Tương Kiến Hoan

“Là hai phong mật thư do Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô và Oa Khoát Đài viết cho bọn hắn.” Đoạn Lĩnh đáp, lại đem thư đưa cho Thương Lưu Quân, nói: “Ngươi cầm trình cho Mục tướng gia đi.”

Thương Lưu Quân cũng không nhận, đáp: “Ai tìm được thì người đó tự đi giao.”

“Ừ.” Vũ Độc trong lòng đủ mọi tư vị đem hai phần bài thi thu lại, Thương Lưu Quân còn nói: “Làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp chứ? Nếu như Tướng gia biết được chúng ta liền chơi xong rồi!”

Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đều thầm cảm thấy quá nguy hiểm, chỉ là Đoạn Lĩnh vẫn giữ sắc mặt như thường nhíu mày suy tư, trầm mặc không nói.

Lúc này Trịnh Ngạn vừa vặn giống như một trận gió lướt lên cầu thang, ngồi vào bên cạnh ba người, đặt một túi giấy dầu lên án. Mà Lang Tuấn Hiệp lại đang chậm rãi theo phía sau.

“Danh sách lễ vật đều ở nơi này.” Trịnh Ngạn nói.

Lúc Lang Tuấn Hiệp xuất hiện Đoạn Lĩnh không tự chủ được cả kinh, Vũ Độc cau mày nói: “Ngươi nói cho y biết làm cái gì?”

“Mấy thứ này là do y thay ta trộm ra.” Trịnh Ngạn đáp, “Vật được cất giữ ở Đông cung.”

“Vỏ đao đâu?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.

Một cơn gió lạnh lướt qua, trên lưng Đoạn Lĩnh đều là mồ hôi, lạnh đến gai người.

Vũ Độc ném vỏ đao qua cho Lang Tuấn Hiệp, ánh mắt của y liền dán lên vỏ đao, không kịp ngồi xuống đã vôi vàng mânmê tìm kiếm, không bao lâu liền chạm vào cơ quan, chỉ nghe ‘cách’ một tiếng, ngăn ngầm lộ ra.

Chỉ là bên trong đã trống không.

Lang Tuấn Hiệp: “…”

Bốn người đồng thời nhìn chằm chằm Lang Tuấn Hiệp, Thương Lưu Quân phảng phất cảm giác được cái gì, đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt tràn đầy nghi hoặc. Đầu tiên ánh mắt quét về phía Vũ Độc, sau đó lại nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh.

“Này.” Trịnh Ngạn lẩm bẩm nói, “Đây là đang chơi trò bí mật gì thế?”

Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, đem vỏ đao trả trở lại.

“Người bị nhốt ở đâu?” Trịnh Ngạn hỏi Đoạn Lĩnh.

“Ta… không nhớ được.” Đoạn Lĩnh nói, “Dù sao cũng là không ra được khỏi thành, ta nghe được có tiếng đàn hát, tiếng cười, còn có ánh sáng chiếu qua mảnh vải đen. Là… là…”

Trong lúc bất chợt Đoạn Lĩnh linh quang lóe lên, nhớ tới an bày đêm nay của Mục Khánh, hỏi: “Có phải hay không là Quần phương các?”

Mấy người đều nhìn Đoạn Lĩnh chờ y hạ quyết định, dù sao cũng chỉ có y bị bắt qua.

“Đến Quần Phương các xem một chút đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mọi người chia binh hai đường, một đường đi Quần phương các, một đường đi bến tàu giao đồ tiện thể theo dõi đám người A Mộc Cổ. Ngươi… Ô Lạc Hầu Mục, ngươi và Trịnh Ngạn đến bến tàu theo dõi, ta và Vũ Độc, Thương Lưu Quân đi tìm người. Như vậy được không?”

Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, không nói gì, xoay người ly khai.

“Giao cho các ngươi.” Trịnh Ngạn đáp, tiện đà nhảy người qua cửa sổ biến mất trong bóng đêm.

Lang Tuấn Hiệp đi rồi Đoạn Lĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt nhìn sang Vũ Độc. Vũ Độc lại hơi xua tay ý bảo không cần kinh hoảng, chỉ là Thương Lưu Quân lại không yên lòng. Lúc ba người đến hẻm sau Quần Phương các, Đoạn Lĩnh nhắm mắt nhận rõ thanh âm, cảm giác hẳn phải là nơi này.

“Là ở đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Đây là nơi có khả năng nhất.”

Trong Quần Phương các hạ nhân đông đảo, muốn giấu một người cho dù là tùy tiện ném ở trên giường cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Vũ Độc nói: “Chia ra mà tìm, phân công hành động. Thương Lưu Quân, ngươi lầu một chúng ta lầu hai.”

Mấy hôm nay, A Mộc Cổ cùng Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dừng chân ở Giang Châu cũng vẫn thường xuyên đến Quần Phương các chơi đùa quên cả trời đất, bằng không sứ giả ngoại quốc đến kinh đô của nước khác còn làm cái gì? Mỗi ngày ở trong trạm dịch chơi đấu vật sao?

Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này chính xác, lại cùng Thương Lưu Quân quy ước phương thức báo tin rồi mới chia ra. Vũ Độc một tay ôm ngang eo Đoạn Lĩnh, nhúng người vài cái đã lên đến lầu hai.

“Không đi bằng cửa sao?!” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng hỏi.

Vũ Độc nói: “Quá phiền toái, nhanh chóng tìm người rồi trở về ngủ, thi cử cả ngày ngươi không thấy mệt sao?”

Đoạn Lĩnh chỉ đành im lặng, Vũ Độc lập tức chạy lên vài bước, mà Đoạn Lĩnh lại vịn chặt mái ngói chậm rì rì cẩn thận đi ngang, nhằm tránh phát ra âm thanh. Vũ Độc nhìn lại, nói: “Nơi này cũng không ai để ý thanh âm kỳ lạ đâu, dù sao bên trong cũng đã đủ náo nhiệt rồi.”

Đêm xuân mệt nhoài, cho dù bên ngoài chợt vang lên thanh âm trên mái ngói, ân khách cũng chỉ tưởng mèo. Vũ Độc đầu tiên mở hé một cánh cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy một cô nương đang gảy đàn, một gã văn nhân nhàn nhã thưởng thức.

Quần Phương các vốn là thanh lâu lớn nhất Tây Xuyên, sau khi Đại Trần dời đô liền cùng cùng dọn đến Giang Châu, sau khi tu chỉnh một phen càng thêm vẻ xa hoa hào nhoáng, chỉ riêng khu vực lầu hai cũng đã có đến hơn hai mươi nhã gian. Đoạn Lĩnh cũng đẩy ra một cánh cửa, liền thấy một gã quan viên đầu hói bụng bự đang ôm tiểu quan không ngừng hôn hít.

Đoạn Lĩnh không khỏi buồn cười, Vũ Độc vội vàng khoát khoát tay ý bảo không nên nhìn, lại mở một cửa sổ khác, còn ra hiệu cho Đoạn Lĩnh nhanh chóng nhìn sang phòng bên cạnh.

Bên trong mỗi cánh cửa sổ đều giống như một thế giới riêng biệt, nhân sinh bách thái tẫn tại nơi này. Đoạn Lĩnh vừa mở một cánh cửa sổ ra, nhất thời gương mặt đỏ bừng, chỉ thấy một nam tử vóc người cao lớn ôm lấy thân thể trắng nõn của thiếu niên, một chân thiếu niên bị đẩy lên cao, hai người hướng về phía một mặt gương lớn không ngừng giao hoan, mặt kính đem chỗ hai người tương liên phản chiếu đến thanh thanh sở sở, ngọc xử đảo hoa thủy, bạch dịch vương khắp nơi. Thiếu niên hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, từ cổ xuống đến lòng ngực đều ửng lên một mảnh đỏ thẫm, thở dốc không ngừng.

Đoạn Lĩnh thiếu chút nữa đã thét lên, vội vàng khom người trốn xuống bậu cửa. Vũ Độc còn tưởng Đoạn Lĩnh đã phát hiện được cái gì, chạy đến liếc qua, nhất thời gương mặt tuấn tú đỏ bừng lập tức đóng cửa sổ lại, kéo Đoạn Lĩnh rời đi.

Trong đầu Đoạn Lĩnh tất cả đều là những hình ảnh vừa rồi, dưới chân có chút lảo đảo suýt nữa liền trượt xuống mái ngói. Vũ Độc ôm ngang hông y giữ lại, nhất thời cả hai đều có chút xấu hổ.

“Cẩn thận.” Vũ Độc nói.

“Cái kia…” Đoạn Lĩnh lấy lại bình tĩnh, cảm giác được vật kia của hắn ở dưới lớp vải chỉa vào chính mình liền thoáng tránh ra, trái tim ầm ầm nhảy loạn.

“Bên này.”

“À đúng rồi.” Vũ Độc lại mở ra một cánh cửa sổ, ý bảo Đoạn Lĩnh chờ ở bên ngoài.

Vừa nhìn thấy bóng người đang nằm ngủ trên giường Đoạn Lĩnh liền biết là Mục Khánh, nào có người đến Quần Phương các chỉ để ngủ? Liền vội vàng theo Vũ Độc tiến vào phòng trong, kéo chăn ra nhìn kỹ, quả nhiên là Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ và Mục Khánh đang sánh vai nằm cùng nhau.

Mục Khánh chỉ là ngủ say chứ không bị tổn thương gì, không biết là A Mộc Cổ sợ Vũ Độc trả thù hay do bản tính lương thiện, cư nhiên không dùng nghiêm hình bức cung Mục Khánh.

“Cứu sao?” Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, nhìn ở phân thượng bọn họ không động đến Mục Khánh, y cũng không muốn làm khó Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ.

“Muốn cứu người cũng không có giải dược.” Vũ Độc nói, “Đều giao cho Trịnh Ngạn rồi.”

Đoạn Lĩnh quay ra ngoài huýt sáo dài một tiếng, ý tứ chính là đã tìm được, bảo Thương Lưu Quân đến đón người. Không lâu sau Thương Lưu Quân liền chạy đến, nhìn thấy Mục Khánh nằm yên không nhúc nhích suýt nữa đã sợ đến làm rơi nửa cái mạng, vội vàng sờ soạng đối phương, lại rót trà đến đổ vào miệng Mục Khánh.

“Các ngươi mau xem xem là có chuyện gì?” Thương Lưu Quân nói.

Đoạn Lĩnh trả lời: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê thôi.”

Không bao lâu sau, Mục Khánh quả nhiên tỉnh dậy, thở ra một hơi, nói: “Ai? Thương Lưu Quân?”

Mọi người: “…”

“Vương Sơn? Vũ Độc?” Mục Khánh lại nhìn quanh, nói, “Đây là đâu? Quần phương các sao? Các ngươi thế nào lại tới sớm như vậy?”

Đoạn Lĩnh hoàn toàn phục rồi, cả đám người lo lắng cho hắn hơn nửa buổi tối, Mục Khánh lại còn mơ màng không biết chuyện. Thương Lưu Quân lại để Vũ Độc tỉ mỉ kiểm tra một lần xem Mục Khánh có trúng độc hay không, sau khi xác định hoàn toàn bình thường liền ôm ngang hắn rời đi.

“Tự ta biết đi!” Mục Khánh giãy giụa nói, “Xuống đại sảnh uống rượu được không? Chờ một chút! Ta còn…”

Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đỡ trán, Thương Lưu Quân cả giận quát: “Bị ngươi hù chết! Còn uống rượu cái gì! Đi đi đi! Về nhà cùng nhau chịu phạt đứng!”

“Có cửa kìa! Nhảy cửa sổ làm cái gì?” Mục Khánh bị Thương Lưu Quân vác ngang trên lưng, hai chân còn hoảng loạn giãy dụa.

Đoạn Lĩnh buồn cười không nhịn được, lại kéo chăn đắp kín lên người Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ rồi mớicùng Vũ Độc rời đi. Sau đó Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ sống hay chết liền phải nhìn bản lãnh của A Mộc Cổ rồi.

“Khoa cử thế nào?” Vũ Độc cho đến bây giờ mới có tâm trạng trò chuyện với Đoạn Lĩnh.

“Tạm được.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Từ nay về sau cả người nhẹ nhàng.”

Mười năm gian khổ học tập đến nay kết thúc, kế tiếp nếu có thể thi đình liền được ra làm quan, nếu không thể thì chỉ đành tìm một đường khác để đi.

Vũ Độc hỏi: “Chuyện ngươi muốn ta đáp ứng là gì?”

Lúc hai người bước ra khỏi phòng, đèn hoa rực rỡ lấp lánh, Quần phương các oanh oanh yến yến, nhạc thanh nổi lên bốn phía. Đoạn Lĩnh trên mặt ửng hồng, nhớ tới tâm tư lúc sáng sớm rồi lại đột nhiên nghĩ đến hình ảnh vừa nãy nhìn thấy qua cửa sổ, thoáng cái mặt đã đỏ lên.

“Không… không có gì, về nhà thôi.” Đoạn Lĩnh vừa muốn xoay người, lại bị Vũ Độc kéo ngược.

“Đi.” Vũ Độc cười nói, “Uống rượu.”

“Này…” Đoạn Lĩnh liếm môi một cái. Vũ Độc còn chưa uống rượu nhưng mặt cũng đã đỏ, nghiêng đầu nhìn sang mấy gian phòng bên cạnh nói: “Hẳn phải còn vị trí.”

Trái tim Đoạn Lĩnh không ngừng nhảy nhót, Vũ Độc vỗ tay y ra hiệu cứ ở đây chờ, lại xuống lầu tìm tú bà đặt một nhã gian lầu hai. Đoạn Lĩnh nghĩ thầm chuyện này không tốt rồi! Chẳng lẽ là… Vũ Độc làm sao biết tâm sự của y chứ?

“Lầu hai không còn trống!” Vũ Độc hỏi tú bà xong thì ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, gọi, “Xuống đây đi.”

Đoạn Lĩnh đỏ mặt bước nhanh xuống dưới, lúc đi qua cầu thang các cô nương đều nhìn y, còn có người bước lên lôi kéo, Đoạn Lĩnh một bên giơ tay chống đỡ một bên rảo bước chạy đi, xấu hổ đến cực điểm chạy xuống bên cạnh Vũ Độc. Lại có một quy công đi đến dẫn Đoạn Lĩnh và Vũ Độc vào chỗ, hỏi: “Hai vị gia mỗi người gọi một cô nương? Hay là muốn tìm đông vui?”

“Nghe mấy khúc nhạc thôi.” Vũ Độc nói, “Kéo một tấm bình phong đến, chúng ta chỉ nghe đàn, còn lại không cần an bày. Dọn lên mấy món điểm tâm, gia vẫn chưa dùng cơm tối.”

Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến Quỳnh Hoa viện, nơi đó tựa hồ cũng là như thế này. Quy công liền vì hai người dọn án, kéo bình phong qua, lại dâng rượu và thức ăn, cũng không gọi cô nương đến bồi rượu. Đoạn Lĩnh liền cảm thấy tự tại hơn nhiều.

Vũ Độc mở bầu rượu ra ngửi, lại nói với quy công: “Đổi một bầu sạch sẽ.”

“Một lượng bạc một bầu.” Quy công đáp, “Gia, muốn đổi rượu phải trả tiền ngay.”

Vũ Độc nhìn quy công không nói lời nào.

Đoạn Lĩnh kéo kéo tay áo Vũ Độc chỉ cảm thấy buồn cười. Quy công bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Vũ Độc chấn nhiếp, vội vàng cầm lấy bầu rượu rời đi, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

“Cho mặt còn không biết xấu hổ.” Vũ Độc chế giễu.

Đoạn Lĩnh: “…”

Hai người ngồi đối diện, tiếng tỳ bà bên ngoài dừng lại, có mấy người khen ‘hảo’, lại có người cầm hoa lụa đến khen thưởng. Đoạn Lĩnh thăm dò nhìn ra ngoài muốn xem cô nương đánh đàn có bao nhiêu tư sắc, tỳ bà nương thấy Đoạn Lĩnh tuấn tú liền mỉm cười dịu dàng, chớp mắt với y, thu hồi tỳ bà lui xuống.

Vũ Độc: “…”

Đoạn Lĩnh nói: “Lần đầu tiên đến phòng lớn của Quần Phương các, còn thật thú vị.”

Vũ Độc nói: “Qua bên này ngồi, đừng nhìn ngó lung tung.”

Đoạn Lĩnh chỉ đành chạy đến ngồi sóng vai với Vũ Độc. Nếm thử một ít rượu lại gắp mấy món thức ăn và điểm tâm tầm thường nhấm nháp. Buổi trưa Đoạn Lĩnh chỉ ăn một chút đồ nguội, cả ngày hầu như chưa có gì lót bụng. Vũ Độc đẩy thức ăn về phía y nói: “Ăn đi”, Đoạn Lĩnh mới gấp thêm mấy đũa.

Vũ Độc lại không hề ăn thêm, chỉ chuyên tâm hầu hạ Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nghĩ thầm không biết Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp lúc này đã như thế nào. Đêm xuân tối lửa tắt đèn ở bờ sông hứng gió cũng không phải việc dễ chịu, hơn nữa trên lầu hai còn có một sứ giả Nguyên quốc trúng độc nằm chờ chết.

“Ngươi thế nào không ăn?” Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc không động đũa liền nâng chén lên, nói, “Nào, ta mời ngươi một chén.”

Vũ Độc dở khóc dở cười, thấy Đoạn Lĩnh vội vàng ăn uống cũng có chút đói, Vũ Độc nâng ly lên nhấp một hớp rượu, cũng bắt đầu lấp đầy bụng. Một lát sau cảm thấy khát nước cũng không cần rót rượu ra chén, trực tiếp nâng bầu lên dốc cạn.

“Có cần đến xem bọn người Trịnh Ngạn không?” Đoạn Lĩnh ăn uống no nê rốt cục cũng hỏi đến.

“Quản bọn họ làm gì.” Vũ Độc nói, “Còn uống?”

“Không uống.” Đoạn Lĩnh ợ dài một hơi, nói, “Uống nữa liền say.”

“Nếu say ta cõng ngươi trở về.” Vũ Độc nói, “Không có gì đáng ngại, hôm sinh thần của ngươi ta đã muốn mang ngươi đi uống rượu. Tốt xấu cũng đã trưởng thành rồi, cái gì cũng nên thử, tự nhiên cũng sẽ mang ngươi ra mở rộng tầm mắt.”

Đoạn Lĩnh đã có chút men say, liền chui vào trong lòng Vũ Độc.

Vũ Độc có chút bất an, nghiêng người lại nhấc tay, cuối cùng cũng ôm lấy Đoạn Lĩnh.

“Này.” Đoạn Lĩnh ghé vào tai Vũ Độc, “Vũ Độc, chúng ta lên lầu đi.”

“Lên lầu?” Vũ Độc vừa nghĩ nhất thời cũng hiểu ý Đoạn Lĩnh, gương mặt ửng hồng nói: “Trên, trên lầu… không tốt. Về… về nhà được không?”

Đoạn Lĩnh lại ghì chặt cánh tay Vũ Độc, vùi mặt vào hõm vai của hắn, một lát sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt đều là men say, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Bên ngoài bóng người hoảng động, ngọn đèn xuyên thấu qua bình phong ánh thành đủ màu rực rỡ chiếu lên thân thể hai người. Tiếng tỳ bà lại cất lên, lần này là một khúc Dương quan tam điệp[1].

“Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc thanh…”

“Thiếu gia thỉnh bên này.”

“Cư nhiên chọn ngồi ở đây.” Thanh âm của Thái Diêm cất lên, “Tiểu tử kia của Mục gia đâu?”

“Hẳn là đã tới từ sớm mới đúng.” Thanh âm của nam nhân đáp, “Thiếu gia thỉnh ngồi xuống trước.”

Thái Diêm cùng một gã văn sĩ bước qua bình phong, Đoạn Lĩnh là đang say, Vũ Độc cũng không hề phòng bị, bốn người vừa vặn đối mắt. Thái Diêm kinh ngạc nói: “Vũ khanh?”

Vũ Độc thu lại nụ cười, thậm chí cũng quên mất phải đứng dậy chào. Thái Diêm ngồi sau một cái án gần đó, lẩm bẩm nói: “Mục Khánh hẹn ta tối nay đến đây, nói có một hảo bằng hữu muốn dẫn kiến với ta. Không ngờ đến…”

Nói đến đây, Thái Diêm cũng đã lấy lại tinh thần nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.

“… Là ngươi.” Sắc mặt của Thái Diêm nháy mắt trở nên trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm.

“Là ta.” Hơi men của Đoạn Lĩnh đã bay đi phân nửa, khoanh chân ngồi xuống, nhấc bầu lên châm tràn chén rượu, nói, “Điện hạ, ta kính người một chén.”

Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh lẳng lặng đối diện, bên ngoài bình phong truyền đến tiếng tỳ bà ráo riết cùng với giọng hát ngân dài văng vẳng: “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân…”

———————————–

1/ Dương Quan tam điệp: Hay còn gọi là ‘Vị Thành khúc – Tống Nguyên nhị sứ An Tây’, một bài thơ lừng danh của Vương Duy

Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,

Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.

Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.

Mượt mà rặng liễu xanh xanh

Bụi rơi buổi sớm Vị Thành mưa bay

Mời anh hãy cạn chén này

Dương Quan đi khỏi biết ai quen mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui