Tương Kiến Hoan

Đoan Bình là nữ nhi trẻ tuổi nhất của Lý gia, tên gọi Lý Tiêu, cũng giống Lý Tiệm Hồng và Lý Diễn Thu, trong tên đều có bộ thủy. Năm đó trước khi xuất giá nàng rất được Lý Tiệm Hồng cưng chìu, thế nhưng cũng là người không tán đồng việc hôn sự giữa đại huynh và Đoạn Tiểu Uyển. Hôm nay cũng xem như số phận trêu ngươi, không ngờ nhi tử của Đoạn Tiểu Uyển lại cứ thế xuất hiện trước mặt nàng.

“Mau đứng lên.” Lý Tiêu lập tức nâng Đoạn Lĩnh đứng dậy, Đoạn Lĩnh còn có chút thấp thỏm, Lý Tiêu liền thở dài, khóc cũng không đúng, bất đắc dĩ cũng không đúng, chỉ đành quan sát Đoạn Lĩnh trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Mẫu thân con lúc còn sống nhất định rất đẹp, thảo nào tam ca thích nàng như vậy.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, khóe miệng cong lên: “Nhi thần lớn lên không giống phụ hoàng, càng giống mẫu thân.”

“Đã nhìn ra.” Lý Tiêu cũng mím môi cười, nói, “Con nếu mười phần đều giống tẩu tử, cô cô hôm nay trong lòng nhất định còn có chút không qua được. Thế nhưng vừa nhìn thấy đôi môi này, cùng với cặp má lúm nọ, cái gì cô cô cũng không nói xong.”

Lý Tiêu nói xong còn đưa tay ấn ấn đôi má lúm của Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh vui vẻ, biết cô cô đang nói môi của mình giống nàng, liền có chút ngượng ngùng.

Lý Tiêu lại kéo Đoạn Lĩnh ngồi xuống trước gương, tháo búi tóc ra, lần nữa giúp y chải tóc.

“Trước kia là ai giúp con chải tóc?” Lý Tiêu hỏi.

“Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Trước đó nữa?” Lý Tiêu lại hỏi.

“Phụ hoàng.”

“Lại trước đó?”

“Lang Tuấn Hiệp.”

“Đây là cái tên quái dị gì.”

“Chính là Ô Lạc Hầu Mục.”

Lý Tiêu liền hiểu, nói: “Hôm nào bảo dượng của con phái một hạ nhân giỏi chải đầu đến, bên cạnh con cũng cần người biết thu vén. Vũ Độc vừa muốn dẫn binh lại muốn bảo hộ con, bản thân còn thu xếp không xong, hai người cả ngày đều xuề xòa cẩu thả. Đừng ỷ vào bản thân vốn xinh đẹp liền tùy tùy tiện tiện.”

Đoạn Lĩnh nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, bản thân y cho đến bây giờ cũng không chú ý mấy thứ này, chỉ có thể ‘dạ’ một tiếng.


Lý Tiêu giúp y chải đầu xong liền ra hiệu y đứng dậy, dẫn Đoạn Lĩnh đi vào thính đường. Biết sắp gặp được Diêu Phục, Đoạn Lĩnh không khỏi có chút khẩn trương, trong lòng mường tượng ra hình ảnh một người trung niên thần thái uy nghiêm cứng ngắc ngồi trên chủ vị nhìn thẳng vào mình.

Lúc vào thính đường, Lý Diễn Thu đang uống trà, một nam tử trung niên ngồi nghiêng về phía Đoạn Lĩnh, cầm một quân cờ đặt xuống bàn cờ vây.

“Người đã đến.” Lý Tiêu thản nhiên nói.

“Cô trượng.” Đoạn Lĩnh đang muốn hành lễ Lý Tiêu lại lôi kéo y, nói: “Đừng để ý đến hắn.”

“Ha ha ha ha ha hắc —— “

Người trung niên quay đầu, lại là một gương mặt phúng phính đầy râu, nhìn thấy Đoạn Lĩnh liền nói: “Đây là Nhược nhi! Ôi! Cô trượng cuối cùng cũng thấy được người! Đến đây! Đến đây!”

Đoạn Lĩnh: “…”

Diêu Phục đã qua tuổi tri thiên mệnh, so với hai huynh đệ Lý Tiệm Hồng, Lý Diễn Thu thì đều lớn hơn, đã đến lúc cư di khí dưỡng chi thể, không khỏi có chút phát tướng, hơn nữa đôi mắt còn là một mí, hoàn toàn không có chỗ nào giống với Trịnh Ngạn. Lúc nhìn thấy Đoạn Lĩnh đôi mắt của lão đã mừng rỡ híp lại thành một đường chỉ, suýt nữa là không nhìn thấy được.

Diêu Phục ồn ào vài tiếng rồi vội vàng đứng dậy, xốc đai lưng vàng, cực kỳ nhiệt tình tiến đến ôm Đoạn Lĩnh khiến y ngượng đến cả người đều cứng lại. Diêu Phục là một người cao to mập mạp, lúc nói chuyện vui vẻ còn dùng cả chòm râu lởm chởm cọ cọ lên mặt Đoạn Lĩnh.

“Này này này.” Lý Tiêu thấy thế vội nói, “Nhân gia đã mười tám rồi, lão cho rằng là đang chơi với hài tử sao.”

Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, Diêu Phục lại nói tốt tốt, hài lòng nhận xét: “Đều giống nhau, đều giống nhau!”

Nói xong liền quay về tháp, nói cùng Lý Diễn Thu: “Chuyện này cuối cùng cũng coi như xong đi.”

Mọi người: “…”

Vũ Độc đang đứng bên cạnh Trịnh Ngạn, sắc mặt cực kỳ cổ quái, giống như vẫn dùng sức nhịn cười.

Đoạn Lĩnh hành lễ với Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu lại ngoắc ngoắc y đến, bảo ngồi bên chân mình. Đoạn Lĩnh liền tiến đến ngồi xuống xem hai người bọn họ chơi cờ, Lý Tiêu lên tiếng phân phó tỳ nữ chuẩn bị dọn bữa trưa.


Diêu Phục cười híp mắt, cực kỳ hòa ái quan sát Đoạn Lĩnh, còn chậc chậc vài tiếng hướng về phía y giơ lên một ngón tay cái. Đoạn Lĩnh cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cười gượng.

“Ngũ cô cô của con trước giờ đều miệng chua ngoa lòng đậu hũ.” Diêu Phục nói, “Nàng có nói gì đó con cũng đừng cho là thực.”

Đoạn Lĩnh vội nói Ngũ cô cô rất tốt, lúc giương mắt nhìn Lý Diễn Thu thì đối phương cũng một mực không đề cập thêm, chỉ thuận miệng bảo: “Hôm qua thấy con đã ngủ liền không bảo người đến gọi. Ngủ lâu như vậy hẳn cũng đã đói bụng rồi, hôm nay chúng ta mở gia yến, không cần quá giữ lễ tiết, cứ ngồi xuống cùng ăn.”

“Mọi người đâu rồi?” Trong lòng Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn bất an.

“Dùng thiện đã.” Lý Diễn Thu nói, “Biết con quan tâm, trước hết để tứ thúc đánh xong ván này.”

Diêu Phục hỏi: “Nhược nhi, con biết đánh cờ không?”

“Dạ… một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Tốt! Tốt!” Diêu Phục liền tán thưởng.

Đoạn Lĩnh thực sự không hiểu vì sao biết chơi cờ một chút lại ‘Tốt’, tiếp theo Diêu Phục liền hỏi y thích những gì, khi ở phương bắc thế nào, Đoạn Lĩnh đều thành thật đáp lại, phát hiện Diêu Phục giống như đã xem mình như một tiểu hài nhi. Không bao lâu sau liền có một thiếu nữ dẫn theo hài nhi khoảng năm sáu tuổi đến, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm thiếu nữ kia hẳn là Diêu Tranh rồi.

Diêu Tranh bước lên gọi phụ mẫu, lại kéo đệ đệ hành lễ, đệ đệ của nàng tên Diêu Triệu, trước hết hướng về Lý Diễn Thu mềm mại gọi một tiếng Tứ cữu, gọi Diêu Phục là phụ thân. Diêu Phục mặt mày hớn hở trêu chọc bé, ôm hài tử lên tháp, chỉ vào Đoạn Lĩnh nói: “Đây là ca ca của con, gọi ca.”

“Cái này quả thực so ra quá kém rồi.” Lý Tiêu ở một bên cười nói.

Diêu Triệu có một đôi mắt nhỏ giống cha mình, Đoạn Lĩnh nhìn đến liền vui vẻ, cùng bé nắm nắm tay chơi đùa. Y nhìn thấy Diêu Phục ôm tiểu nhi tử, lại nhớ đến năm đó mình cũng được phụ thân sủng ái đến tận trời như thế, trong lòng không khỏi dâng lên từng trận chua xót.

Lý Diễn Thu tựa hồ cảm giác được tâm tình của Đoạn Lĩnh, mỉm cười xoa đầu y, ý tứ là con cũng có người yêu thương.

“Này.” Diêu Tranh quan sát Vũ Độc, nói, “Cách biệt ba ngày nhìn với cặp mặt khác xưa, chúng ta đã không gặp ba năm rồi, quả thực quá nhanh.”

Đoạn Lĩnh: “…”


Vũ Độc đối mắt cùng Diêu Tranh, Đoạn Lĩnh đang muốn mở miệng đã nghe hắn đáp lại: “Không dám nhận, so với bị nhân huynh bị cầm tù kia, mạt chức vẫn qua được rất tốt.”

Diêu Tranh: “Ngươi…”

“Được rồi được rồi.” Diêu Phục nói, “Thế nào luôn là như vậy? Hôm nay đệ đệ của con vất vả lắm mới về nhà được, đừng để mọi người chế giễu.”

Đoạn Lĩnh cuối cùng cũng biết Diêu Phục làm sao mới dạy ra được một nữ nhi bản lĩnh như vậy, Lý Diễn Thu cũng không nói thêm gì, sau khi đánh cờ xong liền để Lý Tiêu phân phó dọn thiện. Thức ăn bày ra đầy bàn, tất cả đều dùng nguyên liệu sang quý chế biến, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ không biết một bàn thức ăn này đã tốn bao nhiêu bạc, trông có vẻ còn xa hoa hơn trong Hoàng cung nhiều.

Lý Tiêu đưa hai người đến vị trí, Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn bất ngờ cũng được ngồi xuống, Vũ Độc ngồi cùng Đoạn Lĩnh, Trịnh Ngạn lại ngồi bên cạnh nhi tử của Diêu Phục, giúp đối phương lau miệng gắp thức ăn.

“Ta dẫn đệ đi chơi.” Trịnh Ngạn nói với Diêu Triệu, nắm tay dẫn bé ra ngoài.

“Ta cũng dẫn ngươi đi chơi thôi.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.

“Có cái gì để chơi.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói, “Nhanh chóng thu xếp một chút rồi trở về, không biết Nghiệp thành đã loạn đến bộ dáng gì rồi.”

Binh lính đều lục tục tập họp, có người đến tận Hoài Âm, có một số tìm không được manh mối liền chờ dưới chân Định Quân sơn. Hôm trước Vũ Độc đã phát tín thư, chỉ lưu một trăm người ở lại Hoài Âm, phần còn lại đều bị tiễn về Hà Bắc.

Chỉ là trong tay còn rất nhiều việc giưa giải quyết, Đoạn Lĩnh vừa nghĩ đến liền đau đầu. May mà Lý Diễn Thu vẫn còn bên cạnh, mọi việc chỉ cần đối phương gật đầu liền xong, bằng không sẽ còn phiền phức hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, Lý Diễn Thu lại đi ra ngoài, Hoài Âm cũng đã có tuyết rơi, trong góc thính đường hạ nhân đã châm mấy lò than. Đoạn Lĩnh bước đến nói với Lý Diễn Thu: “Tứ thúc, nhi thần phải trở về rồi.”

“Trở về đâu?” Lý Diễn Thu nói, “Con chỗ nào cũng không được đi, nếu đã đến đây liền theo ta về kinh thành.”

“Không được.” Đoạn Lĩnh nói, “Binh mã Nghiệp thành hầu như đã bị nhi thần dẫn đi, Tần Lang… dù sao cũng nên lập tức trở về chỉnh đốn.”

Diêu Phục ở bên cạnh nghe vậy liền gật đầu: “Sớm biết rằng chất nhi ở tại Hà Bắc, binh lính của cô trượng đã sớm phái qua. Lúc trước tiểu tử Trịnh Ngạn gởi một phong đến đây, gấp rút hối thúc, hại ta còn bị Ngũ cô cô của con mắng một trận.”

Lý Diễn Thu nói: “Tần Lang thúc đã thẩm qua.”

Đoạn Lĩnh chợt rùng mình, Tần Lang mưu phản, còn có gan ám sát Hoàng đế, triều đình nếu truy trách nhiệm, thượng cấp trực tiếp của gã nhất định phải mang tội rơi đầu. Hơn nữa Hà Giang thành điều động binh lực, Vũ Độc cư nhiên không hề phát hiện, nếu gộp cả hai tội lại, tuyệt đối đủ để phiền phức một phen.

“Dạ.” Đoạn Lĩnh trong lòng bất an.

“Vũ Độc.” Lý Diễn Thu gọi.


Vũ Độc tiến đến, biết lần này không thể trốn được trách nhiệm, chỉ vén vạt áo lên đoan chính quỳ xuống.

“Khanh thân là Giáo Úy Hà Giang, quản lý quân sự Hà Bắc, thủ hạ Tần Lang mưu phản cư nhiên không hề phát hiện.” Lý Diễn Thu nói, “Ngươi có biết tội của ngươi không?”

“Thuộc hạ biết tội.” Vũ Độc đáp.

Đoạn Lĩnh đang muốn vì Vũ Độc cầu tình nhưng lại thấy Lý Tiêu kín đáo xua tay với mình cũng chỉ đành thôi.

“Nhưng Tần Lang điều động dù sao cũng không phải quân chính quy.” Lý Diễn Thu nói, “Trải qua trẫm thẩm vấn, gã chính là cấu kết cùng sơn tặc Hà Bắc, chiếm dụng khôi giáp quân chính quy đến hành thích trẫm, vì vậy cũng không trừng trị tội thất trách của khanh, thủ hạ điều động quân đội mà bản thân không hay biết gì.”

Lời này rốt cục đã giải khai nghi hoặc của Đoạn Lĩnh, liền hiểu vì sao trong tay Tần Lang lại có một nhóm ‘quân Hà Bắc’ chưa hề ra mặt như vậy, xem ra người này giấu được cũng quá sâu.

“Dạ.” Vũ Độc quỳ trên mặt đất lẳng lặng nghe.

“Niệm tình khanh thủ hộ Thái tử đã lâu, trị quân Hà Bắc đuổi được Nguyên nhân, lập không ít công lao hãn mã.” Lý Diễn Thu nói, “Vốn nên quan phong Thái tử thái sư, hôm nay hàng khanh phẩm cấp thành Thái tử thiếu sư, phạt một năm bổng lộc. Có tâm phục?”

“Thần biết sai.” Vũ Độc quỳ rạp xuống đất.

Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, thấp thỏm bất an. Lý Tiêu lại lên tiếng: “Còn thật trương dương kiêu ngạo.”

Đoạn Lĩnh chợt rùng mình, cho rằng Lý Tiêu đang nói đến thái độ của Vũ Độc, Diêu Phục lại thở dài tiếp lời: “Mục gia lần này là muốn chơi trò cá chết lưới rách rồi.”

Lý Diễn Thu lại nói với Vũ Độc: “Đứng lên đi.”

Vũ Độc liền đứng dậy, Lý Diễn Thu lại nói: “Mấy hôm nay ngươi cứ mang Thái tử đi loanh quanh dạo chơi, không còn chuyện của ngươi.”

Đoạn Lĩnh vốn còn định hỏi về Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng Lý Diễn Thu có vẻ không muốn y bị cuốn vào, chri phân phó đóng cửa lại, muốn mật nghị cùng Diêu Phục.

Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh ra ngoài, Đoạn Lĩnh tâm sự nặng nề mà Vũ Độc lại nhìn y mỉm cười.

“Có gì vui vẻ?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Vũ Độc đáp: “Đã được phong một chức quan văn mà.”

Đoạn Lĩnh nói: “Vậy thì có gì vui.” Nhưng lại nghĩ đến, ở Trần quốc võ tướng phần lớn đều bị văn quan khi dễ, lúc này Vũ Độc đã trở thành văn quan rồi, tự nhiên đã có thể vén tay áo giáo huấn người khác, cũng không biết nên khóc hay nên cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận