Tướng Khanh

Ngày hôm nay Triệu Trinh suýt nữa nổi cơn thịnh nộ ngay buổi lâm triều, cũng may hắn kìm nén lại, mãi đến tận khi trở về Cần Chính điện mới bắt đầu nổi giận.

Hắn bước nhanh đi tới trước bàn, cầm nghiên mực ném về phía Bạch Bỉnh Thần còn chưa đứng vững.

Bạch Bỉnh Thần cúi đầu thuần phục không chút tránh né, nghiên mực vụt qua lông mày hắn rách một mảng da lớn, máu cũng bắt đầu chảy xuống.

"Trẫm thấy ngươi bị điên rồi!" Triệu Trinh nhìn máu tươi đang chảy xuống trán đối phương oán hận nói.

Máu thấm ướt cả một mảng, thế nhưng Bạch Bỉnh Thần khẽ cau mày, giọng điệu vô cùng kiên định như không cho từ chối: "Thần cầu xin bệ hạ cho thần tới Thương châu phòng lụt trị thủy, lấy công chuộc tội."

"Ngươi câm miệng cho trẫm!" Triệu Trinh có chút tức muốn nổ phổi.

Bạch Bỉnh Thần cũng không thay đổi giọng điệu mà vẫn tiếp tục nói: "Thần thân là vị quan đứng đầu quản lý nhiều bộ, lúc trước không thể giám sát binh bộ thượng thư Phạm Hồng Tín tốt phụ lòng mong mỏi bệ hạ, kính xin bệ hạ có thể cho phép thần tháo gỡ trọng trách, đến Thương châu thể nghiệm và quan sát cuộc sống khó khăn bá tánh con dân."

"Thu hồi mấy lời nhảm nhí này của ngươi đi! Trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi chuẩn bị buông bỏ cơ nghiệp triều đình mà bản thân gầy dựng nhiều năm qua mà chấp nhận đi thẳng một mạch tới đó sao?" Triệu Trinh quan sát hắn kỹ càng, cứ như muốn nắm bắt hết tất cả những biến hóa trên gương mặt đó.

"Lũ lụt định kỳ ở Thương châu chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà thôi. Sau khi phòng lụt xong xuôi, thần sẽ trở về, lẽ nào bệ hạ đang ám chỉ thần, chỉ cần thần đi tới Thương châu, triều đình này sẽ không còn chỗ cho thần đặt chân nữa hay sao?"

Trong lúc hắn còn đang nổi giận như vậy mà Bạch Bỉnh Thần vẫn còn tâm trạng nhẹ nhàng nói đùa. Triệu Trinh chỉ cảm thấy cơn giận kia cứ vây chặt trong lồng ngực, không thể dâng lên, cũng chẳng thể dằn xuống khiến cho bản thân nghẹn đến mức không nói ra được câu gì.

Yên lặng một hồi lâu, Triệu Trinh mới nhả ra vài chữ: "Là vì Mai Thiều?"

Khi Triệu Trinh nhắc đến cái tên kia, ánh mắt Bạch Bỉnh Thần khẽ dao động: "Thần đã nói, hắn sẽ không chờ ở Bình Đô."

Đoạn ngẩng mặt lên không chút kiêng dè nhìn thẳng vào mắt Triệu Trinh: "Bệ hạ cho rằng bề ngoài phái hắn đến Thương châu, sau đó để hắn tích lũy thế lực trở lại triều đình, thần sẽ không thể làm gì hắn được?"

"Thần sẽ không bao giờ trơ mắt đề cho hắn bành trướng đến mức không thể khống chế được. Bệ hạ cũng từng nói, nếu gặp phải cục diện như thế, thần luôn dùng cách của mình dập tắt ngay từ đầu." Bạch Bỉnh Thần hiếm khi nói thẳng thắn như vậy, càng nói càng không để ý đến lễ nghi bề tôi, thậm chí trong mắt còn có lửa giận.


Triệu Trinh hít sâu một hơi, kiềm chế kích động muốn mắng người: "Ngươi đang trách trẫm triệu hồi hắn về Bình Đô?"

"Đúng vậy." Bạch Bỉnh Thần đáp thẳng, trong lời nói là ý đối lập nhau: "Là bệ hạ quên đã từng đồng ý với thần rằng Mai Thiều sẽ không bao giờ trở thành thanh đao trong tay nhà họ Triệu hay sao?"

Bạch Bỉnh Thần cố gắng kìm nén sự bất mãn trong ngực mình, hắn nhặt nghiên mực bị ném xuống dưới đất, sau khi lau chùi vết máu trên mặt sạch sẽ xong, lại nhẹ nhàng đi đến đặt lại lên bàn sách của Triệu Trinh, rồi lại lấy mực ở bên cạnh thay hắn nghiền. Hành động của Bạch Bỉnh Thần rõ là thong dong, thế nhưng câu từ nói ra cực kỳ khí phách: "Thần tình nguyện làm trâu chó nhà họ Triệu, vì Triệu gia dốc hết lòng mình, có chết cũng cam lòng, thế nhưng Mai Thiều thì không được."

Triệu Trinh nắm lấy cánh tay đang nghiền mực của đối phương, ánh mắt cực kỳ sắc bén: "Qua nhiều năm như vậy, trẫm vẫn muốn hỏi ngươi, nếu năm xưa bên trong hoàng tử không chỉ có mình trẫm chống đối cùng tiên đế, liệu ngươi có lựa chọn Cảnh vương hay không?"

Bạch Bỉnh Thần dịu dàng nở nụ cười, vết máu trên trán lại chảy xuống làm hắn phải híp mắt lại: "Trung thần không theo hai chủ, thần chỉ lựa chọn bệ hạ, cũng chỉ có bệ hạ để chọn, bệ hạ cũng như vậy."

"Trước khi tiên hoàng lâm chung có triệu ngươi vào cung, rốt cuộc ông đã nói cái gì?" Triệu Trinh thoáng nhìn vết hằn trên cổ tay đối phương, cả người run lên, rốt cuộc cũng hỏi ra chuyện mà mình vẫn dây dưa trong lòng bấy lâu nay.

Bạch Bỉnh Thần hướng tầm mắt vô định vào không trung, cứ như muốn xuyên qua vết máu mà nhớ lại khoảng thời gian tiên đế bệnh liệt giường năm xưa, khóe miệng hơi cong: "Tiên đế nói cái gì với thần cũng không quan trọng, quan trọng là thần vẫn một lòng trung thành với bệ hạ. Ví dụ như cái chết của tiên đế, đồng thời lo lắng của bệ hạ về Phụ Đế các."

"Thần nguyện vào hang hổ, lấy thân mình bắt hổ, nhưng Mai Thiều không thể. Bệ hạ đã sớm chấp thuận lời đề nghị của thần, chuyến hành trình Thương châu lần này mong rằng bệ hạ ân chuẩn." Bạch Bỉnh Thần dùng hai tây dâng cây bút son phê duyệt tấu chương lên trước mặt Triệu Trinh cung kính nói: "Mong bệ hạ quân vô hí ngôn."

Hai tay của hắn cứ thế mà vững vàng dâng lên trước mặt Triệu Trinh, không có chút ý nào muốn lui bước.

Triệu Trinh nhìn kỹ vị thần tử luôn luôn giữ thái độ nho nhã lễ độ nay lấy lại tư thái tuyệt đối không thoái nhượng đứng ở trước mặt mình, hiện tại có hơi bất ngờ, dáng vẻ này hệt như trở lại chính cái lúc Bạc Bỉnh Thần chọn lấy mình năm xưa.

Khi đó tất cả những võ tướng liên quan tham gia vào biến cố Thương Sơn đã được xử trí xong xuôi, tiền triều bắt đầu rung chuyển, hậu cung cũng không yên ổn, Mai quý phi tự vẫn mà chết, xương cốt còn chưa lạnh, các vị nương nương trong cung đã bắt đầu lăm le ngôi vị quý phi.

Không ai nhớ tới, một hoàng tử hai mươi sáu tuổi Triệu Trinh ngay cả một thái phó cũng không có, hằng ngày chỉ có thể đến viện Thái Học.

Khi ấy chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không am hiểu, hắn chỉ đần độn cố mà sống cho qua ngày, đợi đến khi lớn hơn một chút, có thể hiểu được ánh mắt khinh bỉ cùng thương hại của mọi người xung quanh, Triệu Trinh không nguyện bước vào nơi đó nửa bước.


Bởi dẫu hắn không đi thì cũng chẳng ai quan tâm, thái phó dạy học cũng không để ý, phụ hoàng càng không tra hỏi bài tập của mình, còn mẫu phi - người duy nhất thương yêu nhất cũng chịu kiếp hồng nhan bạc mệnh.

Cho dù hắn hiếu học sao cũng chả được câu ngợi khen, hay là hắn thô tục kiểu gì cũng không ai quan tâm chỉ dạy. Hắn dường như trở thành người mang dòng máu hoàng gia tầm thường nhất trong chốn quyền quý cao sang này.

Học cái đạo Khổng Mạnh gì đó, còn chẳng bằng bằng chơi bắt sâu.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, ngồi xổm ở trong đống cỏ, tùy tiện bát lấy chú châu chấu xanh như màu cỏ, khi đã gần bắt được thì lại bị một thanh âm làm cho bất ngờ buông lỏng tay ra.

Đợi đến khi Triệu Trinh tỉnh táo lại, con châu chấu kia đã bay lên bầu trời xanh trong, không còn lại chút dấu tích gì.

Triệu Trinh không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần đứng cách mình tầm hai ba thước, đối phương chẳng màng để ý tư thế không đàng hoàng của mình mà hành lễ một cách đàng hoàng trịnh trọng."Thần tham kiến Thụy Quận vương."

Triệu Trinh liếc mắt nhìn bùn bẩn trên tay, nhanh chóng đứng dậy tùy tiện chùi vào y phục hai ba cái, vô tình phóng ánh mắt nhìn qua, cũng nhìn thấy trên vạt áo màu xanh lam nhạt của đối phương có một vết sẫm, đoạn dừng lại quan sát.

Dường như là vết máu.

Triệu Trinh ngầm suy nghĩ, lại đánh giá vẻ mặt Bạch Bỉnh Thần.

Xem ra là đối phương đang vội vã, ngay cả y phục dính máu cũng không kịp thay, thế nhưng hắn lại chẳng nhìn ra chút lo lắng nào trên gương mặt người trước mặt mình.

Hắn chợt nhớ tới mấy ngày gần đây Bạch Bỉnh Thần đang điều tra án mưu nghịch Thương Sơn, chẳng lẽ vết máu này là đến từ Chiếu ngục?

Triệu Trinh nhìn Bạch Bỉnh Thần một hồi lâu, mới phát hiện Bạch Bỉnh Thần cũng đang nhìn chăm chăm mình, chỉ là ánh mắt của đối phương khiêm tốn lễ độ khiến người ta khó mà cảm thấy không thoải mái.

Triệu Trinh thu hồi ánh mắt, đợi qua một lúc thấy hắn không nói gì, bèn tự nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất đi tìm con châu chấu.


"Gần đây thân thể bệ hạ không khỏe, quận vương điện hạ không đến thăm sao?" Một câu hỏi nhè nhẹ vang lên từ phía sau, thế nhưng lại khiến cả người Triệu Trinh run lên.

"Là phụ hoàng lệnh ngươi tới triệu ta à?" Triệu Trinh không quay đầu lại nhìn, trên tay vô thức cầm lấy chút cỏ dại.

Người có thể bên giường quân vương, dường như đều là thái tử ngầm định, Triệu Trinh nhất thời không biết câu kia của Bạch Bỉnh Thần đơn giản là một câu trêu đùa hay là đang thăm dò chính mình.

"Xem như bệ hạ không triệu kiến, Thụy Quận vương có muốn ở bệ hạ tỏ chút lòng hiếu thảo trước giường bệnh bệ hạ không?"

Bạch Bỉnh Thần nhìn thấy lông mi Triệu Trinh khẽ run, sau đó nhìn thấy vị hoàng tử bị vứt bỏ này từ từ đứng lên, đôi mắt nhìn hắn thấp thoáng có chút ánh sáng.

Triệu Trinh hệt như một con dã thú cô độc trong cánh đồng mênh mông, chỉ có thể trà trộn vào đám thú hoang, bộ dáng chán nản tuyệt vọng kia khiến người ta cũng quên mất bản thân hắn vốn là một chú hổ, mãi đến khoảnh khắc bốn mắt nhìn lấy nhau, mới phát hiện được dã tâm mơ hồ không còn kiềm chế được của đối phương.

"Thần đồng ý ra sức, thay điện hạ bày tỏ lòng hiếu kính này."

Tiếng gió rào rào vượt tường thổi qua, thổi đến ánh mắt Bạch Bỉnh Thần.

Bạch Bỉnh Thần dọa con châu chấu của hắn chạy đi, nhưng bồi thường cho Triệu Trinh toàn bộ thiên hạ.

Triệu Trinh nhìn quen cái bộ dạng khiêm tốn nhu hòa của đối phương, đến mức suýt chút nữa đã cho hắn là hạng người lương thiện mà quên mất lúc hắn đi đến cạnh mình chính là y phục dính đầy máu tươi.

Từ trước đến nay Bạch Bỉnh Thần chẳng dám nhận mình là quân tử khiêm tốn gì, chỉ là mang một tấm mặt nạ quá lâu, khiến cho người ta dường như quên mất, bên dưới lớp mặt nạ kia chính là một ác quỷ luôn dõi theo.

Triệu Trinh đưa tay nắm chặt bút son, khớp xương vì động tác nắm chặt kia trở nên trắng xanh, nhìn về phía đáy mắt Bạch Bỉnh Thần: "Ngươi đang uy hiếp trẫm? Nếu như hôm nay trẫm không đồng ý, liệu ngươi có kết liễu trẫm như tiên đế hay không?"

"Thần không dám!" Bạch Bỉnh Thần quỳ xuống đất, trong âm thanh không có chút nào e sợ.

Cảm giác ngột ngạt vô hình dâng lên giữa hai người, hiện tại cứ như đợi ai đó có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.

Trên bàn ngổn ngang, tấu chương đè lên mấy lá thư, Triệu Trinh nhớ lại chuyện xưa, tâm trạng của chùn xuống, chỉ khẽ thở dài: "Thôi được."


Hắn chỉ đành thỏa hiệp, cầm lấy bút son Bạch Bỉnh Thần dâng lên mà phê ký vào tấu chương chấp thuận cho hắn tham gia sự vụ phòng lụt Thương châu.

Khi lời phê còn chưa viết xuống, thì dòng chữ đỏ tươi kia đã tạc trước vào lòng Triệu Trinh khiến hắn chẳng hít thở nổi.

"Trẫm phóng túng Mai Thiều lén lút hình cung ngươi, chính là vì cho ngươi biết, đối phương đã không còn là Mai Thiều năm xưa, mặc dù nay trẫm đồng ý cho ngươi đi, nhưng ngươi không hẳn có thể lay động được y. Chỉ là tính tình ngươi quá cố chấp, đã nhận định chuyện gì sẽ không bao giờ chịu buông tay, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như gặp chuyện không may nhất định phải đặt tính mạng lên hàng đầu, có trẫm bảo vệ cho ngươi."

"Chuyến Thương châu lần này, ngươi phải sống sót trở về," Triệu Trinh ân cần dặn từng câu từng chữ.

Ra khỏi triều đình chính là giang hồ, nếu như có ngươi rắp tâm bày mưu, núi cao nơi xa, rừng thiêng nước độc, chỗ nào cũng có thể lấy mạng, Triệu Trinh thật sự lo lắng Bạch Bỉnh Thần sẽ một đi không trở lại.

Nghe thấy câu cảm ơn của đối phương, Triệu Trinh cảm thấy mệt mỏi, thâm âm cũng nhẹ chút:"Tiết Trung Nguyên(*) ngươi không còn ở Bình Đô, thừa dịp còn chưa khởi hành đi đến Tàng Thư các tìm mấy cuốn kinh thư, chờ đến lúc đó phiền ngươi thay trẫm đốt cho tiên đế, xem như tích chút phúc đức cho ngươi."

(*) tết Trung Nguyên là ngày chính giưa của năm (15 tháng 7) là tiết của dịp "xá tội vong nhân" nơi địa phủ. Người xưa cho rằng, vào dịp rằm tháng 7 hàng năm thì mọi tội nhân, trong đó có những vong linh của gia đình, tộc họ mình đang bị giam cầm nơi địa ngục được dịp ra khỏi âm phủ lên dương gian. Chính vì vậy mà nhân dịp này các gia đình làm lễ dâng hương, cúng các đồ hàng mã cho người thân của gia đình mình như quần, áo, mũ, giày, tiền, hàng...Ngày nay nhiều người còn cúng cả xe máy, nhà ở, ô tô (bằng hàng mã) cho vong linh!

Bạch Bỉnh Thần đứng lên, trong lòng xẹt qua sự chua xót,, người ngồi trên cao kia chính là vị quân vương hắn phục tùng sáu năm qua. Nếu không gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ như thế, bản thân hắn cũng không muốn dùng tiên đế uy hiếp đối phương.

Mãi đến tận khi Bạch Bỉnh Thần cầm lấy tấu chương rời đi, Triệu Trinh mới phất tay một cái, Phúc Thuận nhanh chóng dâng một chung trà nóng lên.

Triệu Trinh cầm lấy chung trà một hồi lâu không uống hớp nào, hắn kinh ngạc nhìn nghiên mực mẻ mất một góc lẳng lặng nói: "Phúc Thuận, có lẽ lần này trẫm sai, lẽ ra trẫm không nên triệu hồi Mai Thiều trở về."

"Bệ hạ anh minh, sao có thể phạm lỗi." Phúc Thuận thấy hắn không yên lòng, đành không thể làm gì khác hơn là nói ngọt vài câu.

"Ngươi không cảm thấy, kể từ sau khi Mai Thiều vào triều, Bạch khanh thay đổi rất nhiều hay sao?"

Triệu Trinh liếc mắt nhìn phương xa, chợt phát hiện bình tĩnh táo biết kiềm chế của Bạch Bỉnh Thần dường như đã sớm sụp đổ, chỉ là người trong ván cờ vẫn chưa hay chưa biết.

"Thương châu đề phòng vững chắc, khó bị lũ lụt phá tan. Chỉ là đê trong lòng Bạch khanh..."

Triệu Trinh cười khổ nhấp một hớp trà, đôi mắt mịt mờ hơi nước, từng suy nghĩ thoáng qua trong đầu.

Bạch Bỉnh Thần từ xưa đến nay là người quen chịu đựng, khi ở trước mặt tiên đế, ở trước mặt Triệu Trinh hắn đều ngụy trang vô cùng khéo léo, có lẽ do chịu đựng kiềm nén quá lâu, con đê trong lòng sớm đã ngấm ngầm dần dần thủng ra những khe hở nhỏ, cứ như chỉ cần một cơn mưa lớn tầm tã trút xuống, thì con đê thoạt nhìn vững chắc không thể phá hỏng kia sẽ lập tức ầm ầm sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận