Tương Kiến Hoan

Lý Diễn Thu che chở Đoạn Lĩnh phía sau, tay cầm Thiên tử kiếm phòng thủ, hai người lui lại khu vực băng còn hoàn hảo, vẫn không ngừng lui lại nhưng thủy chung cũng không lên bờ. Đoạn Lĩnh núp sau lưng Lý Diễn Thu, liên tục bắn tên giải quyết đám thích khách đang trồi lên mặt nước.

Lớp băng phát ra hàng loạt tiếng vỡ vụn, vết nứt càng lúc càng nhiều, Vũ Độc đạp băng đuổi theo. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giữa mặt nước một thân ảnh cao lớn nhảy lên, cả người ướt đẫm đánh về phía Lý Diễn Thu!

Thích khách nhắm thẳng vào Lý Diễn Thu, Vũ Độc ở phía sau lại truy theo thích khách, Lang Tuấn Hiệp từ bên cạnh vọt tới che ở trước người Lý Diễn Thu, trở tay xoay kiếm đâm về phía bụng thích khách, tuyệt đối là chiêu thức đồng quy vu tận. Thân hình của thích khách vươn dài giữa không trung, xoay tròn, né tránh một kiếm của Lang Tuấn Hiệp.

Vũ Độc đuổi kịp, tung kiếm phong tỏa hướng đi của thích khách, Đoạn Lĩnh cùng Lý Diễn Thu tiếp tục lui về phía sau. Lang Tuấn Hiệp gầm lên một tiếng, cầm kiếm chém xuống mặt băng dưới chân, nghe ‘Rầm’ một tiếng, mặt băng nứt ra tách thành những mảnh băng nhỏ, chông chênh chao đảo trên mặt nước.

Vũ Độc, thích khách, Lang Tuấn Hiệp mỗi người đều đứng trên một khối băng, trên tay cầm trường kiếm đặc hữu, ba khối băng không ngừng va chạm, bị nước sông cuốn xuống hạ lưu.

Trong đêm đen, Đoạn Lĩnh thậm chí nhìn không rõ bóng của ba người, chỉ thấy được sự chập chờn đan xen mờ mịt, ba thân ảnh không ngừng xuất kiếm đánh nhau ngươi chết ta sống. Lý Diễn Thu mang theo Đoạn Lĩnh nhảy lên một khối băng di động, vẫn không lên bờ, sau khi vất vả đứng vững Lý Diễn Thu lại hỏi: “Đã nhận ra thích khách kia là ai?”

“Thương Lưu Quân!” Đoạn Lĩnh phẫn nộ quát, “Mau buông kiếm xuống!”

Thân ảnh cao lớn kia trong sát na hơi khựng lại, một mũi tên từ phía sau bay đến kéo rớt khăn che mặt của hắn, người nọ rõ ràng là Thương Lưu Quân.

Thương Lưu Quân nhất thời có điểm do dự, Mục Khoáng Đạt đại thế đã mất, hôm nay chỉ cần không giết được Lý Diễn Thu, đợi khi y hồi triều Mục gia nhất định sẽ lọt vào huyết tẩy.

Trong khoảnh khắc hắn sinh lòng do dự, Lang Tuấn Hiệp cùng Vũ Độc đều xông lên, hai người đồng thời xuất kiếm.

“Trả lại một kiếm năm đó của ngươi.” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp vang lên.

Thương Lưu Quân cười lạnh một tiếng, vung trường kiếm, khom người, bật nhảy, Vũ Độc lại lập tức từ bên cạnh áp sát.

“Muốn chết cùng chết!” Thương Lưu Quân liều mạng đâm kiếm về phía Lang Tuấn Hiệp, lại xoay người đánh vào Lý Diễn Thu và Đoạn Lĩnh.


Lần này, mục đích của hắn cũng không phải giết chết Lý Diễn Thu mà là nhắm vào Đoạn Lĩnh. Vũ Độc đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng tiến lên, một chưởng đánh vào cánh tay của Thương Lưu Quân, một chưởng lại đặt ở trước ngực của hắn. Nhưng mà, dưới lớp băng lại có thêm thích khách xuất hiện, ba tên thích khách đồng thời bạo khởi tập kích Vũ Độc, nhất thời kéo hắn hạ thủy.

“Vũ Độc ——!” Đoạn Lĩnh gọi to, lại lao về phía mép băng, lại bị Lý Diễn Thu kéo trở về.

Lang Tuấn Hiệp mượn lực nhảy lùi lại, rời khỏi mảnh băng di động, trường kiếm xoay vòng giết một gã, thích khách. Vũ Độc lại tranh thủ kéo theo Thương Lưu Quân đồng thời rơi xuống nước.

Đoạn Lĩnh chạy men theo mặt băng, Lý Diễn Thu lại quát: “Đừng chạy!”

Giữa mảnh bóng tối, Thương Lưu Quân vẩy nước thoát đi, Vũ Độc lại nín thở lặn xuống mặt nước tê cóng đuổi theo. Mà bên cạnh thích khách truy sát lại có động tác cực kỳ mẫn tiệp, kéo mạnh Vũ Độc đạp một cước.

Vũ Độc lập tức xoay người, đối chưởng trong nước cùng đám thích khách, quyền phong bị nước cản trở khó thể dốc sức, hai bên chạm vào nhau, xoay vòng, sau đó lại tách ra.

Thương Lưu Quân bơi trở về, đột nhiên quàng tay qua cổ Vũ Độc, kéo hắn xuống nơi sâu nhất dưới đáy sông.

Hai gã thích khách áp sát Vũ Độc, hắn vừa định rút chủy thủ bên hông thì một gã thích khách lập tức rút dây thừng quấn chặt vào cổ hắn. Hai người này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, tác chiến dưới nước vô cùng ăn ý, dây thừng vừa choàng qua cổ Vũ Độc lập tức được xoay tròn, siết chặt.

Mũi của Vũ Độc không ngừng thổi ra bong bóng, hai chân mạnh mẽ đạp nước, cơ thể cũng xoay theo hướng dây thừng, hòng nới lỏng lực siết, hai tay đồng thời rút chủy thủ bên hông, chém vào dây thừng, chỉ là lại bị Thương Lưu Quân mạnh mẽ kềm chặt.

Không khí trong phổi cạn kiệt, Vũ Độc kiệt lực vùng vẫy, dây thừng trên cổ lại càng lúc càng chặt.

Trong khoảnh khắc đó, mặt băng trên đỉnh đầu bọn họ vỡ vụn, một thân ảnh lặn xuống nước.

Trên tay Đoạn Lĩnh nắm tên, đâm thẳng vào vai của một gã thích khách, thích khách nọ lập tức toàn thân co quắp, trên mũi tên là độc dược kiến huyết phong hầu, khiến hắn trực tiếp tử vong dưới nước.

Vũ Độc lập tức thoát khỏi vòng kềm kẹp của thích khách còn lại, một dao cắt yết hầu đối phương.


Thương Lưu Quân thả người theo dòng nước bơi về phía bóng, tối, Vũ Độc xoay người bắt lấy Đoạn Lĩnh, ôm chặt thiếu niên. Trong làn nước lạnh giá thấu xương, Đoạn Lĩnh mở to đôi mắt nhìn Vũ Độc, cả hai im lặng đối mặt nhau, Vũ Độc hôn lên môi đối phương, mạnh mẽ đạp nước, xông lên khỏi mặt sông.

Khắp nơi đều là băng vụn, Lý Diễn Thu bước dọc theo mép băng chạy tới, chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, Vũ Độc ôm Đoạn Lĩnh trồi lên, tóc và vai của cả hai treo đầy bọt nước, Đoạn Lĩnh cóng đến tái mặt, môi run run sợ hãi.

Sau nửa canh giờ, Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc bọc thảm hành quân, ngồi run rẩy bên đống lửa vừa được nhóm lên. Cơ thể của Vũ Độc rất nhanh bắt nhiệt, da thịt của hắn dán chặt cùng Đoạn Lĩnh, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho ái nhân.

Tuyết đã ngừng rơi, sao mai xuất hiện nơi chân trời.

“Đã ấm lại chưa?” Vũ Độc nói.

Bọn họ bọc cùng một cái thảm, rúc vào nhau dưới tàng cây, Đoạn Lĩnh tựa lên vai Vũ Độc, người nọ lại dùng ngón tay vuốt ve mái tóc của y.

“Đã ấm rồi.” Đoạn Lĩnh nghiêng đầu dán vào da thịt của Vũ Độc, cảm giác được nhịp tim đập mạnh mẽ cường tráng trong lồng ngực đối phương, hơi hơi ngẩng đầu, xót xa nhìn vết dây thừng còn hằn trên cổ người nọ.

Đêm đông tinh không lấp lánh soi sáng đại địa, tuyết trắng mênh mông, giữa nơi hoang dã chỉ có một gốc cây như vậy. Dưới tàng cây là hai người bọn họ đang dựa sát vào nhau, thế gian phảng phất như chỉ còn hai người bọn họ.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Muốn thượng ngươi.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Mùa đông vừa ngâm nước lạnh một hồi, lại ôm tức phụ vào lòng, quả là chuyện vui nhân gian.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Phương xa có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, Đoạn Lĩnh rùng mình, Vũ Độc lập tức ngẩng đầu.


Lý Diễn Thu đang ngồi cạnh một đống lửa trại cách đó không xa đứng dậy, nổi bật giữa bình nguyên.

“Người đến từ phương nào?” Lý Diễn Thu cất cao giọng nói.

“Hoài Âm hầu Diêu Phục đến đây tiếp giá!” Võ tướng dẫn đầu xuống ngựa, vội hỏi, “Là bệ hạ sao?”

Ngay sau đó, hơn hai nghìn người đồng loạt xuống ngựa tung hô vạn tuế, Đoạn Lĩnh nhắm mắt lại thở hắt ra một hơi dài, cuối cùng cũng an toàn.

Cùng ngày, Đoạn Lĩnh đã uể oải cơ hồ vô lực được dìu lên xe ngựa, Lý Diễn Thu cưỡi ngựa, đem xe tặng lại cho Đoạn Lĩnh. Ven đường khi tìm được thôn trang nghỉ chân liền lệnh cho Vũ Độc đi hái thuốc, lại để Đoạn Lĩnh uống hai bát lớn thuốc khu hàn, tránh khỏi sau khi ngâm nước lạnh hạ xuống bệnh căn.

Lên đường liên tiếp hai ngày Đoạn Lĩnh mới chậm rãi tỉnh lại, cho đến ngày thứ ba, khi bọn họ vào Thọ thành của quận Hoài Âm, được an trí trong Hầu phủ mới xem như khôi phục như lúc ban đầu. Đến Thọ thành rồi, Lý Diễn Thu liền cùng Diêu Phục vào trong mật nghị, chỉ phân phó Vũ Độc ở lại cùng Đoạn Lĩnh, bảo y nghỉ ngơi thật tốt, những việc lặt văt còn lại cái gì cũng không cần quản.

Trong ngày, Lý Diễn Thu còn ghé qua hai lần, một lần khi Vũ Độc đang y quan bất chỉnh hành sự cùng Đoạn Lĩnh, một lần khác Đoạn Lĩnh lại đang ngủ. Lý Diễn Thu kín đáo giáo huấn Vũ Độc một trận, lại căn dặn phải để Đoạn Lĩnh nghỉ ngơi cho tốt, bản thân thì đi gặp Diêu hầu.

Ngày thứ hai đến Thọ thành, Đoạn Lĩnh từ sớm đã tỉnh táo, Vũ Độc liền phân phó người trong phủ đi nấu nước..

“Ta phải đi gặp cô cô và cô trượng rồi.” Đoạn Lĩnh nói.

Dù sao cũng là trưởng bối, không chủ động đi gặp thực sự rất không lễ phép, chỉ là không biết Lý Diễn Thu đã nói cho bọn họ biết được bao nhiêu rồi.

Vũ Độc nói: “Trước hết đi tắm đi, Hầu phủ đã đưa y phục đến, có thể miễn cưỡng thay đổi.”

Hạ nhân trong phủ dọn nước nóng lên, Hầu phủ trong Thọ thành thực sự rất khí phái, so với phủ Thừa tướng thì hạn ngạch ăn mặc chi tiêu ở nơi này phải xa hoa không ít, tắm rửa còn có đủ các loại hương liệu, có cái dùng riêng để gội đầu, có cái dùng để rửa mặt, có cái chỉ dùng để lau người.

Vũ Độc phân phó không cần lưu người hậu hạ, sau đó liền cùng Đoạn Lĩnh ngâm mình trong thùng lớn, Đoạn Lĩnh cưỡi trên hông Vũ Độc, giúp hắn chỉnh lý tóc, hai người nhỏ giọng thì thầm. Trong lòng Đoạn Lĩnh vẫn có chút thấp thỏm, nhẹ giọng hỏi: “Lúc gặp Diêu hầu phải nói những gì?”

“Ngươi cứu con của hắn.” Vũ Độc nói, “Lại còn là cháu của hắn, ngươi sợ cái gì?”

Đoạn Lĩnh lần đầu tiên gặp được thân thích không cùng huyết thống, thực sự có chút khẩn trương. Diêu Phục không giống Mục Khoáng Đạt, Diêu gia lúc đó chính là công thần đã từng cùng Thái tổ Đại Trần đánh giang sơn, ngay cả khi Hoàng gia gia của y còn sống cũng vì muốn mượn lực Diêu gia mà phải gả ái nữ của mình đến tận Hoài Âm. Tuy rằng khác họ không thể phong vương, chỉ là một Hâu tước, thế nhưng thực lực hiển nhiên so với phụ thân y năm đó khi còn là Bắc Lương vương phải mạnh hơn không ít.


“Trịnh Ngạn từng đề cập đến Hoài Âm Hầu sao?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Ngài ấy tính tình thế nào?”

“Chừng năm mươi tuổi rồi.” Vũ Độc đáp, “Năm đó hắn cũng từng để Trịnh Ngạn đến mời chào ta, bất quá ta không đồng ý, hẳn là cũng chỉ như vậy. “

Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng người rối rít gọi: “Chủ mẫu.”

Đoạn Lĩnh vừa nghe liền cả kinh, sau đó một thanh âm nữ nhân cất lên: “Thái tử ở trong phòng sao?”

“Nhi thần đang tắm!” Đoạn Lĩnh lập tức đáp lời.

Vũ Độc cũng vội vàng vàng nhảy khỏi thùng tắm, gấp gáp trùm ngoại bào lên, dùng thanh âm trấn định đáp: “Thái tử điện hạ đang tắm. Sẽ gặp khách sau.”

“Thái tử cứ tắm rửa thoải mái.” Ngữ điệu của nữ nhân nọ lại ôn hòa ngoài ý liệu, đáp, “Bên ngoài đúng dịp hoa mai nở rộ, chỉ định tặng vài cành đến đây. Đừng tắm quá lâu, cẩn thận nhiễm lạnh.”

“Dạ… được.” Đoạn Lĩnh đáp, thực sự không nghĩ tới lần đầu tiên mình trò chuyện cùng vị ngũ cô cô này lại ở dưới tình huống như vậy, mặt y không khỏi đỏ bừng.

“Trịnh Ngạn, đi bẻ vài nhánh hoa mai đến.” Nữ nhân kia nói, “Cắm vào bình này.”

Trịnh Ngạn lễ phép lên tiếng ứng thanh, hiển nhiên rất tôn kính Đoan Bình công chúa.

Đoạn Lĩnh nào dám tiếp tục tắm lâu, chỉ có thể hấp ta hấp tấp đứng dậy lau khô thân thể, mặc lại y phục, đến sau bình phong chải đầu. Trên người Vũ Độc vẫn còn hơi nước, mang guốc gỗ đi mở cửa, nhìn thấy Đoan Bình công chúa liền cúi người hành lễ.

Đoạn Lĩnh đứng sau bình phong nghe bọn họ đối đáp, Đoan Bình công chúa hỏi han vài câu, nếu không phải hỏi đêm qua Thái tử ăn uống nhiều ít thì là nghỉ ngơi thế nào, hiển nhiên đã xem Vũ Độc như thiếp thân thị vệ của y. Vũ Độc nhất nhất cung kính trả lời, Đoan Bình công chúa liền để y trước lui xuống dùng điểm tâm.

Vũ Độc chỉ ứng thanh nhưng không rời đi, Đoan Bình công chúa lại nói: “Ta chỉ muốn mượn nơi này một chút, nói vài câu với Nhược nhi.”

Vũ Độc chỉ đành hành lễ lui ra ngoài, trong lòng Đoạn Lĩnh kinh hoảng, biết Lý Diễn Thu nhất định đã nói cho Đoan Bình công chúa mọi việc, sau khi chải tóc xong liền bướcra khỏi bình phong.

“Nhi thần bái kiến Ngũ cô cô.” Đoạn Lĩnh vén vạt áo, quy củ quỳ xuống trước mặt Đoan Bình công chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận