Tướng Khanh


Mai Thiều nhớ tới lần đầu tiên gặp Lăng Triệt trong kinh thành Bình Đô là ở trại nuôi ngựa.
Là vào một ngày trời thu ghi danh bảng vàng Cần Nguyên năm thứ ba mươi ba kia.
Khi đó y cùng Bạch Bỉnh Thần tham gia khoa cử, Bạch Bỉnh Thần đỗ trạng nguyên, còn y đỗ thám hoa.
— người đỗ cao nhất là Trạng Nguyên, người thứ 2 là Bảng Nhãn, người thứ ba là Thám Hoa
Lúc đó đường làm quan cả hai như rộng mở, sau khi xem xong bảng vàng liền tiện đường đi đến bãi săn vùng ngoại ô.

Bạch Bỉnh Thần hiếm khi lộ tính cách mình ra ngoài, chỉ cần thấy đối phương vui, Mai Thiều cũng vui theo, liền dùng quyền tiếp khách đi một chuyến.
Hai người đua vài vòng trong trường đua, dưới gió hiu hiu trời thu ra một thân mồ hôi, liền quyết định nghỉ ngơi ở gian nghỉ chân cạnh trường đua.

Mai Thiều sớm quen thuộc chỗ nào, không chịu nghỉ đàng hoàng trong phòng mà nhất định phải bò lên nóc nhà.

Y nhảy vọt một cái lên phía trên, còn không quên lôi Bạch Bỉnh Thần không biết võ công lên cùng, hai người cứ như vậy ngồi sóng vai trên nóc nhà hóng gió.
Ánh trời chiều hiện tại cũng đa lui về tổ, không có mặt trời, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng cứ như vậy yên lặng chiếu lên mặt hai người họ.
Lúc trèo lên tường lật ngói không chú ý mấy, hiện tại ngồi trên cao mới phát hiện, góc tường bên ngoài có một vị thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, nhìn tuổi vóc người cũng không lớn, trong tay cầm một phong thư, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Nhìn trang phục đối phương, dường như là nhóc sai vặt ở trại nuôi ngựa này.
Tâm tình hôm ấy của Mai Thiều cực kỳ tốt, y nổi lên chút ý muốn đùa cợt, bèn ỷ mình so với đối phương hơn dăm ba tuổi mà vẫy vẫy tay kêu lên: "Tiểu tử kia, lại đây."
Người kia cũng xem như nhạy bén, tựa như cũng biết chút võ công, chỉ cần nghe tiếng kêu gào nữa này nhìn chính xác sang hướng nóc nhà nơi cả hai đang ngồi.

Lăng Triệt e dè tiến lại gần cúi người hành lễ, nhưng cũng không làm ra bộ dạng cố lấy lòng, mà chỉ cực kỳ quy củ đáp lại: "Qúy nhân có gì căn dặn không ạ?"
"Tên nhóc này ngươi lén lút ngồi xổm ở góc tường này làm gì, có phải muốn làm mấy chuyện trộm gà bắt chó hay không?" giọng của Mai Thiều hù dọa đối phương, đã vậy còn chơi xấu trưng ra bộ dạng hung ác không dễ chạm vào trừng mắt thiếu niên kia.
"Thần là người thuần ngựa của nông trại này." Lăng Triệt không có bị bộ dạng giả bộ hung tợn của Mai Thiều dọa sợ, đối phương vẫn giữ một bộ dạng đúng mực.

Nhưng có lẽ Lăng Triệt cũng không biết ăn nói cho lắm, giải thích cho bản thân cũng nhạt nhẽo như vậy, vừa nhìn liền biết đây là một nhóc con vắt mũi chưa sạch không biết ứng biến theo tình huống mà.

Mai Thiều thân phận cao quý, rất ít gặp phải những người nói hoạch toẹt ra như vậy, thành ra bị đối phương khơ gợi hứng thú, đang định lên tiếng trêu thêm vài câu nữa thì nhìn thấy Bạch Bỉnh Tần liếc mình một chút, lập tức yên lặng.
Bạch Bỉnh Thần cố ra vẻ dịu dàng trấn an: "Ta nhìn thấy ngươi ngồi nấn ná ở góc tường này một lúc rất lâu, ngươi làm gì sai không dám vào sao?" Nói xong mỉm cười nhìn Mai Thiều một chút: "Nếu không có chuyện gì, Mai tiểu thiếu gia của chúng ta hôm nay thi đỗ hạng cao, tâm tình đang tốt, để hắn nói giúp với quản sự vài câu, nói không chừng có thể miễn chút trách phạt."
Dù sao Lăng Triệt cũng chỉ là một nhóc con mười ba mười bốn tuổi chưa biết cảnh giác gì.


Khi nhìn Bạch Bỉnh Thần, cậu nhóc này cảm tấy đối phương cũng nghênh ngang cao ngạo như những đám con cháu thế gia kia, cũng không chê bai thân phận mình nói chuyện dịu dàng như vậy.

Lăng Triệt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là ngập ngừng nói ra chuyện của mình.
Mấy ngày trước đây, Cảnh Hòa công chúa và Cảnh vương điện hạ tới đây chon ngựa, chọn trúng con ngựa đỏ của Lăng Triệt.

Vốn chuyện ngựa mình thuần phục được quý nhân chọn, là phúc khí của Lăng Triệt, không chỉ có được một phong thư ban thưởng, thậm chí nếu vì vậy mà lọt được vào mắt xanh Cảnh vương, thì đề bạt hắn lên cao cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Nhưng xui xẻo thay, và lúc Cảnh Hòa công chúa đang thử ngựa, con ngựa này đột nhiên mất khống chế phát điên lên, suýt chút nữa hất tung Cảnh Hòa xuống ngựa.

Mặc dù Lăng Triệt đến cứu kịp thời, thế nhưng công chúa cũng chịu không ít kinh hãi, tay còn xiết dây cương đến bị thương.
Kỹ năng cầm cương của Cảnh Hòa vốn rất tốt, mặc dù sinh ra là phận nữ lưu(*), thế nhưng bàn tay kia luôn tạo ra những thanh âm vang dội, khiến đế vương lấy làm thích nàng.

Nhưng hôm nay ngón tay đã bị thương không nhẹ, sau này đánh đàn được không cũng chưa chắc, khiến Lăng Triệt lập tức trở nên kinh hoảng.
— từ miệt thị phận nữ nhi thời phong kiến.
Lăng Triệt chỉ là một đứa nhỏ mồ côi, được một lão binh tàn tật đem về nhà nuôi lớn, sau đó tốn không ít tiền cùng cầu xin không ít mấy vị chiến hữu ngày xưa, mới có thể đưa Lăng Triệt vào trại nuôi ngựa trong cung.

Lăng Triệt cũng xem như có chút thiên phú ở tài thuần hóa, cho dù con ngựa kia có cứng đầu cỡ nào, thì đều bị hắn thuần hóa đến ngoan ngoãn.

Tuy rằng Lăng Triệt còn nhỏ, thế nhưng dựa vào thân bản lĩnh này ở chỗ này cũng xem như sống không mấy tệ.
Nhưng hôm nay ra xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy rằng ông chủ Dương trọng dụng nhân tài, có lòng giải vây cho, thế nhưng vẫn không dám đụng vào cơn thịnh nộ của Cảnh vương, đành không thể làm gì khác hơn cắn răng ra quyết định lệnh cho quân sĩ kéo Lăng Triệt ra ngoài chịu đòn, thầm trông cậy có thể dùng nỗi đau đớn da thịt này đổi một mạng cho tên nhóc này.
Ở trước mặt Cảnh vương, quân sĩ đều không chút nương tay, chỉ qua mười mấy trượng, Lăng Triệt đã có chút không chịu nổi.
Lăng Triệt cứ tưởng rằng bản thân sẽ chết dưới những trận đòn roi này, thế nhưng Cảnh Hòa công chúa băng bó cẩn thận xong liền đi ra cầu mong bệ hạ thủ hạ lưu tình.
"Là do kỹ thuật muội không thạo, nắm dây cương sơ sót không chắc làm đau con ngựa kia, nó mới nổi cơn điên.

Huynh cũng đừng trách tội vị thuần sư này, hiện tại thái y nói tay của muội tạm thời không có gì đáng lo, xem như khôn thể đánh đàn, chẳng qua chỉ là mất một chút thú vui tiêu khiển thôi, tội gì vì chuyện như vậy tổn thương một cái mạng?"
Lăng Triệt chỉ có thể nghe thấy thanh âm của nàng, hắn nằm nhoài trên ghế mồ hôi trộn lẫn nước mắt ngập ngụa khiến mắt cũng trở nên nhòa đi, nhưng hắn vẫn cố gắng muốn ngẩng đầu lên nhìn rõ tướng mạo của nàng.
Lăng Triệt ăn nói vụng về, từ trước đến giờ không nói ra được lời hay ý đẹp gì, bản thân hiểu chuyện, nhưng lúc nào cũng chôn đi nỗi hoảng sợ vào sâu trong lòng.
Lão binh đưa hắn vào trại nuôi ngựa, nhưng xưa nay chưa dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế giữa người với người.

Ở trong trại ngựa lờ mờ hết mấy năm, hắn mới nhận ra mối quan hệ giữa người và người vô cùng quan trọng nâng cao giá trị của mình.


Chỉ khi bản thân có giá trị, mới không bị người khác dễ dàng vứt bỏ.
Khi còn bé hắn cũng bởi vì bị gia đình cảm thấy thừa thải phiền phức nên bị vứt bỏ, lão thu nuôi Lăng Triệt cũng chỉ vì trong lúc say rượu bị bạn bè chế nhạo không có con, muốn nhận mình chỉ để có người tận hiếu lúc già, còn ông chủ Dương trong trại nuôi ngựa luôn bảo vệ cho hắn chỉ vì hắn có tài năng trong việc thuần hóa ngựa.

Thế là từ đó Lăng Triệt xem quan hệ giữa người với người trên thế giới này chỉ là những giao dịch.
Lăng Triệt không hiểu, nếu so với công chúa cao quý kia, bản thân chả là cái thá gì, đã vậy còn làm thương tổn nàng, thế mà nào nàng đi cầu xin tha mạng cho mình?
Lăng Triệt không hiểu đạo lý này, hắn chỉ có thể cảm giác được cái đạo lý đối nhân xử thế mình đúc kết bao năm, hiện tại có chút lúng lay.
Trên đời thật sự sẽ có thiện lương, không để ý đến tư thù đối với một người xa lạ như vậy sao?
Cơn đau như xé da xé thịt khiến hắn hít một ngụm khí lạnh, nhưng hắn vẫn ngoan cố muốn ngẩng đầu, để xem liệu đối phương trông như thê nào, thế nhưng ánh sáng vừa đập vào mắt, hắn đã không còn cảm nhận được gì nữa.
Lăng Triệt té xỉu trên ghế.
Chờ hắn tỉnh lại, ông chủ Dương nói cho hắn biết nhờ có Cảnh Hòa công chúa cầu cho, cho nên hắn chỉ phạt một tháng lương, còn cố ý cho hắn thời gian dưỡng thương.
Thậm chí công chúa còn cố ý cân nhắc đên gia cảnh của hắn, sợ là thiếu một tháng lương sẽ không đủ sống, bèn phái người đem chút nân lượng đưa đến,phía trên giấy còn ghi chú: "Chỉ là chút vàng, không cần báo đáp.

Đại trượng phu nên nghĩ về chí lớn, chớ mà chôn chân."
Qua hơn nửa tháng, vết thương của Lăng Triệt cũng lành, hắn cứ mãi nhìn tờ giấy kia, không biết nên đối mắt làm sao với những suy nghĩ hồi trước của mình.
Hắn chưa từng đi học, không bên cảm giác khi bản thân cứ mơ hồ ở chỗ này là vì cái gì, song cũng viết thư đáp trả người ta, hỏi sao lại tốt ới hắn như vậy.

Nhưng ngặt nổi hắn lai vướng thân phận thấp kém của mình, cho nên cứ sầu não không viết ra được câu từ hay gì, đành không thể làm gì khác hơn là đợi chờ mỏi mòn ở nơi đây, hy vọng có thể tình cờ gặp nàng.
Nghe Lăng Triệt dập đầu lắp ba lắp bắp kể chuyện ra, Mai Thiều trầm tư hồi lâu mới than thở gật đầu nhìn Lăng Triệt nói: "Ngươi chắc người dịu dàng tỏa nắng kia chính là ngũ công chúa Triệu Cảnh Hòa?"
Lăng Triệt không biết tại sao Mai Thiều đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đinh ninh gật đầu.
"Tên nhóc này ngươi bị đánh đến hỏng đầu hay sao? Sao một người khỏe mạnh có thể có đầu ốc đổ nước như thế.

Bốn chữ dịu dàng ôn hòa sao có thể dính dáng gì tới công chúa Cảnh Hòa?" Mai Thiều gãi đầu dường như chăm chú tự hỏi vấn đề này, đột nhiên hiểu ra mà nói: "Ngươi đừng nói là ngươi thích nàng, người tình trong mắt hóa thành Tây Thi, mới phát hiện ra nàng cái gì cũng tốt đúng không?"
"Không phải...."
Mai Thiều hài lòng nhìn người thiếu niên này cúi đầu đỏ ửng hết hai bên tai, ngay cả chút nóng lòng uốn phản biệt cũng đành dằn xuống: "Vậy lá thư ngươi cầm trên tay là viết cho nàng hả?"
Lăng Triệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa thiêu, nhưng lại không dám lớn tiếng phản bác sợ ảnh hưởng đến danh dự công chúa.

Lăng Triệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng hừng hực như bị ai đốt, nhưng lại không dám lên tiếng phản bác sợ làm hại thanh danh công chúa, với lại hắn cũng là người phản ứng chậm, trong bụng nãy giờ cứ tìm từ thế nhưng vẫn tìm chưa ra, chợt nghe thấy Mai Thiều đổi đề tài nhắc đến thứ trong tay mình, chợt sợ y sẽ nói ra thứ gì nữa bèn vội vàng trả lời: "Chỉ là một phong thư cảm ơn, không có gì."
Thấy Mai Thiều khiến người ta cuống cả lên, Bạch Bỉnh Thần cười cười cố xoa dịu không khí.


Hắn ôn nhu khích lệ Lăng Triệt "Cho dù có động lòng thì có sao? Bây giờ ngươi cũng tiện thổ lộ, có thể chờ đến khi ngươi cảm thấy mình xứng với nàng thì đem lòng mình tỏ tường, đây chẳng phải việc đáng ca tụng hay sao?"
Lăng Triệt tự biết thân phận mình thấp kém, cho nên đã dự định chôn lòng biết ơn cùng đoạn chân tình này giấu trong lòng suốt đời, mới vừa nghe Bạch Bỉnh Thần nói xong, nhất thời ngớ ra không chút phản ứng.
"Vậy Bạch huynh cũng muốn như vậo sao?" Mai Thiều đột nhiên mở miệng.
"Là sao?"
"Nếu như trong lòng khắc ghi một tấm chân tình, thế nhưng bị ngăn bởi thế tục, huynh còn thấy tấm chân tình kia đáng giá trân trọng sao?" Mai Thiều nhỏ giọng, như đang thăm dò gì đó, trên mặt cũng thoáng cười, thế nhưng bàn tay giấu trong lớp cẩm y đã ngầm xiết chặt, hệt như cô gắng khuyên mình bình tĩnh.
Bạch Bỉnh Thần không trả lời y, chỉ đưa mắt nhìn ra phía xa xa.
Xa xa có một con đường hẹp uốn lượn như chẳng thấy điểm kết thúc, đó là con đường duy nhất từ vùng ngoại ô Bình Đô đến trại nuôi ngựa này.
Lúc hai người đến đầu là vui vẻ quên trời đất, cũng không thèm đi con đường chính này, mà đi xuyên qua một rừng cây khác đến đây, cả một con đường mọc đầy cỏ dạo cao tận đầu gối.

Hiện tại đã gần đến hoàng hôn, phóng tầm mắt nhìn thử, chẳng có bóng dáng ai trên con đường hẹp đó.
Nhưng dù quay về con đường có chút vắng vẻ như vậy, Bạch Bỉnh Thần vẫn mỉm cười sáng lạn: "Ngươi xem con đường đó đi."
Mai Thiều theo ánh mắt của hắn nhìn sang.
"Góc nhìn của người đời cũng giống như con đường này, trước đã bắt đầu định ra, để người sau nghe theo.

Thế nhưng qua thời gian, cũng sẽ một hai con người liều lĩnh mà chọn cách đi xuyên qua rừng cây tới đây."
Mai Thiều thấy hắn cười liếc mình, biết hắn đang nói đến việc hai người bọn họ càn quấy, cũng mỉm cười.
Bạch Bỉnh Thần chợt chuyển tầm mắt nhìn về nơi chú chim oanh đậu trên mái hiên kia.

Hắn chỉ mới giơ tay, thế nhưng đã khiến chú sợ hãi mà bay đi mất.
"Còn có một con đường có thể tùy tiện bay nhảy, không cố định.

Dưới bầu trời, trong biển núi, thế gian này có hàng ngàn đường đi, cớ gì phải nhìn chằm chằm mỗi con đường cùng thứ trước mắt mình?"
Từng lời y nói đều mang hàm nghĩa bên trong, Mai Thiều cũng mỉm cười mà thấu tỏ.
"Không hổ là trạng nguyên, lời nói ra cũng không giống người bình thường." Mai Thiều buông lỏng thân thể ra, bắt đầu trêu ghẹo Bạch Bỉnh Thần.
Không đợi Bạch Bỉnh Thần đáp lời, y lại chuyển sang Lăng Triệt tỏ ra nghiêm túc: "Có điều người bạn nhỏ này, tuy hắn tài hoa giỏi giang, nhưng sẽ không bằng với sự thức thời của ta.

Ta đã nói với ngươi một khi viết thư cho nữ nhi, đặc biệt là khối băng như công chúa, thì phải viết thật hay mơi có thể được xem trọng."
Lăng Triệt cũng không quan tâm thân phận của mình chuyển từ "nhóc con" thành "người bạn nhỏ", hắn bắt đầu không tin lắm mấy chuyện này bèn bán tín bán nghi hỏi: "Vậy nên...!viết làm sao"
Bạch Bỉnh Thần thấy Mai Thiều lại muốn bắt đầu ăn nói linh tinh, bận bịu đưa tay muốn che miệng người này, lại bị Mai Thiều trở tay nắm lấy đặt trên đầu gối mình, rồi dùng tư thế này chậm rãi nói: "Nhi nữ nhà người ta yêu thích lãng mạn, ngươi biết đến hoa khôi nổi danh Liễu Chi Chi ở Bình Đô không? Trước đây cũng có một vị tú tài muốn gặp nàng, nhưng có làm thơ ra sao cũng không thỏa mãn được nàng, vẫn là nhờ ta sửa lại mới gặp được hồng nhan."
Mai Thiều vơ lấy những chiến tích kia hớn hở: "Nếu sau này, ngươi trở thành đại tướng quân hành quân đến Thục Trung gặp mưa to, liền có thể viết rằng."
"Hựu thị hạ tháp chi dạ, thục trung đa vũ, niệm khanh cư xử đương tinh huy lãng nguyệt.

Thử tín đáo thì, dạ phi bạc y, cần tiễn tiểu chúc.


Nhược thị mỗ tại bình đô, khả dữ khanh cộng tiễn nhất chúc, thoại ba thục dạ vũ."
— Tạm dịch: "Lại là một đêm nương nhờ ngủ lại, Thục Trung mưa to, mong nơi khanh trời trong sao rọi.

Khi thư tới tay, có lẽ người đêm khuya áo mỏng, chăm chỉ cắt nến.

Nếu một lúc nào đó tại đất Bình Đô, mong cùng khanh trò chuyện cắt nến, nói về đêm mưa lạnh lẽo ở Ba Thục."
"Cứ nói vài câu ngắn gọn hàm ý như vậy, nhất định có thể làm nàng nhớ mãi.
Bạch Bỉnh Thần biết y chế lung tung từ câu: "Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại Ba sơn dạ vũ thì." lừa gạt người ta, đang định lên tiêng vạch trần, thì Lăng Triệt đa nghiêm túc trịnh trọng mở miệng.
(*) Câu thơ này ở trong bài Dạ vũ ký bắc của Lý Thương Ẩn, nói về một đêm đi xa thương nhớ vợ mình.
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.
Tạm dịch:
Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,
Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
(*) Cắt ngọn hoa đèn – chính là cắn tâm nén thừa ra dể nến có thể cháy sáng hơn.
"Làm sao ngươi biết sau này ta sẽ là một võ tướng?"
"Nếu thôi! Nếu như sau này ngươi là tướng quân..."
"Trong quân phái đều tự có nơi đi, không thể tùy ý động binh, có nhiều tướng lĩnh cả đời đều không đến được Ba Thục." Lăng Triệt nghiêm giải thích cho Mai thiều.
"Ba Thục chính là cứ điểm trọng quân...." Mai Thiều còn chưa kịp phản ứng, câu kia làm cho hắn cũng nghẹn nuốt về.
"Nếu như vào ngày hôm đó Ba Thục không mưa thì sao?"
"Nàng ở cách xa ngàn dặm, cũng không biết có trăng sao gì, sao phải chăm chỉ!" Mai Thiều cuống lên.
"Lúc nàng đốt thư đi sao trùng hợp là buổi chiều được?"
"Khuê nữ cao quý sao có thể nói mấy chuyện riêng này cho người khác, huống hồ còn là chuyện đêm kia."
Lăng Triệt nhếch mép, không nói thêm gì, nhìn qua là được Mai Thiều giải thích môt trận tạm thời im lặng.

Mai Thiều thở dài một hơi thật khẽ, định chuẩn bị kết thúc câu chuyện mình tự khơi lên.
Hiếm có dịp chiêm ngưỡng Mai Thiều ăn quả đắng, Bạch Bỉnh Thần cực kỳ không chút nào yêu thương bạn mình mà chèn thêm một câu: "Vì lẽ đó thám hoa lang cũng thường viết mấy thư kiểu này cho khuê nữ người ta sao? Nếu không phải vậy sao mấy chuyện tư mật như khoác y phục ngồi cắt nến cũng biết?"
Mai Thiều: ".....".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận