắp nơi, truyền đến tận tai nàng, khi biết một trong hai kẻ chính là Ninh Khuyết, Lý Ngư bỗng nhớ đến những lời đánh giá của Lữ Thanh Thần, nàng không thể áp chế được sự tò mò trỗi dậy trong lòng, vậy là quyết đến thư viện một phen.

Đập vào mắt trước tiên vẫn là khuôn mặt tầm thường chẳng mấy đặc biệt, vẫn sáng sủa non nớt, vẫn mấy nốt tàn nhang, vẫn lúm đồng tiền nho nhỏ, chỉ khác một điều sắc mặt đã xanh xao hơn rất nhiều, trông đã thấy thiếu khỏe mạnh rồi.

Chẳng biết do đâu, nhìn bộ dạng xanh xao của hắn, vẻ mặt vẫn bất cần trêu ngươi của hắn, Lý Ngư liền cảm thấy bực bội, nếu không có Chung Đại Tuấn mở miệng khiêu khích châm chọc, có lẽ nàng đã chẳng thèm gọi hắn đến nói chuyện.

...............................

Ninh Khuyết quay gót đi về phía Nhà Sách Cũ, ánh mắt của đám học sinh xung quanh nhìn hắn đã thay đổi hoàn toàn, chỉ còn sự kinh ngạc và nghi hoặc, lẽ nào hồ sơ của thư viện đã ghi sai, gã này không phải binh lính đến từ Vị Thành mà là con nhà danh gia vọng tộc nào đó ở quận Thanh Hà như lời đồn? Nếu không phải như vậy, sao công chúa điện hạ lại quen biết hắn, thậm chí còn đặc biệt gọi hắn đến cạnh xe ngựa hỏi han?

Tư Đồ Y Lan cũng ngoẹo cổ tò mò nhìn Ninh Khuyết lom lom, đại khái cũng đang suy đoán quan hệ giữa hắn và công chúa, Kim Vô Thải nấp hẳn sau lưng Tư Đồ Y Lan, xấu hổ không dám ló mặt ra.

Vừa nãy công chúa Lý Ngư đã ra mặt nói đỡ cho Ninh Khuyết nên còn ai dám to gan nghi ngờ nữa? Chung Đại Tuấn chẳng biết lẩn mất từ bao giờ, bỏ lại Tạ Thừa Vận vẻ mặt mất mát đứng chỏng chơ giữa đám người.

Chử Do Hiền bước tới cạnh Ninh Khuyết, đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân rồi nói nhỏ:

- Thảo nào trước đây Giản đại gia không nhận bạc của ngươi, hóa ra ngươi có chỗ dựa lớn như vậy. Dựa vào tính cách của mấy con ả như Tư Đồ Y Lan, hôm nay dù thân vương điện hạ có đến nói đỡ cho ngươi cũng chẳng ăn thua gì, chỉ duy tứ công chúa là đủ khả năng nẹt cho bọn họ không dám ho he.

Ninh Khuyết hào hứng hỏi:

- Ồ, sao lại thế?

Chử Do Hiền cười ha hả:

- Rất đơn giản, cái gọi là đội quân tóc dài thành Trường An vốn do công chúa lập ra hồi nhỏ để quậy phá giải sầu, đám cô chiêu như Tư Đồ Y Lan đều là lâu la dưới tay nàng.

Ninh Khuyết cười, không giải thích quan hệ giữa hắn và công chúa Lý Ngư, ý nghĩ cáo mượn oai hùm thì không có, nhưng để mối quan hệ này trong vòng bí ẩn kiếm chút bình yên thì hắn chẳng tội gì mà không tận dụng.

Thấy Ninh Khuyết leo lên cầu thang, rốt cuộc Tạ Thừa Vận cũng động đậy, hắn thong thả bước theo bất chấp sự ngăn cản của những người xung quanh, tay vịn lan can, thân mình lẩy bẩy, Tạ công tử khó nhọc nhích từng bậc một.

Cầm cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải”, Ninh Khuyết cũng không vội mở ra ngay, đợi Tạ Thừa Vận đi tới góc sâu nhất trong phòng rồi ngồi khoanh chân như thường lệ, hắn bỗng lên tiếng:

- Có thể ngươi có sự kiêu ngạo của ngươi, nhưng ta cũng có nhu cầu của ta, ngươi là con cưng của trời, ta chỉ là một kẻ liều mạng tranh đấu cho cuộc sống của mình, chúng ta khác nhau rất xa, vì thế ta khuyên ngươi đừng vì sự tranh chấp nhất thời mà vứt bỏ luôn cả tính mạng của mình.

Lúc Tạ Thừa Vận lên lầu, thấy Ninh Khuyết cầm sách, tưởng hắn nổi giận vì thái độ im lặng của mình khi nãy nên muốn tiếp tục chơi trò “ai chết trước”, ai ngờ hắn lại nói ra những câu thật lòng như vậy, vị tài tử thông minh từ nhỏ của Nam Tấn tức thì lặng người, ngơ ngẩn nhìn cuốn sách trên đùi chẳng biết nghĩ gì, sau đó hắn vịn tưởng khó nhọc đứng dậy, vái dài Ninh Khuyết rồi thong thả xuống lầu.

Phía góc phòng phía tây trổ một cửa sổ, vì thế buổi chiều có ánh nắng chiếu vào, Ninh Khuyết cầm sách bước tới khoảng sàn nhà được ánh mặt trời sưởi ấm, khoanh chân ngồi xuống đúng chỗ Tạ Thừa Vận vẫn ngồi, hắn nhắm mắt, đưa tay xoa xoa mặt một lúc lâu mới giở sách ra đọc.

- Ngươi có thể viết thử vài chữ, tuy không thể giống và cũng không thể mang ra ngoài nhưng vẫn có một số tác dụng đấy.

Bên cửa sổ có vài nhánh cây thò vào, người nữ giáo viên vẫn ngồi chăm chú viết chữ, nếu không phải chắc chắn mình nghe thấy âm thanh, có lẽ Ninh Khuyết cũng nghi ngờ có phải nàng vừa lên tiếng không.

Ninh Khuyết hơi ngớ ra rồi đứng dậy đến bàn viết, hắn đứng nhìn đống giấy bút suy nghĩ một hồi mới ngồi xuống cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài.

Sách vở trên lầu hai cấm sao chép dưới mọi hình thức và bản thân nó có cơ chế “tự bảo vệ”, Ninh Khuyết đã thử minh tưởng, hình dung các nét chữ trong đầu nhưng chúng chỉ vừa hiện ra đã tản hết đi như những làn khói mỏng, không thể nắm được.

Mặt khác, Nhà Sách Cũ còn có quy định cấm viết vẽ lên sách vở, Ninh Khuyết không biết nếu lén làm có bị giáo viên phát hiện không, nhưng hắn chưa dám thử. Lăn lộn giữa sống và chết suốt bao năm khiến hắn hiểu rằng để vượt qua một ngọn núi khổng lồ thì bất kì thủ đoạn khôn vặt nào cũng là cách vô cùng ngu xuẩn, ngược lại, những hành động có vẻ cố chấp khù khờ chính là biểu hiện của đại trí tuệ.

Phải bắt đầu viết từ đâu, viết những gì, viết ra sao đây? Ninh Khuyết giơ bút lên hồi lâu vẫn chưa thể hạ xuống, vì hắn đã quên nội dung vừa đọc trong sách, hắn không biết phải viết gì mới có tác dụng.

- Lẽ nào chính hành động của mình đã là thứ vô tác dụng ư?

Ninh Khuyết lắc đầu cười khổ, nhớ lại những ngày khốn khổ vừa qua, những đêm trằn trọc rã rời, những tối Tang Tang phải thức dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, lòng hắn bỗng chùng xuống. Một người bình thường muốn bước vào thế giới tu hành thật trắc trở biết bao, cho dù cố gắng, cố gắng hơn nữa thì những cố gắng đó chỉ khiến cho thất bại của hắn thêm phần bi tráng mà thôi.

Bỗng một tiếng động khẽ vang lên, cây bút lông no mực bị giữ quá lâu trên không khiến một giọt mực thoát khỏi đầu bút rơi xuống mặt giấy trắng tinh, vết mực lan ra rất nhanh tạo ra một đường nét tự do đến tận cùng.

Ninh Khuyết nhìn xuống, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu, tức thì nỗi chán chường bỗng quét sạch không, chỉ còn sự bình tĩnh tuyệt đối, hắn đã hiểu, không phải mỗi cuộc tình đều để lại những hồi ức đẹp, không phải mỗi câu chuyện cổ tích đều kết thúc có hậu, không phải mỗi cố gắng đều đem lại kết quả như ý, một người cố gắng làm việc nhưng rốt cuộc được hưởng những gì lại thường không phải do ý muốn chủ quan của anh ta, đã như thế, vậy hãy tận hưởng niềm vui trong quá trình làm việc, đó cũng là một thứ thành công.

Giọt mực chỉ tình cờ rơi xuống cũng tạo thành nét, vậy cần gì cố gắng nặn óc tìm những thứ vốn không thể tìm? Không thể ghi lại những gì trong sách, vậy sao không ghi lại những thứ khác xung quanh, ví như tâm trạng, như chuyện cũ của bản thân, như cảm xúc khi đọc sách trên lầu, hay đơn giản như hình ảnh người nữ giáo viên vẫn hàng ngày im lìm bên song cửa phía đông, ánh mặt trời buổi chiều xiên xiên như trận mưa tên bay qua song cửa sổ phía tây hắn ngồi?

“Lên lầu lại lên lầu, vừa nãy còn u sầu, giờ thanh thản biết bao. Ta vốn kẻ chặt củi bên hồ Sơ Bích, cớ gì phải thở dài than gió lạnh như đám tao nhân, ta chỉ biết hôm nay thu còn chưa đến.”

Ngòi bút trong tay hắn cứ thả xuôi theo dòng suy tưởng, đầu nghĩ gì tức thì tay viết nấy, theo những con chữ không ngừng tuôn ra, mọi cảm giác khó chịu trong lòng bỗng không cánh mà bay.

“Lên lầu đã mười bảy hôm, hôm nào cũng chuyên cần đọc sách, nhưng không thể nhớ chữ trong lòng, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng nối gót bỏ đi, ta đã tỉnh táo, đã mơ màng như trong giấc mộng, nhưng dù tỉnh hay mộng đều không thể giữ chúng lại một lần.

“Nếu những con chữ trên giấy ấy chỉ là mộng ảo, tại sao ta có thể thấy chúng? Nếu chúng là chân thực, tại sao ta không thể nhớ chúng? Nếu chúng là thứ tồn tại giữa ranh giới mộng ảo và chân thực, vậy thứ mực viết ra chúng ấy là thực hay ảo? Trang giấy chứa đựng chúng ấy là thực hay ảo đây?”

Do chỉ viết để giải tỏa tâm trạng nên Ninh Khuyết chỉ đến đây là dừng, hắn đặt bút xuống, yên lặng nhìn những dòng chữ trên giấy, đợi mực khô bèn nhẹ nhàng kẹp vào giữa quyển sách rồi trả lên giá. Xong đâu đấy, hắn quay người lễ phép chào người nữ giáo viên vẫn ngồi bên cửa sổ mới đi xuống lầu.

Đây là lần đầu tiên hắn xuống mà không cần người khác khiêng.

Người nữ giáo viên ngẩng đầu nhìn bóng lưng có phần cô đơn của đứa học trò nhỏ tuổi, nàng khẽ thở dài, năm xưa chính thầy nàng đã đặt ra quy định cho Nhà Sách Cũ: dù ta có ngàn khu rừng vạn cánh buồm nhưng chỉ có thể cho học sinh một nhánh cây một làn gió. Gã học sinh này ý chí kiên cường, niệm lực nhận được khi minh tưởng tất sẽ không yếu, nhưng khốn nỗi lỗ khí trong tuyết sơn khí hải tắc nghẽn không thông, vậy kết quả nhận được chỉ là hộc máu nằm liệt giường, dù trời cao thương tình ban cho khỏe mạnh, nhưng có xem sách thêm mười năm cũng chẳng tác dụng gì.

..................................

Ráng chiều dần sẫm lại, màn đêm sắp buông xuống, đã không còn học sinh lên tầng hai, người nữ giáo viên dọn dẹp ngăn nắp giấy bút trước mặt rồi men theo một con đường bên hông Nhà Sách đi về phía sau núi.

Chẳng biết qua bao lâu, màn đêm đã hoàn toàn bao trùm Thư Viện, bên hành lang các giảng đường, những ngọn đèn dầu được thắp sáng khiến từ xa nhìn lại người ta có cảm giác đang ngắm một vùng trời đầy sao.

Trong góc sâu tầng hai Nhà Sách Cũ, những bức phù điêu gắn trên giá sách phía bắc chợt sáng lên rồi giá sách từ từ trượt sang bên cạnh.

Một gã thiếu niên béo núc ních trong trang phục xanh đậm của học sinh Thư Viện vừa thở hổn hển vừa cố chui ra từ khe hở, vững thân rồi, hắn hầm hầm quay lại nhìn giá sách, cất giọng oán trách:

- Tên quái bủn xỉn nào đã thiết kế ra thứ đồ chơi này vậy nhỉ, không thể làm cho rộng rộng một chút được sao? Lẽ nào ngươi tưởng người mập thì không có quyền vào thư viện học chắc?

Hắn đi quanh phòng, miệng vẫn nói không ngớt:

- Nhị sư huynh thật là một kẻ xấu xa, ai đời lại đem một cuốn sách nhập môn để đánh đố bao giờ, dù Trần Bì Bì ta là thiên tài tu hành ngàn năm có một nhưng nhớ thế quái nào được những thứ đã xem từ hồi bé tẹo tèo teo chứ.

Hắn chợt dừng lại, rút một cuốn sách trên giá xuống, vừa thấy mấy chữ “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải” trên bìa tức thì khoái trá đập cuốn sách đánh bốp lên lòng bàn tay, theo cú đập, một tờ giấy mỏng nhẹ nhàng bay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui