Tương Kiến Hoan

“Tóm lại.” Trịnh Ngạn nói, “Tình huống trước mắt chính là như vậy, kế tiếp vẫn phải dựa vào tình báo của Ô Lạc Hầu Mục.”

Mấy người thoáng trầm mặc chốc lát Lang Tuấn Hiệp mới mở miệng: “Thủ đoạn người Nguyên dùng lần này theo ta đoán chính là vừa đấm vừa xoa, về phần phương thức cụ thể vẫn còn đang thám thính.”

“Vừa đấm vừa xoa?” Vũ Độc lạnh lùng nói, “Mềm đã không thành còn có thể dùng cứng? Có thủ đoạn gì có thể áp chế Thái tử một quốc gia, ta thật ra còn muốn nhìn một chút.”

Lời này chỉ có ba người Vũ Độc, Lang Tuấn Hiệp và Đoạn Lĩnh là nghe hiểu được, chỉ là Vũ Độc nói đến phi thường xảo diệu, Lang Tuấn Hiệp cho đến bây giờ vẫn không xác định được Vũ Độc có biết chuyện Thái Diêm cưu chiếm thước sào hay không. Mà y tự nhiên sẽ không xé rách mặt trước mọi người, đem chuyện Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ muốn lợi dụng thân phận Thái tử giả ra áp chế, khiến Thái Diêm thúc đẩy hai nước kết minh.

“Mục tướng gia có ý tưởng gì?” Trịnh Ngạn hỏi.

“Ta đây không biết.” Thương Lưu Quân đáp, “Vương Sơn có thể sẽ biết.”

“Ta càng không biết.” Đoạn Lĩnh đáp, “Mục tướng gia không nói gì cả.”

Thương Lưu Quân nói: “Nếu thật không muốn kết minh, trong triều đình vẫn là do Bệ hạ định đoạt, chỉ cần đem Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ và A Mộc Cổ lập tức tống xuất không phải là xong rồi sao?”

Trịnh Ngạn đáp: “Phiền phức chính là ở điểm này, tất cả mọi người đều không hạ quyết tâm, ngay cả Điện hạ cũng không muốn đứng ra đuổi người. Kỳ thực do Điện hạ mở miệng mới là thích hợp nhất.”

Mặc dù nói hai nước kết minh, sứ thần nên được đối đãi trọng vọng, không thể tùy tiện đem người đuổi đi. Thế nhưng Nguyên quốc lần này dùng danh nghĩa vội tới mừng sinh thần Thái tử, chỉ cần một phong thư của Thái Diêm liền có thể lập tức đuổi người.

“Ta nghĩ vị tất.” Đoạn Lĩnh nói, “A Mộc Cổ không muốn đi luôn sẽ tìm được lý do lưu lại, hơn nữa có rất nhiều nhận thức của các đại thần trong triều với người nguyên là sai lầm. Người Nguyên mặc dù tính tình thẳng thắn nhưng một chút cũng không ngu xuẩn, chỉ là cách suy nghĩ của bọn họ và chúng ta không giống nhau mà thôi, hơn nữa bọn họ còn rất biết cách lợi dụng nhược điểm của người khác. Oa Khoát Đài sở dĩ dám xua quân tấn công thượng kinh là vì đã nhìn ra hiềm khích giữa Gia Luật Đại Thạch và phụ tử Hàn gia, sự được mất trong đó các vị hẳn là cũng sớm biết đến.”

Lang Tuấn Hiệp hơi chững lại, Trịnh Ngạn đã biết biểu hiện của ‘Vương Sơn’ ở Đồng Quan, Thương Lưu Quân lại càng thường nghe Trương Sính và Mục Khoáng Đạt đánh giá tiểu tử này, vì vậy hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái chút nào.

“Như vậy, theo ngươi nghĩ thì chúng ta nên làm gì?” Trịnh Ngạn chậm rãi nói.

“Bệ hạ muốn kết minh sao?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Không muốn.” Vũ Độc lắc đầu nói, “Bằng không cũng sẽ không phân phó ta đi tìm kiếm.”

“Thái tử muốn kết minh sao?” Đoạn Lĩnh tiếp tục hỏi.

Mọi người nhìn về phía Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp không trả lời.

Thái Diêm đương nhiên không muốn, thứ nhất hắn phỏng đoán được Lý Diễn Thu không muốn kết minh, thứ hai là phiền chán sự cưỡng bức lợi dụng của sứ giả Nguyên quốc. Nếu như có thể, Thái Diêm chỉ muốn lập tức đem những người này cùng với Bạt Đô ra diệt khẩu, chỉ tiếc Lang Tuấn Hiệp cũng không có được bản lĩnh thông thiên như vậy.

“Thương Lưu Quân, Mục tướng gia muốn kết minh sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Thương Lưu Quân đã ăn mì xong, cột khăn che mặt lên, nói: “Ngươi không hội tự mình đi hỏi tướng gia? Ngươi rất được tướng gia coi trọng, ngài ấy sẽ không gạt ngươi.”

“Nếu ngài ấy không gạt ta, để ngươi nói không phải cũng vậy sao.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Hộ bộ Tô Phiệt, nội các Đại học sĩ Ngô Tuân, Giang Châu Hắc giáp quân thống suất, Trấn quốc đại tướng quân Tạ Hựu.” Thương Lưu Quân nói, “Những người này ủng hộ kết minh.” Lại nhìn về phía Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn: “Nói cách khác, những người có mặt trong hoa viên ngày hôm nay trừ Mục tướng gia hầu hết đều hy vọng có thể kết minh cùng người Nguyên. Về phần Mục tướng gia nghĩ thế nào ta không dám tự mình phỏng đoán.”

Kết minh với người Nguyên quả là lợi, hại song hành, Đoạn Lĩnh có thể hiểu được vì sao bọn họ duy trì kết minh. Chỉ cần minh ước này được ký kết và tuân thủ, biên cảnh chí ít sẽ mười năm không có chiến tranh, người Nguyên cũng sẽ buông tay bắt đầu đối phó Liêu quốc, Đại Trần nói không chừng còn có thể đánh thọc sau lưng, nhân cơ hội chiếm không ít tiện nghi.

Không có can qua, vùng Giang Nam cũng liền đạt được cơ hội phát triển sung túc, giảm lao dịch hạ thuế suất, để cả một dãy Trường Giang có thể nghỉ ngơi lại sức, giải thoát khỏi thời kỳ chiến loạn kéo dài đến hơn mười năm, kể từ lúc Liêu đế xua quân xuôi nam.

“Diêu Hầu tưởng kết minh sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

“Ta đoán người hẳn là không muốn.” Trịnh Ngạn tự nhiên đáp.

“Được rồi, tạm thời coi như mọi người đều nhất trí.” Đoạn Lĩnh nói, “Ô Lạc Hầu Mục trước hết cần điều tra rõ ràng, bọn họ nếu thật sự muốn dùng cứng rắn sẽ làm ra chuyện gì, tốt nhất là ngăn cản mối họa ngầm đó. Trịnh Ngạn giả mạo mệnh lệnh của Diêu Hầu gia bái phỏng Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ, lấy lòng bọn họ, đáp ứng việc kết minh có thể từ từ bàn lại, nhân cơ hội đó dò xét xem Trấn Sơn Hà có phải thực sự ở trong tay người Nguyên hay không?”

“Nếu hai kẻ này đã mang theo mục đích kết minh tới.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Vậy liền ám chỉ bọn họ đem tiền đi hối lộ các quan viên triều đình, để đại thần nói nhiều lời tốt đẹp trước mặt Thái tử và Bệ hạ, Thế nhưng Trịnh Ngạn, ngươi không được thu hối lộ.”

“Thương Lưu Quân cũng đi bái phỏng bọn họ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Ám chỉ Mục tướng gia muốn thúc đẩy việc kết minh lần này, chỉ là trong triều vẫn nhìn ý kiến Thái tử là chính, nếu thái độ Thái tử không minh xác, phần lớn thời gian đều nghe các đại thần.”

“Vũ Độc tìm Bệ hạ xin một phong thủ dụ, đợi sau khi bọn họ hối lộ lập tức tra xét cặn kẽ.”

“Thương Lưu Quân giao tình báo cho Mục tướng gia, để Mục tướng gia ra mặt điều tra chứng cứ, lại chuyển giao cho Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nói, “Vũ Độc trình lên Bệ hạ, vừa lúc đem sứ giả trục xuất, đồng thời chứng cứ hối lộ sẽ do Mục tướng gia và Thái tử cùng nắm trong tay, tùy thời có thể trị tội Ngô thị, Tô thị. Bọn họ có thu hối lộ lần này hay không phải xem mệnh trời, về phần Tạ Hựu, ta nghĩ hắn sẽ không nhận, chỉ là vì quốc gia cân nhắc mà thôi.”

Lời này vừa dứt tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Trịnh Ngạn nở nụ cười: “Quả thực tối nay đến đây là lựa chọn chính xác. Đi thôi, mọi người trước hết đều tự phân công nhau chuẩn bị.”

Ba người bên kia bình phong không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi. Bọn họ đến đã nhanh đi còn nhanh hơn, chỉ để lại hai người bên này, tô mì kia của Vũ Độc còn chưa đụng tới phần của Đoạn Lĩnh đã trống không.

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, cứ như vậy đã đi sao? Bất quá cũng đúng, thời gian của mọi người đều rất quý giá.

“Chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi?” Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi.

Vũ Độc: “…”

Hai người đối mặt nhìn nhau, Đoạn Lĩnh rất muốn nghe Vũ Độc nói thêm vài câu, nói hắn nguyện ý dẫn mình đi xem tuyết rơi, xem sóng biển, nguyện ý vì mình làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng, Vũ Độc lại không nói.

“Trời lạnh đêm khuya.” Vũ Độc nói, “Ăn xong rồi trở về nghỉ ngơi đi.”

Đoạn Lĩnh đành phải đứng dậy, liếc nhìn chén hoành thánh đã lạnh trên bàn, vài bông hoa tuyết nhỏ vụn từ cửa sổ bay đến rơi vào trong chén.

Trên đường về nhà Đoạn Lĩnh vẫn cùng Vũ Độc cưỡi chung một con ngựa, Vũ Độc dùng áo choàng bọc lấy người y, ngăn gương mặt y khỏi hoa tuyết. Đoạn Lĩnh nghe được tiếng tim vững chãi của Vũ Độc, một đêm này y nhớ lại quá nhiều hồi ức.

Y nhớ đến, đêm đó ở trước cửa Đoạn gia có một lão đầu nhi gõ mõ bán hoành thánh; nhớ tới Lang Tuấn Hiệp bị Vũ Độc một đường truy sát, từ Hồ Xương thành chạy trốn đến Thượng kinh. Lúc ấy y cũng đã ôm chính mình như vậy, từ học đường cưỡi ngựa về nhà.

Trong lúc hoảng hốt, thần trí của Đoạn Lĩnh giống như đã trở về một đêm của năm xưa —— y lén lút rời khỏi phòng, chạy dọc trên hành lang đuổi theo tiếng hát đi tới. Đêm đó Thượng kinh cũng được băng tuyết bao phủ, hỏa thụ ngân hoa đều bị bóng người và ánh đèn bưng bít, y nhón chân lên nhìn qua cửa sổ, bên trong là ảnh ảo rực rỡ xoay chuyển muôn vàn, vô số mộng cảnh tụ hợp rồi lại tản ra, giống như đã nhìn thấy được một chân trời mới.

“Lạnh không?” Vũ Độc cảm giác được Đoạn Lĩnh ngẩng đầu, liền cúi xuống nhìn y, vòng tay càng siết chặt hơn một chút, lại nhẹ nhàng vỗ về, trấn an nói, “Lập tức đến nhà.”

“Không…” Đoạn Lĩnh muốn tìm một đề tài để nói, thế nhưng đầu óc bị những mộng cảnh kia xoay chuyển đến không biết phải làm sao.

Lúc về đến nhà Vũ Độc lập tức châm đèn, sân viện lập tức sáng lên. Vị trí của phủ Thừa tướng vốn là phủ đệ của một thương nhân buôn muối tiền triều, thiên viện của gã năm đó còn nuôi một vị tiểu thiếp, vị thương nhân kia tình thâm ý trọng, ở trong nhà đào địa long sưởi ấm cũng không quên đào đến tận tiên viện, khiến tiểu thiếp kia có thể thoải mái hơn một chút, vì vậy đến bây giờ coi như cũng tạo phúc cho sinh hoạt của Đoạn Lĩnh.

Vũ Độc chỉnh lý y phục, hơ khô gấp lại, thu hồi Liệt Quang kiếm hôm nay đã dùng qua, ánh mắt của Đoạn Lĩnh vẫn luôn dao động đuổi theo thân ảnh của hắn. Trước đây y chưa bây giờ cảm thấy Vũ Độc anh tuấn tiêu sái như vậy, thế nhưng hiện tại chỉ cần đối phương giơ tay nhấc chân cũng đã đủ khiến trái tim Đoạn Lĩnh bang bang nhảy loạn.

“Làm sao vậy?” Vũ Độc cảm thấy tối nay Đoạn Lĩnh thực sự có chỗ không giống ngày thường.

“Nào có.” Đoạn Lĩnh ngồi bên mép giường, cho rằng Vũ Độc sau khi xong việc sẽ đến ngồi cùng y, sẽ tựa vào nhau giống như trước đó. Thế nhưng Vũ Độc chỉ hỏi: “Vẫn chưa ăn no sao? Ta đi làm chút thức ăn cho ngươi?”

“Đã no.” Đoạn Lĩnh vội nói, thấy Vũ Độc bước đến gần tủ thuốc lấy ra một ít dược liệu liền hiếu kỳ. “Ngươi muốn làm gì?”

Vũ Độc đáp: “Phối một vị thuốc, lúc nãy từ trong lời nói của ngươi đột nhiên nghĩ ra… Đừng xuống đây, lạnh, ngươi cứ ngồi trên giường không được sao?”

Đoạn Lĩnh kiên trì ngồi vào cạnh án xem Vũ Độc phối dược, ngón tay thon dài của hắn cầm lấy dao nhỏ xoay chuyển mấy vòng, dùng cán dao nghiền nát mấy loại dược liệu thành bột phấn, lại cho tất cả vào một cái cối nhỏ.

Ngón tay cũng đẹp mắt như vậy, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.

“Có độc.” Vũ Độc nói, “Không cần đụng chạm lung tung.” Tiện thể đeo một cái một cái bao tay tàm ti lên tay phải, đi tìm một mảnh cánh bướm vảy bạc lấp lánh, dùng dao nhỏ cắt xuống mấy phần.

“Tay đã khỏi hẳn chưa?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Vũ Độc liếc mắt nhìn sang, đáp: “Đã sớm khỏi rồi.”

Đoạn Lĩnh kéo tay Vũ Độc xem xét thật kỹ, vết thương trên lòng bàn tay kia đã khép miệng, chỉ để lại một dấu mờ nhàn nhạt.

“Lại vẽ thành một cái đào hoa tuyến.” Vũ Độc trêu ghẹo nói.

“Tay phải đâu?” Đoạn Lĩnh lại muốn cầm tay phải của Vũ Độc lên nhìn.

“Tay phải không có.” Vũ Độc đáp, “Có độc! Không nên đụng!”

Đoạn Lĩnh ghé vào bên án nghiêng đầu nhìn Vũ Độc, nhìn mắt của hắn, nhìn mũi của hắn, càng nhìn càng thích, trong lòng lại dâng lên một cái ý niệm —— Thật muốn sáp đến gần hôn lên đôi môi kia, thế nhưng y lại không có can đảm thực hiện.

Mà Vũ Độc vẫn đang chuyên tâm chế tạo độc dược của mình, chú ý thấy ánh mắt chăm chú của Đoạn Lĩnh thì trên mặt liền hiện ra một trận mây đỏ.

“Không được nhảy mũi.” Vũ Độc cảnh cáo Đoạn Lĩnh, nói, “Bằng không sẽ…”

“Chết.” Đoạn Lĩnh cười nói. Vũ Độc không nhắc nhở thì y cũng không cảm thấy, vừa nhắc nhở mũi liền ngứa lên.

“Biết thuốc này của gia có gì lợi hại sao?” Vũ Độc nhướn mày lên hỏi Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn Vũ Độc.

“Mệt nhọc rồi?” Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh có chút thất thần không giống thường ngày, cho dù hắn trêu chọc cũng không có động tĩnh, hắn cho rằng Đoạn Lĩnh còn đang nghĩ chuyện của Lý Diễn Thu, liền tháo bao tay ra đi tìm nước rửa sạch, lúc quay lại muốn ôm Đoạn Lĩnh lên giường đã thấy y ngoan ngoãn chạy về từ trước.

Lúc Vũ Độc nằm xuống, trước đây Đoạn Lĩnh chưa bây giờ cảm thấy có khác biệt, thế nhưng hôm nay, hô hấp của y đột nhiên trở nên dồn dập. Vũ Độc theo thói quen vươn tay cho y gối lên, Đoạn Lĩnh khẩn trương dời đầu đến.

“Tim vì sao lại đập mạnh như vậy?” Vũ Độc kỳ quái nói.

“Không có.” Đoạn Lĩnh lập tức phủ nhận.

Vũ Độc sờ sờ lồng ngực Đoạn Lĩnh, lại đặt tay lên trán y, thấy nhiệt độ không quá cao lại tiến vào trong áo đơn đụng chạm làn da trần trụi mềm mịn. Đoạn Lĩnh tuy rằng cảm thấy hết sức thoải mái nhưng vẫn hoảng hốt nói một tiếng: “Đừng!”

Vũ Độc đành phải không chạm nữa, hai người nằm ngủ, Đoạn Lĩnh vài lần muốn xoay qua ôm người kia nhưng lại không đủ can đảm, bản thân y cũng không biết mình đang sợ cái gì, trái tim không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.

“Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc không nói trái lại muốn nghe thanh âm của đối phương, hỏi, “Thuốc kia là để làm gì?”

Vũ Độc thuận miệng nói: “Để A Mộc Cổ và Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ uống, khiến hai tên mọi rợ kia cho rằng mình không hợp khí hậu, triền miên bám giường.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Có các loại thuốc xổ gì đó sao?”

Đoạn Lĩnh vừa nói vừa nghĩ đến, nếu như các cao thủ võ công như Thương Lưu Quân, Vũ Độc, Trịnh Ngạn, Lang Tuấn Hiệp trong lúc quyết đấu đột nhiên bị đau bụng thì phải làm sao bây giờ?

Vũ Độc lại nở nụ cười, nói: “Muốn cho hai người kia uống thuốc xổ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui