Tương Kiến Hoan



Vũ Độc cũng chấn kinh rồi, hỏi: “Thương Lưu Quân, ngươi là người nơi nào?”

“Ta vốn là người Ba Nam.” Thương Lưu Quân đáp, “Trước lúc nhập môn họ Tôn, danh Kỳ Chiêu. Tổ tiên là Tôn gia Tây Xuyên, đều là người đọc sách. Năm đó sau khi bị Thành tổ xét nhà, tộc nhân dời đến Ba Nam rồi phân tán khắp nơi, dưới triều Hiếu đế cử sỹ, trong tộc ra một Trạng Nguyên. Tổ phụ không thạo quan trường, bị cuốn vào một án rối loạn kỷ cương khoa cử, toàn tộc lưu vong. Năm ấy ta còn chưa vỡ lòng đã được Công Tôn phu nhân mang đi, gia nhập Bạch Hổ Đường.”

“Thuở thiếu thời, mẫu thân ta cùng Triệu phu nhân của diêm thương Triệu gia vùng Đinh Châu tình như tỷ muội, ta cùng tiểu thư Triệu gia cũng có ước hẹn chỉ phúc vi hôn.” Thương Lưu Quân còn nói, “Sau đó tổ phụ ra việc, Triệu gia vì tránh liên lụy tự nhiên cũng không nhắc lại. Mấy năm sau triều đình mở ân khoa, Mục Khoáng Đạt từ Bình Ấp, Tây Xuyên lên kinh dự thi, đi ngang qua Triệu gia dừng lại tá túc, quen biết cùng Triệu tiểu thư, càng được cha nàng thưởng thức, liền đem nữ nhi tuổi vừa cập kê gả cho y.”

Về sau nữa, Đoạn Lĩnh đều biết đến… nhưng y trăm triệu lần không ngờ đến, thân thế của Thương Lưu Quân lại có nhiều ẩn tình như vậy!

“Nàng là thân mẫu của Mục Khánh?” Đoạn Lĩnh run giọng nói.

Thương Lưu Quân gật đầu, nói: “Mục Khoáng Đạt chỉ muốn đạt được sự hậu thuẫn của Triệu gia, sau khi thành thân Mục Cẩm Chi càng là xa lánh đại tẩu, nàng suốt ngày bị giam trong Mục phủ buồn bã không vui. Lúc ta đến bên cạnh Mục tướng gia là theo mệnh lệnh của sư thừa, thủy chung vẫn che kín gương mặt, mấy năm nay những người từng nhìn thấy tướng mạo của ta, đại thể đều đã là vong hồn dưới kiếm.

Chỉ là nàng vẫn nhận ra ta, chỉ vì năm bốn tuổi nàng từng đẩy ta té lộn mèo, vùng thái dương để lại vết sẹo nhỏ, bị nàng vô tình nhận ra. Thật lâu sau này nàng mới nói cho ta biết… ta nhất thời không kềm chế được muốn đưa nàng bỏ trốn. Khi đó, thế lực của Mục gia như mặt trời ban trưa, ta lại có lệnh sư môn trong người, làm sao có thể chu toàn hai mặt?

Sinh hạ Khánh nhi không lâu, nàng liền bệnh không dậy nổi, ta lại ở bên ngoài làm việc, không kịp trở về gặp nhau lần cuối.”

“Mục Khánh là con của ngươi sao?” Thanh âm của Đoạn Lĩnh càng thêm cao vút.

Thương Lưu Quân không trả lời, mắt nhìn sang nơi khác, ánh mắt dưới lớp khăn hơi híp lại, giống như mang theo tiếu ý.

“Dù sao cũng đã nói hết với các ngươi.” Thương Lưu Quân đứng lên nói, “Không tệ, mấy năm nay ta vẫn luôn muốn tìm một người trò chuyện, thế nhưng ai cũng không dám nói, càng là không thể nói.”

Đoạn Lĩnh cũng không hỏi vì sao Thương Lưu Quân không lập tức trở về, mang theo Mục Khánh rời đi. Một khi Lý Diễn Thu đã nổi giận, cho dù bọn họ trốn đến chân trời góc bể, binh lính Đại Trần vẫn có thể lùng sục tìm được Mục Khánh và Thương Lưu Quân. Hắn không muốn mang theo nhi tử duy nhất của mình trải qua những ngày tháng trốn đông trốn tây.

“Vì vậy, ta thật sự không muốn giết ngươi.” Thương Lưu Quân nói, “Chỉ định nghĩ cách tách ngươi ra khỏi chuyện này, bởi vì Khánh nhi rất thích ngươi, nếu ngươi phải chết hài tử kia nhất định sẽ rất buồn khổ. Là ta quá ngu ngốc, đầu óc không đủ linh hoạt, đáng ra từ lúc ngươi tự tiến cử đến Hà Bắc làm Thái Thú, ta đã nên biết ngươi chưa bao giờ từng là người của Mục tướng gia.”


Cảm xúc của Đoạn Lĩnh cực kỳ phập phồng, vốn định nói chân tướng cho hắn biết, chỉ là Vũ Độc đã kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nói: “Trước hết cứ như vậy đi, ta và ngươi đều nghỉ ngơi cân nhắc thật kỹ, sau này bàn lại.”

Thương Lưu Quân gật đầu, bên ngoài trời đã sáng choang, đêm nay Đoạn Lĩnh thật sự rơi vào tình trạng kiệt sức, về phòng nằm xuống mà trong đầu vẫn cứ không ngừng rối loạn.

“Mẹ nó.” Vũ Độc còn là tràn ngập kinh ngạc, nói, “Tên gia hỏa Thương Lưu Quân này còn có nhi tử? Lá gan không nhỏ đâu!”

Đoạn Lĩnh vô lực nói: “Ngươi cũng muốn?”

“Có ngươi là đủ rồi.” Vũ Độc vẻ mặt sợ hãi, “Đem ngươi làm nhi tử để nuôi cũng không sai biệt lắm.”

Làm sao bây giờ? Tin tưởng hắn ư? Đoạn Lĩnh đương nhiên không có khả năng cứ như vậy liền tin những gì Thương Lưu Quân nói, trước hết phải điều tra rõ. Bằng không, vạn nhất đây chỉ là một cố sự do Mục Khoáng Đạt bịa ra, y vì sao lại chết cũng không biết rõ.

Thế nhưng, nếu như những gì Thương Lưu Quân nói là thật, tất cả liền có giải thích —— lòng trung thành của hắn là có nguyên nhân lẩn khuất. Lúc đầu có lẽ quả thực là vì Mục Khoáng Đạt dùng lễ quốc sỹ đãi hắn, thế nhưng sau khi Mục Khánh ra đời, hắn chính là không thể rời đi

Hồi tưởng qua lại, Thương Lưu Quân cũng là thường xuyên ở bên cạnh Mục Khánh, phàm là những khi không có công sự bọn họ vẫn luôn dán cùng với nhau, chỉ cần Mục Khánh nói gì Thương Lưu Quân liền làm cái đó, ngoan ngoãn phục tùng, chưa từng đối nghịch. Mỗi khi hai người cùng một chỗ, Thương Lưu Quân liền giống như biến thành người khác vậy, một thân sát khí đều câu liễm xuống, không còn nhìn thấy chút huyết tính nào.

Đêm đó, lúc Mục Khánh bị bắt nhầm, sự hoảng loạn của Thương Lưu Quân rốt cục cũng có giải thích hợp lý.

Đoạn Lĩnh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước hết phải chứng thực thân thế của Thương Lưu Quân rồi mới lên kế hoạch bước tiếp theo. Y thực sự cũng không muốn giết Thương Lưu Quân, không thể không thừa nhận, lần cầu tình này rất có tác dụng.

“Thương Lưu Quân bao lớn?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Hơn ba mươi.” Vũ Độc nói, “Ngày thường đều che mặt, nhìn không ra tuổi tác.”

Đúng là đủ lớn tuổi, Đoạn Lĩnh không khỏi tưởng tượng đến năm ấy, khi Thượng Tử vừa lâm nạn, cả nhóm thích khách lần lượt hạ sơn đều là thiếu niên xanh mướt niên hoa. Thời gian qua mau, năm tháng thoi đưa, nháy mắt đã hơn mười năm.

Đến hôm sau thức dậy, Đoạn Lĩnh ra ngoài nhìn một vòng, người trong phủ đã rời đi không sai biệt lắm.


Vũ Độc đang ở ngoài cửa dán câu đối, Thương Lưu Quân đứng bên cạnh nhìn, hắn đã thay y phục khác, không phải là trang phục thích khách, khăn che mặt cũng thu vào, tựa như một võ sỹ tầm thường trên gian hồ, lúc nhìn thấy Đoạn Lĩnh còn có chút xấu hổ, gật đầu.

“Đêm qua ngủ ngon sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Tạm được.” Thương Lưu Quân nói, “Chỉ là có chút lo lắng.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Sẽ không có chuyện gì, ngày hôm nay ta lập tức viết thư gửi về Giang Châu.”

Vũ Độc liếc nhìn Đoạn Lĩnh, nói: “Đã dán xong rồi, ngươi qua nhìn một chút.”

“Rất tốt.” Đoạn Lĩnh nhìn câu đối rồi tán thưởng.

Vũ Độc hạ cho Thương Lưu Quân một loại độc khác với Lang Tuấn Hiệp, tuy rằng cũng có tác dụng khống chế công lực của đối phương, thế nhưng chỉ cần mỗi tháng mồng một, mười lăm phục dụng giải dược sẽ không quá khác bình thường.

Đoạn Lĩnh viết một phong thư, dùng cấp tốc truyền tin đưa về Giang Châu, thỉnh Lý Diễn Thu giúp mình điều tra quá khứ của Thương Lưu Quân. Tuy rằng trong lòng y đã có định luận, Mục Khánh không chỉ có tính cách không giống Mục Khoáng Đạt, ngay cả bề ngoài cũng có nhiều khác biệt. Thương cảm cho vị Mục tướng gia kia trăm phương nghìn kế muốn dùng cái bụng của Mục Cẩm Chi đoạt lấy giang sơn Lý thị, vậy mà hậu viện nhà mình từ sớm đã bị thừa cơ tráo đổi, quả nhiên châm chọc đến cực điểm.

Trong cõi vô minh quả là nhân nào quả đấy, đều là vận mệnh sắp đặt.

Đêm nay đã là tất niên, Thương Lưu Quân một mình ngồi ở môn phòng cùng bọn thị vệ uống rượu. Đoạn Lĩnh đầu tiên đến giúp Vũ Độc thay chính trang, cúng tế Lý Tiệm Hồng và Đoạn Tiểu Uyển xong lại bái lạy sư phụ và sư nương của Vũ Độc.

Mãi đến lúc này, Đoạn Lĩnh mới có cảm giác đã cùng Vũ Độc thành gia, bọn họ tuy rằng không bái thiên địa cũng không bái song thân, càng không biết bắt đầu từ lúc nào đã bất tri bất giác thành người một nhà, cùng nhau bầu bạn.

“Lão gia có muốn ăn trước chút gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Bình thường đều là Vũ Độc an bày, hôm nay hắn lại có chút không yên lòng, vẫn nhớ đến chuyện cũ của Bạch Hổ Đường, liền đổi thành Đoạn Lĩnh đến hầu hạ.


“Tùy tiện đi.” Vũ Độc nói, “Tiếu khẩu tô[1] lúc sáng vừa chiên xong, lấy thứ đó đi.”

Đoạn Lĩnh liền đi trù phòng lấy điểm tâm, còn thuận tiện phân cho bọn thị vệ một ít. Khi về phòng lại cùng Vũ Độc nhỏ giọng trò chuyện những việc đã xảy ra trong năm nay, chỉ có mấy tháng, Vũ Độc vừa phải mặc lên khôi giáp dẫn quân chiến đấu, lại phải mang theo Liệt Quang kiếm đi giết người hạ độc, xuất môn bôn ba kiếm tiền, về nhà rửa tay làm canh, Đoạn Lĩnh chỉ phụ trách ở bên cạnh hỏi “Làm sao bây giờ”. Đoạn Lĩnh nghĩ đến đây cũng cảm thấy buồn cười.

Thảo nào ai cũng muốn thành gia, thành gia trong lòng liền có chỗ dựa.

Đoạn Lĩnh nhấc hồ rượu lên, hướng về phía Vũ Độc nói: “Ta mời lão gia một chén, lão gia cực khổ.”

Vũ Độc hứng thú nhìn Đoạn Lĩnh, lông mi giật giật, nói: “Vì ngươi, cực khổ hơn nữa cũng là đáng giá.”

Hai người kính nhau một chén, lại tự uống một chén, đêm nay bọn họ cũng không nhắc đến những chuyện phiền lòng, chỉ kính nhau những lời tốt đẹp, cuối cùng Vũ Độc uống có điểm say, lại đứng lên dạy Đoạn Lĩnh nhảy Hồ Toàn vũ của nam giới. Vũ Độc thân hình cao lớn, lúc đạp bước xoay tròn vạt áo bay bay, tư thế oai hùng hiên ngang, cực kỳ dễ nhìn.

Sau đó, Vũ Độc cầm Thiên tử kiếm của Hốt Tất Liệt, chơi trò xoay vòng trên cổ tay, Đoạn Lĩnh cũng cầm lấy Liệt Quang kiếm theo hắn chơi đùa. Đến cuối cùng, Vũ Độc thuận lợi ôm trọn Đoạn Lĩnh vào ngực, hai người cười lên sảng khoái.



Giang Châu, đêm trừ tịch.

Trong Mục phủ vẫn bày tiệc tất niên như mọi năm, chỉ là trên bàn lại thiếu vắng hai người.

Một là Trương Sính, một là Thương Lưu Quân.

Mục tướng gia lại có chuyện gì cần làm rồi, những người dự tiệc ai cũng không ngừng suy đoán. Mỗi khi Trương Sính không xuất hiện bên cạnh Mục tướng gia, trong triều ít nhiều đều sẽ phát sinh vài việc.

Mục Khoáng Đạt lại là thần sắc như thường, mỉm cười tựa cây đón gió xuân tiếp chuyện cùng họ hàng, chỉ có giữa đôi mày thi thoảng hiện lên một tia tiều tụy. Mục tướng gia có hai gã môn sinh, Vương Sơn đã đi Hà Bắc, hôm nay chỉ có một mình Hoàng Kiên xuất hiện cung chúc tân niên, mà trong lời nói chín không rời mười đều nhắc đến chính tích của sư đệ tại Hà Bắc.

Mục Khoáng Đạt hiển nhiên rất hài lòng với Hoàng Kiên, liên tục gật đầu.

“Đợi đến đầu xuân, chức quan tuần diêm sẽ được ủy nhiệm xuống.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ngươi càng không được bại bởi Vương Sơn.”

Hoàng Kiên vội nói dạ, lại nói với Mục Khánh đang ở bên cạnh: “Mục thiếu gia cũng đừng để mình quá vất vả.”


“Sẽ không.” Mục Khánh nói, “Ta đều là ngủ nhiều, viết ít.”

Mọi người một trận xấu hổ, Mục Khánh lại cười ha hả, thi đình vừa xong hắn đã được điều vào Văn Thái các, hiệp trợ đại học sỹ tu sử, thật sự là đọc nhiều, viết ít.

“Chờ một hồi đừng quên vào cung.” Mục Khoáng Đạt nói, “Năm nay trong cung chỉ bày gia yến, không biết thân thể Bệ hạ thế nào.”

Hoàng Kiên gật đầu, nói: “Bệ hạ phân phó không cần phô trương lãng phí, thanh tĩnh một năm, cũng là tốt.”

Lúc hai sư đồ đang trò chuyện, chợt nghe có tiếng thông truyền bên ngoài.

“Thái tử điện hạ giá lâm —— “

Người nhà họ Mục vội vàng đứng dậy, nữ quyến lánh ra sau bình phong. Mục Khoáng Đạt có không ít đường huynh đệ, biểu thân quyến, họ hàng xa đều làm quan trong triều, nghe nói Thái tử giá lâm đều chuẩn bị bái lạy.

Thái Diêm đến, thần sắc cũng đón gió xuân, giữa mày cũng là mang theo đôi phần tiều tụy hệt Mục Khoáng Đạt, trước tiên lên tiếng: “Các khanh bình thân.”

Vừa nghe những lời này, mọi người đều rối rít đứng dậy, trở về bàn ngồi, chỉ là vẫn không ai dám động đũa.

“Này.” Thái Diêm cười nói, “Cuối cùng cũng tìm được một chỗ náo nhiệt, nào, Phùng Đạc, Ô Lạc Hầu Mục, chúng ta liền có cơ hội uống chực vài chén rượu.”

Phùng Đạc cùng Lang Tuấn Hiệp đi theo phía sau Thái Diêm, Phùng Đạc nói: “Thái tử điện hạ vừa đi ngang qua liền phát hiện phủ Thượng Tử đèn hoa rực rỡ, liền có chút quấy rầy ghé vào tìm vui.”

“Không dám không dám.” Mục Khoáng Đạt vội nói, “Điện hạ, thỉnh.”

Mục Khoáng Đạt mời Thái Diêm ngồi lên ghế trên, Phùng Đạc đi an bày phát thưởng, những người có mặt trong bàn tiệc, dựa vào chức quan lớn nhỏ đều có hồng bao tương ứng.

—————————–

1/ Tiếu khẩu tô: Một loại bánh của người Hoa, gần giống với mè láo của Việt Nam, chỉ là lúc chiên bánh sẽ cắt một rãnh nhỏ, để khi chiên xong bánh hé ra một khoảng nhìn giống miệng cười.

194A


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận