Cúp máy xong, Thương Lục từ chiếc Rolls-Royce bước xuống,
"Tiểu Trần, lái xe về đi."
"Vâng, Tam gia." Tài xế Tiểu Trần cung kính đáp.
Thương Lục trầm giọng nói, "Sau này trước mặt phu nhân, không được gọi tôi là Tam gia."
"Vâng, nhưng mà Tam gia, vậy sau này nếu gặp phu nhân, tôi nên gọi ngài là gì đây?"
"Tùy ý, miễn là đừng để lộ thân phận."
"Vâng, Tam gia.
Thật sự không cần tôi đi cùng ngài sao?"
"Không cần."
Văn phòng công ty của Kiều Kiều thuê ở trong một khu dân cư cũ của thành phố Bằng Thành.
Cách khu dân cư một con đường là trung tâm thương mại sầm uất.
Đây là đặc trưng của thành phố Bằng Thành.
Thương Lục ở bên ngoài ngõ đứng đợi Kiều Kiều vài phút.
Tiếng rao hàng của các quán hàng rong, tiếng ồn ào của người qua kẻ lại với bầu không khí chợ búa khiến anh có chút không kiên nhẫn.
Khí chất đặc biệt trên người anh cũng hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.
Thấy Kiều Kiều đằng xa, anh bước lại gần.
"Sao anh lại tìm đến đây được?" Kiều Kiều nhớ rằng, cô chưa từng nói với anh là mình làm việc ở đây.
Thương Lục không trả lời, mà đi thẳng vào vấn đề.
"Công ty nhỏ tôi mở đã phá sản, ngân hàng đã tịch thu nhà và xe.
Bây giờ tôi không có chỗ ở, tôi có thể đến chỗ em không?"
"..." Kiều Kiều trong một khoảnh khắc chưa kịp tiêu hóa mớ thông tin anh nói.
"...Sáng nay không phải vẫn ổn sao?"
Thương Lục dù nói dối vẫn rất trấn tĩnh, "Chuyện xảy ra vào chiều nay."
Kiều Kiều vẫn chưa thể tin được.
Những chuyện này xảy ra, tại sao trước khi đăng ký kết hôn anh ta lại không nói với cô?
Thương Lục lại nói, "Ngoài ra, tôi tạm thời hơi thiếu tiền, muốn mượn em 100.000 tệ, em có thể cho tôi vay không?"
Nếu không phải đã hứa với Thương Trọng Bá, bắt buộc anh phải dùng cách này để vào nhà Kiều Kiều, anh cũng cũng sẽ không nói dối, càng không muốn mượn tiền một người phụ nữ.
Thực ra, anh cũng lười kiểm tra Kiều Kiều, dù sao sau một năm cũng sẽ ly hôn.
Nhân cách của Kiều Kiều thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Nhưng Thương Trọng Bá nhất định buộc anh phải làm vậy, như thể cố ý muốn chứng minh điều gì đó với anh.
Anh chỉ đành phải làm theo.
Anh chờ Kiều Kiều từ chối.
Là người bình thường thì đều sẽ không chấp nhận việc người chồng vừa mới cưới vội sáng nay đột nhiên phá sản, còn chạy đến liên lụy cô, thậm chí còn mượn tiền cô.
Kiều Kiều không trả lời ngay.
Cô nhíu chặt mày vì lòng đang quá bàng hoàng, cảm thấy mình như bị lừa.
Thương Lục lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, trong lòng thầm mỉm cười.
Chắc chắn cô không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Chỉ cần cô từ chối, anh sẽ không phải ở lại nhà cô.
Nói không chừng, cô còn nói anh lừa hôn, hủy hôn ngay tại chỗ ấy chứ? Ai có thể chấp nhận một người đàn ông trước khi kết hôn nói có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, lại còn đang điều hành công ty, nhưng ngay buổi chiều đã phá sản, một xu không có, còn ngửa tay xin tiền cô chứ?
Kiều Kiều chắc chắn sẽ ly hôn.
Thương Lục vô cùng chắc chắn.
Như vậy, thậm chí không cần đợi đến một năm sau mới ly hôn với cô.
Anh ta có thể thoát khỏi cô và tự do ngay lập tức.
Kiều Kiều mãi không phản ứng, cuối cùng cũng mở miệng, "..."