Tướng Khanh


Thời khắc Chu Việt nhận tội, đã là ngày trước hôm kết thúc buổi luận võ chọn rể.
Hôm đó dường như chính là ngày cảnh xuân ấp ủ đẹp nhất trong mùa, ánh sáng rực rỡ, gió cũng thoang thoảng.

Cây lê trồng trong sân của phụ thân Bạch Bỉnh Thần cũng vừa đúng hẹn nở xum xuê.
Thân cây hoa lê kia to bằng khoảng một vòng tay người, nó đã có từ khi Bạch gia mua lại tòa viện này, đến mùa kết trái vừa chua vừa chát, thế nhưng hoa nở cực kỳ đẹp.

Từ xa nhìn lại, khung cảnh cây hoa lê trông như sương như mây mờ mờ ảo ảo thần tiên, một bên che một góc mái hiên, một bên nghiêng mình che phía ngoài tường ló ra mấy cành hoa.
Các đóa hoa lê nương theo làn gió nhẹ thổi vào lòng một nam nhân đang ngồi ở trên góc hành lang.

Hắn khẽ nhắm mắt lại tay chống đầu, dựa như đang trong tư thế chợp mắt nghỉ ngơi, trên đùi còn đắp một tấm vải xám, phía trên là một tượng gỗ được tạc đã nhìn ra được hình dáng cùng chút vụn gỗ rải rác xung quanh, từ đường nét được tạc có thể nhìn thấy đây là tượng tạc theo hình phật di lặc.
Bạch Bỉnh Thần là một dáng vẻ thư sinh, nước da trắng bệch trông hơi gầy yếu, ngay cả đôi môi cũng nhạt mỏng, khiến người ta khi nhìn từ xa, sẽ thấy hắn tựa như một bức tranh thủy mặc, tuy có thể nhìn rõ trắng đen cùng các góc cạnh, thế nhưng vẫn ngập tràn khí chất thanh thoát nhàn nhạt.
"Răng rắc –"
Tiếng cành cây gẫy bất ngờ vang lên đã kinh động chú chim oanh đang đậu trên cây, Bạch Bỉnh Thần giương mắt nhìn về nó, lúc này mới khiến người ta chú ý tới thì ra cặp mắt ấy cũng có sự dịu dang, khiến cho cả gương mặt tái nhợt kia như hồi sinh, khí chất cũng có chút ôn hòa hơn.
"Chủ nhân, đây là nhi tử của huynh ruột ta, huynh ấy nhờ ta chăm giùm vài hôm.

Nhóc ranh này khá quậy phá, đã quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi rồi, để ta nhanh chóng dẫn hắn đi."
Một nhóc con đang đứng dưới cây lê, sau khi nhóc nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần, nhóc có chút sợ hãi vì thấy người lạ bèn im lặng úi đầu thật thấp, trong tay còn nắm chặt nhành hoa lê vừa mới bẻ xuống kia.

Vị phụ nhân ở bên cạnh cười cười, khi nhìn thấy ánh mắt đang nhìn cành hoa lê, liền hấp tấp muốn gỡ tay nhóc ra lấy lại.
"Không sao, dừng dọa nhóc.

Chỉ là trong phủ còn có nhiều cây khác do phụ thân trồng, đừng để nhóc con chạy loạn bẻ hư cành cây là được rồi." Bạch Bỉnh Thần dời mắt đi, giọng nói cũng hết sức dịu dàng.

Phụ nhân này vốn hiếm có cơ hội lên nhà chính, nàng sớm nghe nói vị chủ nhân tính tình dịu dàng ôn hòa nói chuyện lại dễ nghe, trong lòng vẫn không tin.

Chờ đến khi nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần không ó ý trách cứ mới yên lòng lôi kéo nhóc kéo rời đi.

Khi ra ngoài sân, nàng đánh bạo quay đầu lại liếc mắt nhìn xuống chân hắn, muốn nhìn thử xem có đúng như lời đồn đại bây lâu nay không.
Người ta đồn rằng Bạch Bỉnh Thần còn trẻ đã an vị ngồi lên vị trí hữu tướng này, chính là dựa vào đôi chân.

Ba năm trước lúc bệ hạ lên ngôi, Cảnh vương cử binh mưu phản, Bạch Bỉnh Thần đặt mình vào nguy hiểm, một mình đi tới đại doanh Cảnh vương thuyết phục, cô ý câu giờ để viện quân đến, lúc đó đã bị Cảnh vương bắt uống một chén rượu độc, khó giữ được tính mạng.
May mắn có thần y ở Đồng Bi cốc đến kịp Bình Đô, đã cứu hắn một cái mạng, thế nhưng hai chân xem như tàn phế, không còn đi hay đứng được, sinh hoạt thường ngày đều dựa vào ngồi khác cùng chiếc xe lăn.
Bệ hạ cảm động tấm lòng thành này, mà hắn còn lại là lương thần được Phụ đế các chọn lựa, cho nên phong hắn làm hữu tướng, trưởng nữ Bạch gia Bạch Tử Khâm làm hoàng hậu, cực kỳ ân sủng cả hai.
Ba năm trước, khi hắn trở về từ quỷ môn quan, Bạch lão gia còn lo nhi tử mình vì mất hai chân mà tính tình sẽ thay đổi, thế nhưng bản thân hắn còn bình tĩnh hơn ai hết, nhanh chóng thích ứng biến cố, sau khi tịnh dưỡng một tháng liền vào triều xử lý chính vụ, bộ dạng bình thường vẫn là một vị công tử nho nhã hiểu lễ, khiến cho đối thủ của hắn Trương Cửu Đại cũng phải cảm thán lên tiếng rằng: "Có thể chịu được những thứ người thường không thể chịu, nếu không phải đại trung, chính là đại gian."
Phía sau truyền đến thanh âm bước chân, Bạch Bỉnh Thần cũng không quay đầu lại, chỉ nắm binh đao khắc tượng phật di lặc: "Ninh Khoan, thẩm tra đến đâu rồi?"
"Chủ nhân, cần khai gì cũng khai xong, chỉ là...!Ta e là hắn không qua nổi."
Bạch Bỉnh Thần yên lặng vài giây, sau đó vịn lan can, cố hết sức đứng lên.
"Ta đi gặp hắn lần cuối."
Ninh Khoan nhanh chóng tiến lên trước đỡ lấy hắn: "Chủ nhân ngài từ từ, nếu như lỡ đập trúng đầu, Giang đại ca sẽ mắng thần, để thần đi..."
"Không cần." Giọng điệu của Bạch Bỉnh Thần vang lên cự kỳ nhỏ nhẹ, thế nhưng rất kiên định.

Hắn dựa vào tay của đối phương cố đứng vững, "Ngươi đỡ ta đi tới đó là được."
Ninh Khoan bĩu môi, cũng không dám nhiều lời, sau đó chẳng thể làm gì khác hơn là đỡ hắn về phía thư phòng: "Chủ nhân, cẩn thận bậc thang."
Hắn có thể cảm nhận được tay Bạch Bỉnh Thần chỉ hờ hững đặt lên cánh tay của mình chứ không mượn bảao nhiêu lực, thành ra đối phương đi có hơi chậm.


Bởi vì chân có vấn đề, Bạch Bỉnh Thần hơi khom lưng, từ phía sau nhìn hắn, y phục trên người dường như có chút rộng, như chẳng che đi bóng hình gầy gò của hắn.
Trạch viện Bạch phủ cũng không lớn lắm, cả toà cách điệu theo phong cách Giang Nam.

Còn các gian phòng thì tùy ý xây, chứ không tuân theo quy định đối xứng của Bình Đô.
Đài nước trong đình dựa vào nguồn sông chảy mà xây lên, nằm ở giữa hành lang, xung quanh trồng các loại thực vật cực kỳ xanh um tươi đẹp.

Mặt tường đơn giản hai màu đen trắng, không sơn quá lòe loẹt, trên mái vòm họa chim yến oanh.
Lầu đình tạ theo nước xây lên, hành lang uốn khúc uyển chuyển ở giữa, nhiều thực tú lệ cổ điển chi cây.

Mặt tường, không thi năm màu, mái cong góc trên vẽ có yến oanh.
Từ hành lang đến thư phòng chỉ cách tầm mười mấy bước chân, vừa đi tới nơi, trên trán của hắn cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nếu như hai chân hắn tàn phế không còn cảm giác thì đỡ, đằng này hắn còn có thể đứng lên, còn có thể cất bước, mỗi lúc đi chuyển chịu đựng cơn đau đớn rợn người thấm đến xương cốt.
Nhưng từ trước đến giờ hắn là người có thể chịu đau được, hiện tại tuy rằng thể lực đã bị xói mòn, nhưng vẫn xem như trong phạm vi chịu đựng được.

Bạch Bỉnh Thần muốn tự mình đi đến tiễn sư đệ đoạn đường cuối cùng.
Trước khi Mai Thiều giả dạng thành Chu Việt vào phủ, thủ hạ Bạch Bỉnh Thần đã âm thầm bắt Chu Việt giam vào trong phủ thẩm tra.

Mai Thiều chắc chắn sẽ không bao giờ biết, khoảng thời gian ba ngày y ở trong Bạch phủ, người mà y luôn canh cánh trong lòng chỉ cách y đúng một bức tường.
Đẩy cửa vào thư phòng, một mùi cây mộc hương lành lạnh phả vào mặt, trên bàn trên gia sách đặt vô số tượng gỗ đủ mọi kích thướ, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là bức gỗ điêu khắc "Mười tám học sĩ thưởng hoa mai" treo trên tường, hoa mai khắc nổi trên tường, góc áo học sĩ tung bay, trông vô cùng chân thật sinh động.
Ninh Khoan gõ nhẹ lên hoa mai ba lần, ngay hoa văn của hoa văn bắt đầu tách ra về hai phía, lộ ra mật thất bên trong.
Một người ở trong góc mật thất nhíu mày, hai tay hai chân đối phương còng lại, đầu cúi thấp, tóc tai bị máu thấm ướt đến bết dịch hỗn loạn phủ trên mặt.


vết máu trên thân thể đối phương nhiều vô kể, có sâu có nông, nhuộm đến mức y phục không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Nhìn thấy người trước mắt đang bị xích bằng sát nhíu mày lại, tâm tình trong mắt Bạch Bỉnh Thần trở nên phức tạp rối bời.

Đối phương trước nay vẫn luôn là sư đệ mà bao dung cùng tin tưởng nhất, từng ở cạnh hắn từ Tinh châu đến Bình Đô, từ một kẻ trắng tay đến vị trí hữu tướng, bên nhau suốt mười hai năm giờ lại đi đến tình cảnh này.

Hắn chợt rũ mắt nhìn xuống, tất cả tâm tình ẩn sau con ngươi chợt thoáng qua rồi biến mất.
Bạch Bỉnh Thần đưa tay ra, cẩn thận chải lại bên bên tóc rối đáng thả buông xuống của đối phương.

Tóc dính máu rất khó chải, nhưng hắn vô cùng kiên nhẫn mà chải, sau đó vén ra sau tai.
Giống năm xưa khi Chủ Việt còn nhỏ, mỗi lần tên này chơi đến đầm đìa mồ hôi chạy về, hắn luôn mỉm cười chải chuốt lại đầu tóc thấm ướt kia cho đối phương.
"Chu Việt."
Người trước mặt nghe xong chợt ngẩng mặt lên, mỉm cười từ có từ mất chậm rai nói: "Sư huynh, huynh còn muốn hỏi ta chuyện gì nữa?"
Bạch Bỉnh Thần cũng không vội trả lời, mà tiếp tục chải tóc, trong mắt còn ngậm lấy chút ý cười.
"Ta nhớ lúc ngươi mới tám tuổi đã theo ta đến Bình Đô, vào lúc ấy ngươi chỉ cao chừng này." Hắn cười khoa tay hình dung: "Tính tình của ngươi hiếu động, thích phá phách cười đùa, ở ba ngày đã gây rối hết hai ngày, nhưng lúc có huyện chỉ biết trưng gương mặt trẻ con làm nũng, khiến ai nhìn thấy cũng bó tay chịu thua, cứ bám dính đến mức dễ dàng in sâu vào lòng ta."
"Nhưng không biết từ bao giờ, dưới gương mặt vô hại đó lại ẩn giấu tâm tư xấu xa, mà suốt bao năm qua ta chẳng hay chẳng biết."
Chu Việt hơi liếc nhìn Bạch Bỉnh Thần đang cách mình rất gần, bèn tiến sát lại khẽ cười nhạo: "Vậy huynh có biết chuyện, năm đó Mai Thiều khỏe mạnh đang được giấu đi ở Lam châu tại sao phải về Bình Đô chịu chết không?"
Lời nói của hắn rất nhẹ, nhưng đập thẳng vào tâm tình Bạch Bỉnh Thần khiến hắn hơi trố mắt mà nhìn.

Hắn nhớ tới cái đêm mưa to giàn giụa kia, Mai Thiều hai mắt đỏ ngầu quỳ gối trước mặt hắn.
"Là ngươi..." Bạch Bỉnh Thần không thể tin lẩm bẩm nói ra miệng, thì ra Chu Việt cũng sớm đã phản bội chính mình.
Lời còn chưa dứt, một luồng sáng vụt sáng xẹt qua cổ Bạch Bỉnh Thần, sống lại bị một cánh tay xem ngang chặn lại.
"Giang đại ca!" Ninh Khoan thấy tình huống bất ngờ như vậy sợ đến ngây cả người ra, chờ hắn phản ứng lại, một nam nhân mặc y phục đen đã chắn trước người Bạch Bỉnh Thần.
Trong nháy mắt, lưỡi dao trong miệng Chu Việt không còn thấy đâu nữa.

Ánh mắt Bạch Bỉnh Bạch trở nên nặng nề, hắn đột nhiên giơ tay giữ yên cổ Chu Việt, động tác trong tay dần chặt hơn, ngăn cho Chu Việt nuốt lưỡi dao kia, tuy rằng trong ánh mắt đầy sự căm ghét, thế nhưng lời nói vô cùng nhẹ nhàng tựa như dỗ ngọt: "Ngoan, nhả ra."

Hắn ra tay có hơi nặng, mặc dù Chu Việt cắn chặt hàm răng, nhưng chỉ một lát sau, lưỡi da liền bị hắn phun ra khỏi vòm miệng, một dòng máu tươi thuận theo chảy ướt bàn tay đang giữ lây cổ mình.
Bạch Bỉnh Thần ghét bỏ liếc mắt khoang miệng ngập tràn máu tươi, buông lỏng cánh tay đang giữ đối phương ra, nhận lấy khăn tay từ Giang Diễn thận trọng lau sạch máu tươi ô uế dính trên tay: "Ta còn tưởng rằng ngươi khoác bộ dạng thiện lương thuần khiết kia quá lâu, quên luôn bản tính tàn nhẫn của mình.

Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Chu Việt nghe xong hơi nhíu mày lại, biểu hiện ngây thơ ban nãy của hắn đã hoàn toàn biến mất, hắn vừa lên tiếng, máu theo khóe miệng chảy xuống, thế nhưng đối phương dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì, chỉ cười lạnh: "Không phải sư huynh thích nhất bộ dạng ngu xuân không chút mưu tính này của ta hay sao? Sư huynh không bao giờ tha cho những kẻ thông minh quanh mình, đã từng có những người nhìn thấu được chút tâm tư của huynh, thế nhưng bọn họ chịu chung kết cục gì?"
Hai mắt hắn đỏ ngầu, muốn nói cho đã cái miệng, khi nhìn thấy sắc mặt dần tái đi của Bạch Bỉnh Thần, thì trong lòng cách thích ý hơn.
"Người kia, cả gia tộc bị chém đầu, không phải do sư huynh ban tặng hay sao?" Chu Việt cắn răng nhấn nhá từng câu từng chữ một: "Chỉ có hắn ta giữ được nửa cái mạng kéo dài hơi tàn sống sáu năm, cuối cùng không phải chết trong tay ta sao." Hắn hận không thể khiến cho tất cả mọi người nhìn ra, dưới lớp mặt nạ ôn hòa của người kia chính là sự dối trá như thế nào.
"Lòng của huynh đã chết lạnh, sư huynh, vì lẽ đó huynh mới sống sót.

Còn Mai Thiều chính là lòng quá nóng, chỉ mãi ghi nhớ chút ân tình nực cười này, vì thế hắn đã chết.

Cuộc đời này chính là như vậy.

Bây giờ ta hẳn cũng nên chết đi, ai bảo ta không hung ác bằng huynh."
"Ngươi là người của phụ thân, người của bệ hạ, hay là người của Ám Hương các?" Bạch Bỉnh Thần phủ tay áo xuống che đi bàn tay đang siết chặt của mình, giọng điệu cũng cố giữ sự bình tĩnh.
Chu Việt chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương, hệt như muốn nhìn thấu gì đó trong đôi mắt này.

Trong mắt Bạch Bỉnh Thần vẫn không chút cảm xúc, nhưng hắn lại hiểu ra, chỉ nở cụ cười hé sát thì thầm: "Huynh, tới bây giờ, ta đều biết rõ tâm tư xấu xa huynh đối với hắn là gì, đối phương cũng thật sự là một vị mỹ nhân, ở trên giường Hiệp Ân vương mê người đến cỡ nào, khiến người ta..."
Lời hắn nói đột nhiên cắt ngang, một lưỡi dao mỏng bất ngờ cắt đứt cổ họng hắn, dòng máu ấm nóng bắn tung tóe.
Trước khi chết, Chu Việt nhìn người trước mặt chầm chậm nở một nụ cười.
Bạch Bỉnh Thần dường như đã nhân nhịn đến giới hạn, đang định kìm tâm tình lại, thì một thanh âm rất khẽ lờ mờ vang vảng bên tai:
"Ngươi thật sự cho rằng nếu hắn chết rồi, ta sẽ để ngươi chết một cách dễ dàng hay sao?"
Chu Việt đã không còn cảm giác được đau đớn, hắn chỉ nhớ rõ gương mặt cuối cùng mình nhìn thấy khoảnh khắc đó.
Nửa bên máu tươi, nửa bên sạch sẽ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận