Tương Kiến Hoan

Đoạn Lĩnh nửa ngủ nửa tỉnh, cuộn tròn bên trong khoang thuyền, nghe thanh âm của mưa rơi.

“Trời mưa.” Đoạn Lĩnh nói, “Đừng có gấp, vào đi, chớ để cảm lạnh.”

Vũ Độc cả người ướt sũng, trên thân còn mặc võ phục, đáp: “Không có gì đáng ngại.” Rồi vẫn đứng yên ở đuôi thuyền trông chừng.

Mưa dần nặng hạt, trên mặt sông chỉ có con thuyền của bọn họ hướng thẳng về phía chân trời u ám, sau lớp mây đen thấp thoáng ánh rạng đông màu đỏ cam tràn ngập hy vọng.

“Ta nhớ ngươi.” Đoạn Lĩnh nói.

Vũ Độc rút sào lên, tiến vào trong khoang thuyền, cởi ngoại bào ra ôm lấy Đoạn Lĩnh.

“Ngủ thêm một chút đi.” Vũ Độc thấp giọng nói.

“Trời đã sáng.” Từ lúc khởi hành Đoạn Lĩnh đã không ngủ được sâu, chỉ là cả người vẫn rất phấn chấn. Hôm nay đã là ngày thứ mười hai từ lúc nhận được tin tức, không biết những ngày qua Thái Diêm đang làm cái gì, ở Giang Châu lại có biến hóa đến mức độ nào.

“Sẽ phong lộ sao?” Đoạn Lĩnh nói, “Giang Châu nhất định toàn thành giới nghiêm.”

“Cho dù triều đình phong lộ chúng ta cũng có thể đi vào, sợ cái gì?” Vũ Độc không yên lòng an ủi, nhìn nước sông xuất thần.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ta đang suy nghĩ, sắp đi đến lúc rồi.” Vũ Độc cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh trong lòng mình, “Từ ngày biết ngươi là Điện hạ, ta liền suy nghĩ rốt cục đến bao giờ sẽ là thời điểm quy vị, rốt cục đã tới.”

Đoạn Lĩnh nhớ đến ngày đó khi bọn họ từ Đồng Quan quay về, một khắc trong rừng phong đỏ rực kia.

“Hai năm rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.”

Y đã từng cho rằng bản thân không có chút hy vọng nào, thế nhưng vận mệnh từng bước từng bước đưa bọn họ tiếp cận thành công. Mà cái thứ vận mệnh kia cũng không phải đến từ ‘thiên mệnh’ hư vô mờ mịt, mà là một tay người đang tĩnh tọa bên cạnh y dốc sức thúc đẩy.


Một tia sáng len qua mui thuyền chiếu vào, rọi lên ngọc hoàn trên cổ Đoạn Lĩnh, sáng bóng lấp lánh.



“Tìm được rồi!” Một cung nữ dùng khăn tay bọc lấy ngọc hoàn, dân lên cho Mục Cẩm Chi xem.

Mục Cẩm Chi rốt cục cũng nhấc đi tảng đá đè nặng trong lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Trước cứ để đó. Không, hãy mang đến đây.”

Cung nữ dâng ngọc hoàn cho Mục Cẩm Chi, Mục Cẩm Chi lại hỏi: “Thái tử đâu?”

Cung nữ đáp: “Hôm nay đã đi gặp nội các rồi.”

“Lần trước ngoại trừ đến phủ của Tạ tướng quân,” Mục Cẩm Chi nói, “Còn đi những nơi nào?”

Cung nữ lắc đầu, đáp không có. Mục Cẩm Chi nghĩ lại, liền không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn ngọc hoàn trong tay trầm ngâm lặng lẽ.

Nền trời mùa hè mây đen giăng phủ, khí trời oi bức giống như đang báo trước một trận mưa to xối xả sắp đên.

“Án theo lệ cũ.” Tô Phiệt nói, “Điện hạ chi bằng vì Bệ hạ thủ hiếu ba năm, sau đó đăng cơ xưng đế. Năm đó chuyện của Võ đế là do tình thế bắt buộc, hiện tại người trong thiên hạ đều đang nhìn vào chúng ta…”

Thái Diêm ngồi trong đại sảnh nội  các, vành mắt ửng đỏ.

“Điện hạ?” Tô Phiệt ướm lời.

Thái Diêm nói: “Nước không thể một ngày không vua, phần hiếu tâm này cô cũng không có cách tẫn được..”

“Trong vòng bốn mươi chín ngày, Bệ hạ vẫn chưa nhập lăng, suốt đoạn thời gian này có thể để Thái hậu thính chính, nội các luận chính, Thái tử quyết định.” Tô Phiệt nói, “Qua bốn mươi chín ngày, liền chọn ngày các lợi làm lễ tế thiên, chỉ là niên hiệu vẫn nên đợi năm sau mới đổi, dù sao cũng không phải gấp rút.”

Thái Diêm nghe nhóm Đại học sỹ trong nội các không ngừng bàn luận, một chuyện lại một chuyện báo cáo tỉ mỉ cho hắn biết tiếp theo nên làm những gì. Trước khi đến đây Mục Khoáng Đạt đã đặc biệt vào cung gặp riêng Thái Diêm, thuyết phục hắn tìm cách nhanh chóng đăng cơ, bằng không chỉ sợ không chống nổi nội các. Dù sao Tô Phiệt đang toan tính những gì cũng không ai biết rõ.


Chỉ cần Thái Diêm mau chóng đăng cơ xưng đế, bước đầu tiên đã xong, kế tiếp là cân nhắc việc thành hôn của hắn.

Quan chấp chưởng lễ nghi của nội các không ngừng khuyên bảo Thái Diêm không nên nhanh chóng đăng cơ như vậy. Thái Diêm trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy đợi đến sau khi đại liễm vậy.”

Thời điểm Lý Diễn Thu băng hà, bách quan ai khốc, đó là tiểu liễm. Đợi đến sau bốn mươi chín ngày quàn, cúng trọn thất tuần, sau đó sẽ do Thái tử thống lĩnh bách quan phù linh ra khỏi thành, hộ tống về Ngọc hành sơn nhập vào Hoàng lăng tạm thời mới xem như đại liễm.

Lão hoàng đế, Lý Tiệm Hồng, Lý Diễn Thu… bọn họ đều không thể nhập vào Hoàng lăng chính thức của đế vương Đại Trần, chỉ có thể chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai, đế quốc khai sáng phục thù thu lại giang sơn, đế vương chi hồn mới có thể trở về cố hương yên nghỉ.

Thái Diêm một bên nghe đám Đại học sỹ trình tấu, trong lòng lại nghĩ đến phụ thân, mẫu thân, người nhà, còn có vị trưởng huynh đã vì bảo hộ Thượng kinh mà hy sinh… ngoại trừ Thái Văn được chôn ở Thượng kinh, những người còn lại đều đã bị hành hình bên ngoài Lạc Nhạn thành. Hắn biết cả đời này bản thân đều không thể trở về phương bắc cúng tế trưởng huynh, đem quan tài của người Thái gia hộ tống về nguyên quán.

“Cứ như vậy đi.” Thái Diêm chán chường nói, “Không nên nói nữa, cô mệt mỏi, theo đó mà làm.”

Tuy rằng kéo không được bao lâu, nhưng ít nhất có thể tranh thủ được bốn mươi chín ngày, đây cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp. Đại thần nội các chỉ có thể lần lượt lui xuống đi an bày.

“Kế tiếp là ai?” Sau khi lên xe ngựa Thái Diêm liền hỏi.

Phùng Đạc đáp: “Diêu hầu cùng Ngũ công chúa.”

“Đi thôi.” Thái Diêm đáp, suốt mấy hôm nay hắn trước sau không ngừng bôn ba, gặp xong người này lại gặp người kia. Phùng Đạc kiến nghị hắn không nên lập tức đăng cơ, Thái Diêm đôi khi thật hoài nghi không biết đối phương thật sự có nghe hiểu lời nói của mình hay không. Đoạn Lĩnh đã ở trên đường, vạn nhất quỷ thần xui khiến thoát được một mạng, đợi y trở về không phải sẽ phiền phức hơn hay sao?

Nhưng nghĩ kỹ một chút, cho dù hắn đã làm Hoàng đế, nếu Đoạn Lĩnh thật sự có thể trở về cũng là như vậy, phiền phức sẽ không vì địa vị của y từ Thái tử trở thành Hoàng đế mà có bao nhiêu khác biệt.

“Có Tạ tướng quân ở đây.” Phùng Đạc đáp, “Không có bất cứ vấn đề gì, chúng ta còn có thời gian hơn một tháng để chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì?” Thái Diêm hỏi.

“Điện hạ chỉ cần vừa đăng cơ.” Phùng Đạc nói, “Mục tướng gia chắc chắn sẽ tiến thêm một bước nghĩ cách đối phó Tô Phiệt.”


“Cứ để y đối phó.” Thái Diêm nói.

Phùng Đạc còn nói: “Thế nhưng, Hàn Tân đã trở về, hơn nữa mang theo năm vạn đại quân vội về chịu tang.”

“Ta có Giang Châu quân, chẳng lẽ còn sợ hắn?” Thái Diêm nói.

“Hàn Tân trước này vẫn bất hòa với Tạ Hựu.” Phùng Đạc kiên nhẫn giải thích, “Người chọn Mục tướng gia, trong lòng Tạ Hựu khó tránh có phê bình kín đáo, nếu lúc đó Mục tướng gia lại dâng sớ lên thỉnh cầu triệu hồi Hàn Tân, Thái tử lại nên làm gì? Không bằng cứ ném cái phiền toái này cho nội các, những việc đắc tội kẻ khác liền cho bọn họ đi làm.”

“Tới khi đó, nội các chắc chắn kiệt lực ngăn cản tấu chương triệu hồi Hàn tướng quân.” Phùng Đạc lại nói, “Người chỉ cần ở một bên trấn là là được. Bốn mươi chín ngày sau, Bệ hạ nhập lăng, Hàn Tân liền không còn lý do lưu lại trong thành Giang Châu. Đợi hắn đi rồi Điện hạ có thể thuận lợi lên ngôi.”

“Diêu Phục thì sao?” Thái Diêm hỏi, “Lúc gặp hắn ta nên nói gì?”

“Hắn hẳn là cái gì cũng không biết.” Phùng Đạc nói, “Người chỉ cần hướng về phía Ngũ công chúa khóc lớn một hồi là được. Lúc khóc cũng nên quan sát Ngũ công chúa, xem nàng nói những gì, nếu Ngũ công chúa lập lại hỏi người nguyên nhân Bệ hạ băng hà, người cái gì cũng không cần nói, chỉ biết khóc.”

Thái Diêm nói: “Ta tận lực thôi, đã khóc nhiều lắm, có chút khóc không được nữa rồi. Sau đó thì sao?”

Phùng Đạc đáp: “Đợi khóc xong, ngài liền giả vờ khóc mệt ngủ lại trong Lưu Nguyên cung, đến nữa đêm nhớ kỹ phải giả vờ sợ hãi tỉnh dậy, án theo lời chúng ta bàn bạc mà nói. Theo đó công chúa chắc chắn sẽ đem lòng khả nghi.”

“Đi.” Thái Diêm hít sâu một hơi, nói, “Ta đi thôi.”

Mã xa quay về Hoàng cung, Thái Diêm chỉnh lý áo bào, bước vào diện kiến Diêu Phục và Lý Tiêu vừa chạy vội về chịu tang.



Thuyền đã về đến dưới chân Ngọc Hành sơn, chỉ còn một đêm là tới Trường Giang, nhập vào địa giới Giang Tả.

Nền trời u ám, lôi điện trận trận không ngừng rạch nát chân trời mịt mù phía xa. Đoạn Lĩnh dựa vào mạn thuyền, y luôn cảm thấy con đường này giống như đi thế nào cũng không xong, mang theo y đi từ tử đến sinh, đi từ bóng tối đến rạng đông.

Mùa đông năm đó tựa hồ đã trở nên cửu viễn, xa xôi đến mức y đã sắp quên mất cái loại cảm giác này rồi.

“Ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Ngày mai sẽ đến Giang Châu.”

Đoạn Lĩnh nghĩ rằng bọn họ hẳn là đã vòng qua thích khách Thái Diêm phái đến, hoặc giả Thái Diêm đang bận rộn việc đăng cơ xưng đế, hoàn toàn không rảnh phái người đến ám sát y, chỉ là Đoạn Lĩnh trước sau vẫn không dám nhắc đến, rất sợ nói chuyện gì liền xảy ra chuyện đó. Vũ Độc cũng không lên tiếng, đêm đó y chỉ đặc biệt mặc vào bộ dạ hành phục ôm sát cơ thể, thắt chặt đai lưng trữ độc, đeo lên hổ chỉ, đặt Liệt Quang kiếm ở cạnh người, chân dài vươn ra gác ngang mạn thuyền, vóc người thon gầy cường tráng.


Đoạn Lĩnh rất thích nhìn hắn mặc y phục dạ hành, khiến y cảm thấy cho dù trong hắc ám vẫn cực kỳ an toàn.

Giữa màn đêm đưa tay không thấy năm ngón, bên người có một thích khách an tĩnh, phảng phất đêm đen nặng nề cũng trở nên ôn nhu bình lặng.

Y biết Vũ Độc là đang đề phòng, dù sao đây là đoạn đường cuối cùng bọn họ phải đi qua, không thể để chuyện xấu gì phát sinh trong thời khắc này.

“Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói, “Ngươi nói xem, cả hành trình này Phụ hoàng có theo cùng chúng ta không?”

“Ngài vẫn luôn ở đây.” Vũ Độc đáp, “Đêm qua ta còn mộng thấy ngài ấy.”

“Mộng những gì?” Đoạn Lĩnh cười hỏi.

“Ngài nói, Hoàng nhi của ta phải trở về rồi.” Vũ Độc thuận miệng đáp, “Sau này ngươi cũng không thể để y quá bận rộn.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, cũng không biết Vũ Độc nói thật hay giả, nhưng y tình nguyện tin tưởng những lời này. Đoạn Lĩnh dựa vào trước ngực Vũ Độc, dần dần đi vào giấc ngủ.

Không biết lại qua bao lâu, thuyền bắt đầu chòng chành, Đoạn Lĩnh trở mình, cảm giác được mấy hạt mưa từ bên ngoài hắt vào.

“Ầm ầm”, tiếng sấm rền vang khiến y giật mình tỉnh giấc, con thuyền mạnh mẽ nghiêng hẳn về một bên, nước sông ồ ạt tràn vào đập thẳng lên mặt y, Đoạn Lĩnh lập tức đứng dậy.

“Vũ Độc!”

“Ta ở chỗ này!” Cả người Vũ Độc ướt đẫm, đang ở đuôi thuyền dốc sức ổn định tình huống, nói, “Chớ đi ra! ở yên trong khoang!”

Đoạn Lĩnh bám chặt mép thuyền, thân thể dập dềnh theo làn sóng, khi bị vứt lên khi thì chìm xuống. Giữa sóng gió ngập trời, thuyền nhỏ theo tiếng gầm của đại giang bay thẳng lên trời rồi lại cúi đầu chúc xuống.

“Chuẩn bị cặp bờ!” Vũ Độc hướng vào khoang thuyền lớn tiếng hét, “Ngày mai lại đi! Tránh sóng gió một chút!”

Gió to sóng lớn, tiếng sấm một trận nói một trận, đột nhiên một đạo thiểm điện xẹt qua chiếu sáng gương mặt ướt sũng của Vũ Độc.

Một khắc kia, trực giác đã được luyện ra từ vô số lần sinh tử kề cận gióng vang trong đầu Đoạn Lĩnh, y nhấc lên trường cung, từ trong khoang thuyền nhanh chân chạy ra lao về phía Vũ Độc, ôm ngang lấy y nép vào. Vũ Độc tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, lập tức xoay người giữa không trung, cùng Đoạn Lĩnh ôm nhau, đảo thân nhảy xuống lòng sông.

Cùng lúc đó, vài thích khách hắc y nhảy lên đầu thuyền, thổi phi tiêu lướt ngang qua đỉnh đầu bọn họ, rớt xuống mặt nước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận